Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 64

Vẫn còn đang chia việc, ráng mà chịu vậy

Editor: Yang Hy

 

“Cõi âm à…” Hà Minh khẽ lặp lại một lần, sau đó mới quay sang mọi người nói: “Cõi âm là ranh giới rõ ràng nhất giữa sống và ch.ết, nhưng trừ luân hồi và con sông Vong Xuyên chia cách âm dương ra, tôi thật sự không nghĩ ra còn cái gì có giá trị để lợi dụng nữa.”

Nghĩ tới tình hình cõi âm, thôi khỏi phải nói, không thành phố, không tiện nghi, nói trắng ra là đời sống tệ khỏi bàn. Nếu có cái gì đáng để nhòm ngó, chắc cũng chỉ còn luân hồi và con sông kia thôi.

Phong Vạn Lý bật cười: “Ông ta định thu phí qua cầu à? Tính ngồi bên bờ Vong Xuyên bán vé đầu thai chắc?”

“Dù sao thì chúng ta có đoán ổng muốn làm gì cũng chẳng có ý nghĩa, nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu. Chi bằng lo xong việc trước mắt, đến lúc bắt được Huyền Tri Diệp rồi, chẳng phải muốn biết gì hỏi luôn là xong à?”

Lời nói của Phong Vạn Lý tuy có thô nhưng nghe cũng hợp lý. Mọi người thấy cũng đúng, liền quay lại tập trung chia nhau việc canh gác.

Hà Minh tiếp tục phân công: “Trường Xuyên, cậu bảo vệ đội ngũ y tế liên kết với chúng ta. Tiểu Nguỵ, cậu một mình trấn giữ mốc ranh giới Ma giới được không?”

Nguỵ Hằng gật đầu chắc nịch, cười hề hề: “Em tập luyện thành tài rồi, sếp yên tâm đi!”

“Vạn Lý, em với Tình Thâm canh giữ sông cõi âm, tôi sẽ canh giữ Thiên giới.”

Phong Vạn Lý lập tức phản đối: “Thiên giới mà là chiến trường chính thì anh lên đó một mình quá nguy hiểm rồi! Còn tình trạng của anh nữa…”

“Không sao, có ngài Thẩm đi cùng anh mà.”

Nguỵ Hằng nhíu mày: “Ngài Thẩm Thường Đằng là thầy bói mà? Ông ấy… biết đánh nhau á?”

Hà Minh trả lời ngay không chút do dự: “Không.”

Ngụy Hằng:”…”

“Nhưng ngày ấy sẽ gọi người đến tiếp viện. Từ trước đến giờ, ngài ấy chuyên lo phần chiến lược. Mốc ranh giới Thiên giới quan trọng nhất, ngài ấy sẽ trực tiếp chỉ huy. Còn tôi thì… mấy cậu khỏi lo, lo bản thân mấy cậu trước đi.”

Mọi người cười rộ lên, đồng thanh đáp: “Rõ!”

.

Chờ sắp xếp xong chuyện Ma giới, Chu Minh Diệp mới lên đường đi họp ở Thiên giới. Vừa đến phòng họp, hắn không thèm liếc ai, bước thẳng đến ngồi cạnh Huyền Hồng.

“Ma Tôn nhàn nhã thật đấy, thích đến thì đến, thích đi thì đi.” Một giọng nói già nua vang lên châm chọc.

Huyền Hồng chẳng để tâm, chỉ lặng lẽ nói: “Anh đến rồi à.” Rồi lại tiếp tục bàn bạc chuyện công việc.

Thật ra mấy chuyện phân công, kế hoạch, bố trí đã bàn đến mức thuộc lòng từ mấy buổi họp trước rồi. Buổi họp hôm nay chỉ cần tuyên bố: “Bắt đầu hành động!” là có thể tan họp ngay.

Tiếc là… trên Thiên giới vẫn còn một nhóm bô lão không hiểu nổi cái gì gọi là “quy trình rút gọn”, khăng khăng đòi mở họp cho đủ hình thức. Cái ông lên tiếng ban nãy chính là một trong số đó.

Bọn họ đa phần không tán thành chuyện bắt tay với Ma tộc, nhưng cũng chẳng dám theo Huyền Tri Diệp tạo phản, đơn giản vì bị bó buộc bởi cái gọi là “chính thống – lễ nghi – quy tắc”. Dám phản thì sẽ bị gán tội tày trời, chẳng còn danh tiếng gì.

Chu Minh Diệp liếc qua một vòng, thấy ngay không chỉ mấy vị thần quan  mới muốn lết ra khỏi đây cho lẹ, ngay cả Huyền Hồng cũng trông như sắp bùng họp đến nơi.

Chu Minh Diệp trong lòng nghĩ: Ước gì đám bô lão này não đừng cứng quá, hồi đó đi theo Huyền Tri Diệp luôn thì giờ bớt phiền rồi, chứ cứ mở miệng là “Thần – Ma không chung đường”, nhức đầu hết sức.

Huyền Hồng quay sang hỏi: “Minh Diệp, anh có gì cần bổ sung không?”

Chu Minh Diệp phẩy tay: “Không, tụi mình bàn từ trước rồi. Vừa nãy ta cũng cho người làm theo kế hoạch rồi.”

“Vậy thì mong mọi người vững vàng tại vị trí. Cuộc họp hôm nay sẽ kết…”

“Không được! Thiên Đế bệ hạ, không thể được!” Ông thần quan già ban nãy bỗng dưng đứng phắt dậy, “Nhân gian vẫn chưa ai trấn thủ, sao có thể giải tán cuộc họp được?!”

Chưa kịp nói tiếp, một tiếng “Hừ” vang lên cắt ngang. Người vừa lên tiếng là một thần quan trẻ tuổi, tay ôm kiếm đỏ, mặc áo sơ mi đỏ rượu, tóc buộc cao thành đuôi ngựa.

Thần quan trẻ nhíu mày: “Nhân gian do Hà Minh trấn giữ, không phải đã bàn rõ từ trước rồi sao?”

Lão thần quan già tức đỏ mặt: “Cậu! Cắt lời trưởng bối, sư môn cậu dạy cậu như thế à?!”

Nghe vậy, một thần quan trẻ khác cũng đứng dậy. Người này mặc áo thun trắng đơn giản, khoác thêm áo gió dài màu nâu, thắt lưng đeo thanh kiếm xanh lam, tóc dài buộc nửa.

“Cắt ngang lời tiền bối đúng là lỗi của bọn tôi. Nhưng lời sư huynh tôi nói không hề sai. Việc Hà Minh giữ nhân gian đã thống nhất từ trước, hôm đó ngài đây cũng không phản đối gì. Sao hôm nay người ta không có mặt, ông lại giở giọng?” Giọng điệu của vị thần quan này lạnh băng nhưng ngấm ngầm đầy gai nhọn: nịnh trên nạt dưới, sợ mạnh h**p yếu, rõ ràng là sợ Hà Minh nên không dám hé miệng khi anh ta có mặt.

Người thanh niên tiếp lời, giọng hạ thấp hẳn, khiến cả căn phòng lạnh đi mấy độ: “Còn việc ông xúc phạm đến sư môn bọn tôi… ngày khác, họ Cố này sẽ đích thân ‘thỉnh giáo’ ông một phen.”

Lão thần quan già nghe vậy thì lưng lạnh toát, cứng họng không thốt nổi lời nào. Đến lúc hoàn hồn thì đã tức đến run rẩy, gào lên: “Suy đồi lế giáo! Suy đồ lễ giáo rồi!”

Nói xong thì giận dữ đùng đùng đẩy cửa muốn bỏ đi. Còn Thẩm Thường Đằng thì không quên châm thêm dầu vào lửa: “Ngài đây nói đến ‘lễ giáo’, là kiểu lễ của ‘vua ra vua, tôi ra tôi, cha ra cha, con ra con’, là lễ phân biệt quý tộc và dân đen, là lễ ‘quân muốn thần ch.ết, thần không thể không ch.ết’. Thứ lễ giáo ấy đã theo vua chúa mà hóa thành nắm tro tàn từ lâu rồi.”

Cánh cửa phòng họp đóng rầm một tiếng. Không khí lập tức nhẹ hẳn đi. Huyền Hồng vui vẻ tuyên bố tan họp.

Thẩm Thường Đằng vươn vai duỗi người, rồi nghĩ đến việc cần mang theo trợ thủ. Lập tức chỉ hai người trẻ vừa “quạt” lão thần quan già ban nãy: “Hai vị vừa rồi, mời nán lại một chút.”

Ông mở chiếc quạt giấy, vừa phe phẩy vừa nheo mắt quan sát: “Hai cậu trông cũng khá đấy. Tên gì?”

Vị thần quan áo gió bước lên một bước, chắn phía trước người mặc áo đỏ, giọng điềm đạm: “Tại hạ Cố Thu Trần, còn đây là sư huynh tôi, tên là Liễu Quý Thanh.”

Thẩm Thường Đằng nghe vậy liền hiểu ngay: một người lo giao tiếp, người còn lại… chắc chắn là kiểu mê đánh đấm, gặp ai cũng muốn thử tay nghề.

Mà cái phong cách trầm lặng của Cố Thu Trần này, thật khiến ông ta nhớ tới một người họ Hà nào đó, lạnh lùng như thể đúc cùng một khuôn, khiến ông không khỏi có chút thiện cảm.

“Tiểu Hà… à không, là Đội trưởng Hà đó, tôi đang cần người đi cùng tiếp viện. Nhưng danh tiếng và quan hệ của cậu ấy trên Thiên giới vốn chẳng tốt đẹp gì, người chịu làm việc cùng cũng hiếm hoi. Hai cậu có thể đi cùng tôi không?”

Cố Thu Trần và Liễu Kỳ Thanh liếc nhau, rồi cùng chắp tay thi lễ: “Nguyện nghe theo lệnh của Tinh quan Hào Bặc.”

Thẩm Thường Đằng mỉm cười hài lòng: “Chút nữa tôi sẽ đi gặp chưởng môn của hai cậu để mượn người đàng hoàng, không thể bắt cóc giữa ban ngày được.”

Bình Luận (0)
Comment