Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 36

Quên lãng

Editor: Yang Hy

 

“Ban đầu tôi đến nhân gian là để giải quyết nhân quả, vốn định nay đây mai đó cho xong. Nhưng sau này, khi Tình Thâm gia nhập, tôi mới nhận ra rằng tương lai sẽ có thêm nhiều đồng nghiệp nữa, mà cứ lang bạt khắp nơi thì không ổn chút nào.”

Bên kia điện thoại có vẻ cũng bật loa ngoài, giọng của Cố Tình Thâm vang lên rõ mồn một: “Khi tôi gặp sếp lần đầu, sếp đúng là kiểu hiệp khách giang hồ chính hiệu.”

Phong Vạn Lý chợt nghĩ ra gì đó, mặt mày tái mét: “Khoan khoan khoan, từ trước tới giờ tôi cứ tưởng chị Phó chỉ là người thường biết cách nói chuyện với oan hồn thôi! Hóa ra chị cũng không phải người hả?!”

Cả đội trinh thám: “…” Chỉ riêng việc nói chuyện được với oan hồn cũng đủ thấy không phải người thường rồi chứ còn gì nữa?

Cố Tình Thâm cảm thấy cần lên tiếng đính chính một chút: “Tôi là bán quỷ, người thời Tần… Sếp nói tiếp đi.”

Hà Minh biết rõ kiểu chuyển đề tài thô như đẽo của Cố Tình Thâm là do lỡ miệng khai luôn tuổi thật, giờ chắc đang cay lắm, nên anh cũng không vạch trần, tiếp tục kể về chuyện chọn nơi đặt trụ sở.

“Sau đó tôi cứ đi mãi rồi tới đây, cũng không rõ vì sao. Có lẽ vì nhớ đến cảnh chiến tranh năm xưa quá tàn khốc nên quyết định ở lại.” Nhưng… giờ nghĩ lại, Hà Minh cảm thấy lý do này có gì đó không đúng, như thể bản thân mình chọn ở lại đây không hẳn chỉ vì lý do đó. Mà nếu không phải, thì là vì cái gì? Rốt cuộc còn chuyện gì đủ quan trọng để khiến anh quyết định ở lại?

Hà Minh loáng thoáng cảm thấy mình đã quên một chuyện gì đó cực kỳ quan trọng, một chuyện có thể âm thầm ảnh hưởng đến vận mệnh của chính anh, thậm chí là toàn bộ Tam giới.

Sáng hôm sau, lính canh ở Ma giới cứ liên tục ló đầu vào trong đại điện, mắt sáng như đèn pha. Không trách được, vì trong điện lúc này đang có cả Thiên Đế Huyền Hồng, Ma Tôn Chu Minh Diệp và huyền thoại sống đã từng từ chối phong vị để sống ở nhân gian Hà Minh. Cảnh tượng thế này không khác gì hội nghị thượng đỉnh Tam giới, đứng canh ngoài cửa cũng đủ cho mấy cậu lính thấy đỉnh của chóp rồi.

“Dạo này Tôn Thượng hay dẫn Thiên Đế tới chơi, khi thì bàn chính sự, khi thì khoe tình cảm. Mà lần này còn dẫn theo cái bóng đèn nữa, chắc đang bàn chuyện lớn lắm nhỉ?”

Ở bên kia cánh cửa, có một bóng dáng đứng thẳng tắp, quân phục đen đỏ của Ma tộc được ủi phẳng phiu, tay cầm trường thương trang trí, mặt mũi tuấn tú như tượng đúc, không ai khác chính là Tần Dương.

Tần Dương vẫn giữ tư thế nghiêm túc, nghe thấy vậy chỉ liếc mắt nhìn vào trong một cái, rồi ngay lập tức quay lại tư thế ban đầu, “Không biết. Nhưng nếu cậu còn tiếp tục hóng hớt, lát bị phát hiện thì đừng kéo tôi chếch chung.”

“Ê! Ông không thể vì là đệ tử thân truyền của Tôn Thượng mà chảnh chó vậy chớ!” Cậu lính phụng phịu nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên, lẩm bẩm tiếc rẻ: “Nghe nói hôm nay ngài Hà bỏ mặt nạ, hiếm khi có một lần như thế, vậy mà lại dùng phép dịch chuyển tới thẳng Ma cung. Cái kèo cá cược của tôi còn chưa kịp chốt…”

“Cơ mà tôi nhớ ông từng thấy mặt thật của ngài ấy rồi đúng không? Sao? Mặt xanh nanh vàng? Hung dữ dọa người lắm hả?” Cậu lính hai mắt lấp lánh tò mò: “Chiến thần đương nhiên phải có dáng vẻ dọa người chứ, vậy mới khiến kẻ địch run rẩy được!”

Tần Dương nhớ lại lần đó, nhìn thế nào cũng không thể gắn cái mác “mặt quỷ nanh ác” lên cho Hà Minh. Không thể nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng kiểu gương mặt thanh tú, càng nhìn càng thấy cuốn. Nói tóm lại là chả giống tí nào với lời đồn thổi.

Còn về phần “hung dữ dọa người”… Xin lỗi, tối đa chỉ tính là hơi bao che cho người nhà thôi.

Tần Dương cũng không biết phá tan giấc mộng của cậu lính thế nào cho khéo, đành nhạt giọng đáp một câu: “Cậu biết Lan Lăng Vương không?”

“Hở?”

“Người đó đánh trận cực giỏi, nhưng mặt mũi lại không hề… ác. Nên… có thể là… đội trưởng Hà cũng đẹp trai đấy?”

“Cái gì?! Không thể nào!!”

Nói thật, dù hai người nói nhỏ, nhưng với cái Ma cung tụ tập toàn cao thủ thế này, lại thêm không gian yên tĩnh như chùa chiền, thì cái gọi là “nói nhỏ” cũng bằng thừa.

Hà Minh: “…” Đúng như dự đoán, mấy lời đồn nhảm này đúng là đeo bám dai như đỉa.

Lần trước anh từng không đeo mặt nạ lên Thiên giới, phần nào dẹp yên lời đồn, nhưng tin đồn kiểu này đã truyền cả trăm năm, đâu dễ gì dập tắt trong một sớm một chiều.

Huyền Hồng vẫn mặc bộ cổ trang như thường lệ, hắn cười gượng: “A Minh đừng để tâm, bên Thiên giới không còn ai đồn thế nữa. Tin rằng Ma giới cũng sẽ sớm yên ổn thôi.”

Chu Minh Diệp thì khỏi nói, hắn đã cười đến đau cả bụng: “Không ngờ hồi xưa bị địch mắng là ‘trang trí cho vui’ mà giờ lại thành ‘mặt quỷ nanh ác’, há há há!”

Hà Minh bình tĩnh uống một ngụm trà, thong thả nói: “Thật ra, cả ba chúng ta đều từng bị nói như vậy.”

“Công tử bột.” Hà Minh chỉ vào Chu Minh Diệp, rồi lại chỉ sang Huyền Hồng, “Yếu còn ra gió.”

Chu Minh Diệp: “…” Đào hố quá khứ hả?

Huyền Hồng: “…” Có thể coi là bị tai bay vạ gió không?

Hà Minh, người năm xưa một lời không hợp là vung thương tẩn nhau, giờ đã được xã hội rèn luyện thành một tay… mồm miệng lanh lợi: “Nói cho cùng, ba chúng ta cũng đều là một giuộc cả thôi. Đừng có chó chê mèo lắm lông, công tử bột à.”

Chu Minh Diệp: “…” Hà Minh trước đây ta quen đâu có kiểu này! Mi là yêu nghiệt phương nào giả danh hả?!

Huyền Hồng ho khan mấy tiếng, kéo chủ đề đang trôi tuốt ra biển khơi về đúng đường ray: “Ta đã hỏi những vị kỳ cựu từng tham chiến rồi, ai cũng cảm thấy như chúng ta vậy.”

“Bên tôi cũng giống.” Chu Minh Diệp nghiêm túc kể lại tình hình của Ma giới.

“Xem ra trận chiến năm xưa có vấn đề rồi. Rốt cuộc là chúng ta bị ảnh hưởng từ lúc nào? Đã quên mất điều gì?” Huyền Hồng nhíu mày, “Có thể làm được việc này, chỉ có thủ lĩnh của quân phản loạn, nhưng mà…”

Hai người còn lại đều hiểu ý của Huyền Hồng, Ma tộc không giỏi pháp thuật, chưa từng nghe có ai trong đám quân phản loạn đủ sức tung ra một loại chú thuật khiến cả Tam giới quên đi một phần ký ức. Nhưng nếu không phải ông ta, thì còn ai vào đây?

Hà Minh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi cứ cảm thấy vấn đề nằm ở trận chiến cuối cùng. Trong trí nhớ của tôi, trận đó không có gì quá khốc liệt. Nhưng tôi nhớ là lúc vây bắt thủ lĩnh Ma tộc… hai bên gần như tan tành, là trận đẫm máu nhất.”

Chu Minh Diệp nhìn Hà Minh, cũng bắt đầu cau mày. Trong trí nhớ của hắn, trận đó xảy ra tại Cổ Trủng, đúng là trận chiến dữ dội nhất.

“Với lại tôi mơ hồ cảm thấy… thủ lĩnh của đám quân phản loạn không phải người của Ma tộc.” Hà Minh nhìn biểu cảm của Chu Minh Diệp và Huyền Hồng, đưa tay day trán: “Xem ra… ký ức của chúng ta đang có sự mâu thuẫn rồi.”

Bình Luận (0)
Comment