Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 47

Tin nóng tin nóng! Cãi nhau rồi!

Editor: Yang Hy

 

Hà Minh lúc ấy đang múa thương chiến đấu hăng say, hoàn toàn không nhận ra Phong Vạn Lý đang lén lười biếng phía sau. Anh không hay biết rằng một tên Hỏa Hồ Vệ đã âm thầm vòng ra sau lưng định đánh lén.

Chợt có tiếng rít gió sắc lẹm vang lên sau lưng, Hà Minh quay ngoắt lại, chỉ thấy Phong Vạn Lý với ánh mắt lạnh tanh, chiếc quạt trong tay vừa mở ra, đầu quạt còn dính vệt máu đang nhỏ tong tỏng xuống đất. Cách đó không xa là xác của tên Hỏa Hồ Vệ vừa bị cậu vung quạt cắt ngang cổ, nằm im re dưới đất.

Phong Vạn Lý thu quạt lại, nở nụ cười phớt đời như thường lệ, giọng vẫn bất cần đời: “Lo trước mặt đi, phía sau đã có em rồi.”

Dù nói kiểu cà rỡn, nhưng lời này lại khiến người nghe cảm thấy cực kỳ yên tâm. Hà Minh nghe vậy, trong lòng cũng thấy ấm áp, khóe môi khẽ cong lên. Tay cầm thương vung còn nhanh hơn lúc trước. Còn Phong Vạn Lý thì cũng không lười nữa, phe phẩy quạt phụ Hà Minh tiễn thêm vài tên Hỏa Hồ Vệ… lên đường theo tổ tiên.

Hai người tuy hiếm khi cùng chiến đấu, nhưng cứ như có thần giao cách cảm, chẳng cần nói gì, chẳng cần ra hiệu, chỉ một ánh mắt hoặc thậm chí không cần nhìn nhau cũng hiểu đối phương định làm gì. Nhờ vậy mà dù hai đánh nhiều, đám địch vẫn nhanh chóng bị xử gọn.

Sau khi dẹp xong đám Hỏa Hồ Vệ, cả hai thu vũ khí lại. Tuy nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đánh nhau với số đông thế kia thì cũng không thể nói là không mệt. Hà Minh phủi bụi trên người, nhìn vết xước trên mu bàn tay rồi lại ngước mắt nhìn sang Phong Vạn Lý.

“Anh có bị thương chỗ nào không?” Phong Vạn Lý hỏi đầy lo lắng, nhưng Hà Minh không trả lời, chỉ lặng lẽ đưa tay chạm nhẹ lên mặt hắn, vuốt một cái cực kỳ dịu dàng.

“Làm gì vậy?”

Phong Vạn Lý đang tính bắt lấy tay Hà Minh thì nghe giọng anh nhỏ nhẹ, xen chút đau lòng: “Đừng nhúc nhích.”

Một luồng khí lạnh thấu xương từ tay Hà Minh truyền sang mặt Phong Vạn Lý rồi chạy vào tận phổi gan cậu. Lúc ấy cậu mới hiểu, bạn trai mới toanh của mình đang trị thương cho mình.

Phong Vạn Lý hơi ngẩn ra, trong lòng tràn đầy cảm động lẫn vui sướng. Nhưng niềm vui này chưa kéo dài được bao lâu thì cậu bỗng thấy sợ, Phong Vạn Lý lập tức túm lấy cổ tay Hà Minh, bắt mạch kiểm tra. Mạch đập mạnh mẽ, nhịp đều đặn, không có dấu hiệu gì là bị tổn thương.

Hà Minh biết cậu đang lo gì nên cũng không rút tay lại, chỉ bình thản nói: “Không sao đâu. Chút năng lượng đó, anh vẫn chịu được.”

Phong Vạn Lý nhìn kỹ sắc mặt Hà Minh, xác nhận anh không có gì bất ổn thì mới yên tâm buông tay: “Nhớ nha, nếu thấy không khỏe thì phải nói với em liền đó!”

“Ừ.” Hà Minh liếc nhìn đống xác quanh mình, rồi hỏi: “Mà em cũng hiểu rõ Cô Giác quá nhỉ.”

Phong Vạn Lý nhếch môi cười đắc ý: “Tất nhiên, mắt nhìn người của em chính xác lắm.”

Trước đó không lâu, lúc hai người đang trên đường đến bộ lạc Hồ tộc, bàn chuyện về Cô Giác, Phong Vạn Lý bỗng giở trò s* s**ng lung tung với Hà Minh.

“Em làm gì vậy?” Hà Minh giữ tay cậu yên rồi mới chịu buông.

“Thì lấy mặt nạ giúp anh thôi mà!” Phong Vạn Lý rút tay về, cười gian như cáo, “Cô Giác tuy không nhạy như em, nhưng cũng được đào tạo làm tộc trưởng từ nhỏ. Anh mạnh thế, tên ấy mà không nghi mới là lạ.”

“Nếu rên ấy phát hiện người tới đàm phán là một thần quan nhỏ bé không có năng lượng dao động, với một Hồ tộc không mọc nổi cái đuôi, đảm bảo sẽ nảy ý muốn giết tụi mình để lập công. Lúc đó…” Cậu cười ngày càng khoái trí, “Tên thần quan nhỏ yếu ớt kia thật ra là cao thủ giả heo ăn thịt hổ! Nghĩ đến cảnh Cô Giác nhận ra sự thật là thấy vui rồi!”

Hà Minh nhìn vẻ mặt hí hửng kia mà thở dài, lấy mặt nạ đeo vào lại, bất lực nói: “Được rồi, nghe em vậy.”

.

Quay lại hiện tại, sau trận chiến với đám Hỏa Hồ Vệ, hai người cũng không có ý định quay về gặp Cô Giác, mà vòng vèo tới thẳng nhà Phong Bắc Thần.

Ban đầu Hà Minh còn định đến Ma giới xem tình hình của Ngụy Hằng, hoặc trở lại Thiên giới báo cáo cho Thiên Đế. Nhưng Phong Vạn Lý cứ khăng khăng kéo anh về thăm nhà mình. Cuối cùng Hà Minh cũng không thắng nổi sự lì lợm đó nên đành theo về.

Phong Bắc Thần hoàn toàn không ngờ thằng cháu mình không những trốn việc về nhà, mà còn dắt theo cả cấp trên. Đây là gì? Thách thức giới hạn của “nghỉ phép” hả? Làm loạn đến mức lôi sếp theo trốn việc công khai luôn?

Dù trong lòng đang không hiểu nổi con cháu nhà mình nghĩ gì, ông vẫn chửi đổng một chút rồi mời hai người vào nhà. Tất nhiên, phần “chửi đổng” là dành cho Phong Vạn Lý, còn phần “mời” là hướng về Hà Minh.

“Thằng nhãi này, trốn việc còn kéo cả sếp đi nữa hả?!” Vừa bước vào, ông đã gắt ầm lên.

“Con có trốn việc đâu!” Phong Vạn Lý cười toe, khoác vai Hà Minh cãi lại, “Con đi công việc đó! Với lại, ai mà rảnh tới mức dắt sếp đi trốn việc chớ!”

Lúc này Hà Minh đang uống trà, còn Phong Bắc Thần ngồi đối diện. Hai người không hẹn mà cùng nghĩ: Em/Mày là ngoại lệ đó.

Hà Minh đặt chén trà xuống, làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Vạn Lý nói không sai. Chúng tôi đúng là đi công việc.

“Ngài là ông của Vạn Lý, cũng là người quen cũ của tôi. Tôi tin ngài, nên không giấu. Chúng tôi đến đây là để xác nhận thái độ của tộc trưởng Hồ tộc xem rốt cuộc anh ta nghiêng về chúng tôi hay về quân phản loạn.”

Phong Bắc Thần nghe xong như bị gõ một gậy vào đầu, vội giơ tay ra hiệu: “Khoan đã! Khoan đã! Cậu Hà nói gì cơ? Quân phản loạn? Chẳng phải đám ấy đã bị tiêu diệt từ ngàn năm trước rồi sao?”

Hà Minh thở dài: “Tiếc là… đó chỉ là chúng tôi tưởng vậy.”

Phong Vạn Lý tiếp lời với vẻ không cam tâm: “Cái tên Cô Giác kia rõ là định gia nhập quân phản loạn. Chắc bên kia cho tên ấy không ít lợi lộc đâu. Cháu đã nói rồi mà, cái chết của tộc trưởng đời trước có vấn đề!”

“Giờ phải làm sao đây…” Phong Bắc Thần thở dài, rồi nhìn Hà Minh đầy áy náy, “Cậu Hà, tôi biết yêu cầu này có hơi quá, nhưng… nếu sau này trên chiến trường gặp người Hồ tộc chúng tôi, mong cậu hãy… cho họ một cơ hội.”

Phong Vạn Lý nghe vậy thì tức tối, phản bác ngay: “Ông nội! Chiến trường nào phải chỗ chơi! Ông bảo A Minh nương tay là bắt anh ấy đi chịu chết à?!”

“Vậy mày muốn thấy Hồ tộc diệt vong sao?!” Phong Bắc Thần cũng quát lại.

Một câu ấy khiến Phong Vạn Lý nghẹn họng, không nói thêm được gì nữa. Cậu là người Hồ tộc, lớn lên trong tộc, làm sao có thể trơ mắt nhìn tộc mình bị diệt? Nhưng cậu cũng không muốn Hà Minh vì họ mà bị thương, thậm chí là mất mạng. Một bên là tộc, một bên là người yêu, cậu không thể chọn được.

“Nhưng mà…”

“Đủ rồi.” Hà Minh lên tiếng, không lớn, không giận, chỉ là một câu nhẹ như gió, nhưng lại khiến cả hai người im bặt.

Thấy họ im lặng, Hà Minh mới tiếp lời: “Hiện tại chiến tranh còn chưa xảy ra, mọi thứ vẫn chưa chắc chắn. Nếu cuối cùng bên tôi thắng, mà Thiên Đế và Ma Tôn cũng sẵn lòng tha, thì… ngài Phong, tôi hứa sẽ làm hết sức mình để bảo vệ Hồ tộc.”

Đây đã là tận tình hết mức rồi. Phong Bắc Thần nghe vậy cũng không thể đòi hỏi gì hơn, đành cúi đầu nói: “Nếu vậy… thay mặt Hồ tộc, tôi xin cảm ơn cậu Hà.”

Bình Luận (0)
Comment