Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 51

Lý Trường Xuyên xuống cõi âm giao kèo, vậy mà mục đích chỉ để… tìm máy sấy tóc?!

Editor: Yang Hy

 

Nhưng đời mà, chuyện hiếm khi đi theo đúng kế hoạch. Trên đường đi, Cố Tình Thâm với Lý Trường Xuyên đụng phải một hồn ma yếu ớt. Không hiểu sao cái hồn ma đó vừa chạm phải hai người liền rú lên thảm thiết, khiến Lý Trường Xuyên suýt thủng màng nhĩ, phải bịt chặt tai lại.

“Đệch! Thằng này yếu muốn tan hồn rồi mà lại là oán linh hả?!” Lý Trường Xuyên tức thì chửi thề, thấy đúng là số phận trêu người.

Cố Tình Thâm, thân là bán quỷ, chẳng bị ảnh hưởng gì mấy, lập tức túm cổ áo Lý Trường Xuyên kéo chạy bán sống bán ch.ết. Cô không buồn quan tâm cái bùa ẩn thân dán trên đầu vốn đã lỏng lẻo do ngấm nước, giờ đã bị gió thổi bay đi đâu mất, bởi vì với bản năng của bán quỷ, cô nghe rõ rành rành tiếng oán linh kia gào rú: “Người sống! Là người sống! Ăn bọn nó!”

Cô thề luôn, cô không có cái ham thú gì kỳ dị kiểu làm thức ăn cho đám ma đói, ma mạnh, ma yếu, ma quằn quại gì cả. Xin lỗi, cô không phải nhân viên sở thú, còn lũ yêu ma quỷ quái kia thì cũng chẳng dễ thương mềm mại gì cho cam.

“Chị Cố! Cái này!” Vừa chạy xa xa khỏi đám oán quỷ, Lý Trường Xuyên bất chấp chuyện suýt “thử tí là ch.ết thiệt” ban nãy, kéo Cố Tình Thâm chui đại vào cửa một căn lầu cổ có vẻ sang trọng. Vừa bước chân đến ngưỡng cửa, lũ quỷ phía sau như bị điểm huyệt đứng khựng lại ngay, nét mặt đầy e ngại, cuối cùng chỉ dám lởn vởn bên ngoài, không dám bước vào trong nửa bước.

Tòa lầu ba tầng, cánh cửa gỗ sơn đỏ cổ kính, một bên dán chữ “Xuân” ngược, bên kia dán chữ “Phúc” cũng ngược nốt. Hai bên cửa là một đôi câu đối đã bạc màu. Vế trước: “Không gạt già trẻ, giải quyết vạn sự”; Vế sau: “Giao kèo cõi âm, khó đổi vận mệnh.” Còn có một tấm biển gỗ treo ngang trên cao đề bốn chữ: “Mời quỷ lấy thuốc”, chữ viết tay nét mảnh kiểu “thư pháp gầy”, nhìn dịu mà vẫn thấy rợn rợn.

Trên mái hiên còn treo một cặp lồng đèn trắng phát ra ánh sáng xanh lờ mờ. Không hiểu sao, nhìn ngọn lửa xanh trong lồng đèn với nét chữ câu đối, hai người bọn họ đều thấy quen quen.

Cố Tình Thâm không nhịn được mà móc mỉa: “Lúc đầu còn sợ này sợ kia, giờ lại chọn đúng cái chỗ trông còn kinh hơn.”

Lý Trường Xuyên: “Giờ quay đầu chạy còn kịp không?”

“Chị thì không sao,” Cố Tình Thâm hất cằm về đám quỷ đang chầu chực phía sau, “nhưng cậu phải hỏi lại mấy cha nội kia xem có đồng ý cho chạy không. Giờ tụi nó mới là ông lớn đấy.”

Lý Trường Xuyên quay đầu nhìn, chưa kịp phản ứng đã bị Cố Tình Thâm túm cổ áo lôi tuốt vào cửa, “Thôi khỏi nhìn, số khổ thì phải chịu đi, Lão Xuyên à.”

.

Cót két… Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng động khi mở ra. Hai người ló đầu vào trong ngó nghiêng, thấy không có gì dị thường mới dám bước vào.

Bên trong trang trí chẳng ra sao. Vài cái kệ cổ chưng mấy món chẳng rõ đồ cổ hay đồ bỏ đi, xen lẫn vài cái… sọ người không biết lấy từ đâu. Cả tầng một nhờ hai nguồn sáng chính: một là cặp lồng đèn đỏ ngoài cửa, hai là cây nến đỏ bé tẹo trên quầy tiếp khách. Thành ra ánh sáng trong phòng đỏ quạch mờ mờ, nhìn như bị máu tươi quết một lớp, rợn đến dựng tóc gáy.

Lý Trường Xuyên len lén ngó nghiêng dưới ánh sáng yếu ớt: “Hình như… không có ai nhỉ?”

Rầm! Chẳng biết gió hay ma làm, cánh cửa sau lưng tự dưng đóng sập lại. Căn phòng vốn đã âm u nay càng thêm rợn người.

Cố Tình Thâm liều lĩnh ló đầu vào trong quầy quan sát, xong lắc đầu nói: “Không có ai. Mà cũng không có cái gì không phải người.”

“Nói ai không phải người?” Một giọng nam trầm ấm vang lên ngay sau lưng cô, mang theo luồng khí lạnh thấu xương.

Dù gan có to như Cố Tình Thâm thì cũng bị dọa hết hồn. Cô bật ngửa, quay phắt lại, không quên văng tục: “Mẹ nó!”

Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô thấy trước mặt là một thanh niên mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám, một tay bỏ túi, tay còn lại xoay xoay cái tẩu dài. Mặt trắng bệch như thiếu máu, đeo kính gọng vàng có dây đeo, tóc chải ngược không sót sợi nào. Nếu dùng từ hiện đại để tả thì… đúng kiểu “quý ông b**n th**”.

“Bán quỷ, người tu đạo.” Anh chàng bước thong thả về sau quầy, ngồi xuống chiếc ghế gỗ duy nhất, vắt chân lên, cái điệu bộ này làm cái ghế nhỏ bỗng có khí chất quý tộc một cách lạ kỳ.

Gã mỉm cười nhã nhặn, lễ độ: “Chào quý khách, xin hỏi đến Lầu Quỷ Dược có chuyện gì cần chỉ giáo?”

Lý Trường Xuyên nghe vậy thì hiểu ngay, đây chính là chủ nhân của nơi này. Anh bước đến cạnh Cố Tình Thâm, thấy câu đối ngoài cửa nhắc đến “Giao kèo cõi âm, khó đổi vận mệnh”, liền cân nhắc rồi cẩn trọng hỏi: “Xin hỏi… ở đây có máy sấy tóc không?”

Gương mặt cười tiêu chuẩn của đối phương cứng đờ trong nửa giây: “…Cái gì cơ?”

Cố Tình Thâm thở dài, đưa tay vuốt mặt, rồi nói như xin lỗi: “Xin lỗi, não cậu ta hỏng rồi.”

Ai ngờ người kia lại hiểu nhầm, vẫn nở nụ cười không chút tì vết mà nói: “Ồ? Vậy đổi não… giá cả thế nào nhỉ…”

“Khoan khoan! Không cần đổi não gì hết! Bọn tôi chỉ muốn mua một tấm phù truyền âm thôi!” Cố Tình Thâm vội kéo câu chuyện về hướng bình thường.

Người kia cũng không làm khó dễ, vẫn cười tươi như hoa: “Ra vậy. Xin thứ lỗi cho tôi hỏi thêm, hai vị muốn truyền âm cho ai?”

“Cho đội trưởng của bọn tôi.” Lý Trường Xuyên đáp tỉnh bơ, chẳng thèm để ý người ta có biết cái anh đội trưởng lừng danh tam giới của mình hay không.

“Ừm… chỗ tôi đúng là có phù truyền âm, nhưng tôi không làm ăn lỗ vốn. Hai vị có gì muốn trao đổi không?”

Lý Trường Xuyên ngoài cái ví đựng tiền thì hoàn toàn tay không. Mà nhìn vẻ ngoài người ta, rõ là không thèm đụng tới tiền ở nhân gian. Cố Tình Thâm thở dài, rút ra một cái chuông đồng gọi hồn đặt lên quầy.

“Cái này được không?”

“Ồ?” Người kia cầm chuông lên soi kỹ, rồi ngẩng lên nhìn cả hai nghiêm túc: “Hai người quen chưởng môn Hà sao?”

Lý Trường Xuyên: ?

Cố Tình Thâm thì phản ứng ngay: “Đúng rồi! Bọn tôi thuộc phái Vô Niệm… À nhầm, giờ đổi tên thành Đội Trinh thám Kiếp rồi. Đội trưởng chính là chưởng môn Hà Minh trước kia!”

Người kia gật đầu, cười càng thêm thân thiện, đứng lên nói: “Vậy thì là người quen rồi. Chuông gọi hồn này, hai vị cứ cầm về. Tại hạ họ Giang, tên Thừa Trạm, tự Thanh Dạ.”

Cố Tình Thâm cất lại chuông, rồi giới thiệu ngắn gọn: “Tôi là Cố Tình Thâm, đội phó Đội Trinh thám Kiếp; còn cậu này là Lý Trường Xuyên, nhân viên trong đội.”

Giang Thừa Trạm gật đầu tỏ vẻ đã ghi nhớ, mỉm cười dịu dàng: “Vừa rồi làm hai vị hoảng sợ, là lỗi của tôi. Chưởng môn Hà là bạn cũ của tôi, tôi cũng đã lâu không đến nhân gian, không ngờ bây giờ mọi thứ đã thay đổi nhiều đến thế.”

Nói xong, anh ta lắc đầu cười khẽ, vừa đi ra cửa vừa nói: “Thật ra muốn tìm chưởng môn Hà ở cõi âm cũng không rắc rối như hai vị nghĩ, càng không cần mấy món vật phẩm bên ngoài đâu. Mời hai vị theo tôi.”

Cố Tình Thâm và Lý Trường Xuyên liếc nhìn nhau, rồi lặng lẽ bước theo sau Giang Thừa Trạm.

Bình Luận (0)
Comment