Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 45

Lôi kéo Hồ tộc

Editor: Yang Hy

 

Về lại văn phòng, Hà Minh chẳng hề rảnh rỗi. Anh lấy bút lông và chu sa ra bắt đầu vẽ phù. Nếu lúc này Lý Trường Xuyên có mặt ở đây, hẳn sẽ nhận ra ngay: Đó là một tấm phù truy hồn quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn. Từ khi biết mẹ mình bị mất một hồn, Lý Trường Xuyên đã từng vẽ vô số tấm như vậy, nhưng chưa bao giờ có cái nào có tác dụng.

Thật ra liên quan đến tôn giáo, mà còn là bị lấy mất một hồn, thì khả năng tìm lại được gần như bằng không. Hà Minh chỉ muốn thử xem sao, chứ anh cũng không đặt kỳ vọng gì quá lớn.

Kết quả đúng như dự đoán, chẳng thấy động tĩnh gì. Hà Minh phủi tàn tro phù giấy dính trên tay, sau đó lấy đồng xu ra, bắt đầu gieo quẻ.

Nếu là trước kia, Hà Minh có thể dùng đồng xu để bói ra được các mối quan hệ nhân quả và thời gian xảy ra tai kiếp một cách cực kỳ chính xác. Độ chi tiết ấy khiến ngay cả người tinh thông bói toán như Thẩm Thường Đằng cũng phải khen ngợi không ngớt. Nhưng kỳ quặc ở chỗ, tài bói toán của anh dường như chỉ áp dụng được với nhân quả, chứ còn chuyện thiên mệnh, phúc họa thì tệ hết chỗ nói, học kiểu gì cũng không vào đầu. Chưa nói đến việc xem tinh tượng, suy diễn vận mệnh, hoàn toàn mù tịt. Sự đối lập đó khiến ai cũng lấy làm lạ, thậm chí có người còn hay lấy ra đùa, như Thẩm Thường Đằng từng nhiều lần than: “Hà Minh là thiên tài của nhân quả, nhưng lại là đứa ngốc của bói toán.”

Nhưng đó là chuyện trước đấy. Giờ đây, Hà Minh bị trời phạt, năng lực giảm sút nghiêm trọng, kể cả khả năng bói nhân quả. Hiện tại việc phân biệt giữa nhân quả và tai kiếp lúc đúng lúc sai, như lần này thì xác định được đó là kiếp nạn của Lý Trường Xuyên, nhưng lần trước thì chẳng hề nhìn ra tai kiếp của Ngụy Hằng. Cuối cùng chỉ có thể dựa vào các dấu hiệu khác mà suy đoán ra.

Dù vậy, bói xem vị trí đại khái của một mảnh hồn thì vẫn còn làm được.

Nhưng kết quả lần này lại khiến Hà Minh hơi giật mình, lý do đơn giản là quá trùng hợp: Mảnh hồn của mẹ Lý Trường Xuyên đang ở ngay trụ sở của giáo phái Phản Thiên. Vậy nên người đã lấy đi mảnh hồn đó năm xưa chính là giáo phái Phản Thiên.

Hà Minh xoay xoay đồng xu trong tay, suy nghĩ chốc lát rồi lại bói lần nữa. Nhưng lần này, đồng xu chỉ có hai đồng đứng lên, đồng thứ ba nằm im thin thít, không hề nhúc nhích.

“Vẫn không được…” Hà Minh thu lại ba đồng, thở dài một hơi, sau đó bắt đầu suy đoán mục đích của giáo phái Phản Thiên.

Theo lời Lý Trường Xuyên, mười sáu năm trước, mẹ cậu ta bị rút mất một hồn. Nếu là dùng để làm tà thuật gì đó thì ngần ấy năm đã đủ thực hiện rồi. Thế nên, chắc chắn mảnh hồn đó có mục đích khác. Nhưng chỉ là một người thường thôi, thì có thể mang lại lợi ích gì cho Huyền Tri Diệp?

.

Hôm sau, Phong Vạn Lý đã sớm có mặt tại nơi ở của Hồ tộc, tiện tay lôi cả Hà Minh vốn đang ở chung khu đi cùng. Hồ tộc vốn rất ít khi thấy người ngoài, nên hai người vừa đến đã bị một đám nhóc con nhà Hồ bao vây.

Bọn nhóc chưa hoàn toàn hóa hình, đứa thì lủi thủi cái đuôi dài, đứa thì tai cáo còn vểnh ngoe nguẩy trên đầu, kết hợp với hình dáng trẻ con loài người thì đúng là đáng yêu muốn xỉu.

Một cậu bé có tai cáo nhìn Hà Minh với đôi mắt to tròn lấp lánh, sau đó hỏi Phong Vạn Lý: “Anh Phong, người này là ai vậy ạ?”

Phong Vạn Lý nhếch môi cười du côn: “Anh ấy hả? Là vợ oá!”

Chữ “vợ” vừa ra khỏi miệng thì ngay lập tức ăn trọn một cú thúc cùi chỏ của Hà Minh vào bụng, khiến chữ cuối cùng hoàn toàn nghẹn lại trong cổ họng.

Hà Minh vẫn giữ nụ cười “thân thiện kiểu giả tạo”: “Anh là bạn đời của anh Phong, họ Hà, gọi Hà Minh là được rồi.”

Thằng nhóc chẳng có khái niệm gì, thấy Phong Vạn Lý bị đánh lại cười khanh khách, hào hứng kéo tay Hà Minh: “Anh Hà Minh! Anh lợi hại ghê! Sau này anh Phong bắt nạt em, em tới tìm anh nhá!”

Hà Minh cười cười, dỗ cho đám nhóc con tản ra rồi khoanh tay quay lại nhìn Phong Vạn Lý lúc này vẫn đang ôm bụng ngồi thụp dưới đất.

Chờ khi Phong Vạn Lý đỡ hơn, cậu nắm lấy tay Hà Minh đứng dậy, miệng vẫn không quên dẻo quẹo: “Anh cũng nặng tay quá đấy! Lỡ đánh chết em rồi thì anh thành góa phụ đấy nhé!”

“Em còn đứng dậy được thì chứng tỏ anh vẫn nhẹ tay đấy. Nếu đánh mạnh thật thì giờ em không chỉ ngồi ôm bụng đâu.” Hà Minh dứt khoát phớt lờ hai chữ “góa phụ” lúc nãy.

Phong Vạn Lý chẳng biết rút kinh nghiệm, lại tiếp tục cà khịa: “Không tin đâu, anh rắp tâm mưu sát chồng để cướp tài sản thì có!”

Hà Minh chẳng buồn đáp, xoay chủ đề vào việc chính: “Em thấy khả năng thuyết phục được Hồ tộc đứng về phía mình là bao nhiêu?”

Ai ngờ Phong Vạn Lý lại nhún vai tỉnh bơ: “Em không biết.”

Hà Minh: ???

Hiếm khi thấy Phong Vạn Lý nghiêm túc nói: “Hồ tộc từ trước tới nay đều không dính dáng vào mớ bòng bong giữa Thần – Ma – Nhân. Ngàn năm trước đã không can dự, lần này đáng ra cũng vậy.”

Nghe đến đây, Hà Minh tạm xác định Hồ tộc có xu hướng trung lập, nhưng vẫn chưa hiểu tại sao Phong Vạn Lý lại bảo là không chắc.

Thấy Hà Minh nhíu mày, Phong Vạn Lý liền giải thích: “Mười năm trước, tộc trưởng cũ qua đời, tộc trưởng mới kế nhiệm. Mà cái tên tộc trưởng mới này không giống các đời trước, không muốn ẩn thế mà muốn làm nên sự nghiệp vang danh.”

“Ý em là… vị tộc trưởng mới này rất có thể sẽ nắm bắt cơ hội lần này để lập công, phá vỡ truyền thống trung lập trước giờ…” Hà Minh trầm ngâm giây lát, tiếp tục nói: “Em kể anh nghe ấn tượng của em về người này đi.”

Phong Vạn Lý nhướng mày cười: “Nhưng để anh biết trước nhé, em có định kiến với tên đó đấy.”

Hà Minh không do dự: “Dù là định kiến hay suy đoán, anh tin vào trực giác và cảm nhận của em. Kể đi.”

Phong Vạn Lý sững người, cậu nhìn vào mắt Hà Minh, đôi mắt sâu thẳm ấy mang theo trọn vẹn sự tin tưởng và ấm áp khiến cậu phải lảng đi chỗ khác, né tránh ánh nhìn ấy. Chấn chỉnh lại tinh thần, cậu cười gượng rồi nói đùa: “Anh biết không, ánh mắt đó của anh thật sự… quyến rũ quá đi mất!”

Không đợi Hà Minh phản ứng, cậu bắt đầu nghiêm túc kể: “Tên tộc trưởng mới ấy khiến em có cảm giác rất khó chịu. Nhìn bề ngoài thì điềm đạm, lịch sự, nhưng mỗi lần nhìn về phía em, em luôn thấy trong mắt anh ta có gì đó như là thù hận và ghen ghét bị dồn nén.”

“Tên này hiếu thắng, lại tham công danh, em nghĩ nếu thật sự không muốn trung lập nữa, thì anh ta cũng sẽ không chọn đứng về phía Thiên Đế đâu.”

Hà Minh rất tò mò về suy đoán này của Phong Vạn Lý, anh hỏi ngay: “Vì sao lại nghĩ thế?”

Phong Vạn Lý cười khẩy: “Mười năm trước, tộc trưởng cũ chết vì ăn nhầm nấm độc. Nhưng ông ấy giỏi luyện đan, kiến thức về thảo dược gần như chỉ thua Thần Nông mà thôi.”

Ngụ ý là: Một người am hiểu như thế sao có thể nhầm lẫn đến mức ăn trúng nấm độc? Nghĩ thế nào cũng thấy đây không phải tai nạn, mà là một âm mưu. Mà người được lợi nhiều nhất trong vụ này không ai khác ngoài vị tộc trưởng mới kế nhiệm, cũng chính là con trai của tộc trưởng cũ: Cô Giác.

Bình Luận (0)
Comment