Rơi vào tâm ma, bị phản phệ
Editor: Yang Hy
“Đáng tiếc thật đấy, món đồ gia truyền của ông nội mày cũng nát rồi.” Phong Vạn Lý ngây người trong chốc lát, nghe tiếng Cô Giác chế nhạo thì không thể tin nổi mà chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn. Cô Giác cười nham hiểm, con dao găm trong tay lại vung xuống: “Mày ấy à, xuống địa ngục mà đoàn tụ với ông nội mày đi!”
“Phong Vạn Lý! Đang đánh nhau mà còn dám lơ đễnh cái gì hả?!”
Cố Tình Thâm vung báng súng đập cho vài tên Hồ tộc bất tỉnh, cố gắng xông tới chỗ Phong Vạn Lý, nhưng rất nhanh đã bị đám còn lại vây kín, buộc phải dừng chân. Cố Tình Thâm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng chỉ mong Hà Minh có mặt ở đây, chỉ cần Hà Minh tới, Phong Vạn Lý chắc chắn không sao. Nhưng Hà Minh làm gì biết tình hình bên này, bên Thiên giới còn nguy ngập hơn, mà với tình trạng bị trời phạt như hiện giờ… e là cũng chẳng xoay xở nổi.
Mắt thấy con dao găm sắp đâm thẳng vào người Phong Vạn Lý, Cố Tình Thâm càng thêm hoảng hốt, còn Phong Vạn Lý thì vẫn mắc kẹt trong mớ cảm xúc hỗn loạn của mình.
Cậu trơ mắt nhìn con dao đang chém xuống, lòng đau như cắt: “Hết rồi… ông nội không còn… cả đời ông chỉ mong mình có thể tu luyện thành tài, đủ sức bảo vệ bản thân… vậy mà bây giờ… ông sẽ không bao giờ thấy được nữa… mãi mãi không thấy nữa…”
KENG! Một tiếng vang giòn giã, con dao găm bị một luồng nước đen như mực chặn lại, không sai, là chặn lại hoàn toàn. Luồng nước đó cứng như đá, cứng đến mức khiến con dao không thể đâm thêm được phân nào.
“Tỉnh lại cho tôi!” Một câu quát vang lên mang theo linh lực, như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu. Cố Tình Thâm nhìn về phía phát ra tiếng, là Giang Thừa Trạm đang đứng bên bờ sông, sắc mặt nghiêm túc như đang chuẩn bị đi họp Quốc hội.
Một vệt sáng lạnh lóe lên, đám Hồ tộc bên cạnh Cố Tình Thâm bị hạ gục hơn nửa. Hà Minh xách cây thương dài, khẽ gật đầu với Giang Thừa Trạm, sau đó liền xông về phía trước, đối đầu với Cô Giác.
Cô Giác dường như đã biết rõ tình trạng của Hà Minh, vừa đánh vừa không ngừng dùng lửa cáo tấn công về phía Phong Vạn Lý, buộc Hà Minh phải liên tục điều khiển nước Vong Xuyên để chặn lại.
Giang Thừa Trạm nhìn cái cặp đôi này mà cũng phải cạn lời, vừa giúp Cố Tình Thâm cản địch vừa thì thầm: “Cô Cố, chút nữa có thể phải nhờ cô giúp tôi vác người đấy.”
Cố Tình Thâm: “???” Vác… vác ai? Khiêng đi đâu? Chôn hay phi tang? Tôi là công dân lương thiện nha!
“Trời phạt rồi còn dám liều lĩnh thế này, thật chẳng giống chưởng môn Hà chút nào.” Giang Thừa Trạm nói tiếp.
Nghe tới đây, Cố Tình Thâm hoàn toàn hiểu rồi, Hà Minh đang bị trời phạt, mà vận dụng nước Vong Xuyên lúc này sẽ bị phản phệ, giờ anh vẫn gồng lên chống đỡ, chắc chỉ còn là vì cố mà thôi.
Và đúng thật, như cô nghĩ, Hà Minh đã nuốt không biết bao nhiêu ngụm máu vào bụng, không dám để Cô Giác nhìn ra trạng thái của mình.
“Chưởng môn Hà, khó chịu lắm đúng không, ngay cả động tác vung thương cũng thấy chậm lại rồi.” Cô Giác không nhìn thấy biểu hiện đau đớn nào trên gương mặt của Hà Minh như hắn mong muốn, trái lại, đối phương vẫn điềm tĩnh, sắc mặt lạnh lùng.
“Vì một thằng phế phía sau anh mà liều mạng đến mức này sao?”
Dù động tác của Hà Minh chậm đi, Cô Giác cũng chẳng dễ dàng chiếm được lợi thế gì. Hắn nhìn gương mặt lạnh như tiền của Hà Minh mà bực bội: Loại người như anh ta lẽ ra phải máu lạnh vô tình mới đúng, vậy mà lại liều ch.ết vì Phong Vạn Lý? Anh ta thấy ở tên kia có gì tốt chứ? Một thể chất không thể tu luyện nổi sao?
“Chuyện của tôi, không cần cậu xía mồm vào.”
Cô Giác quăng một luồng lửa cáo, định ép Hà Minh lui lại một chút để dễ xoay sở, nhưng hắn đã quên mất một chuyện rằng Hà Minh là loại người không sợ ch.ết. Dù ngoài mặt trông điềm tĩnh thế nào, thì hành động của anh vẫn liều lĩnh đến mức điên rồ, anh lao thẳng vào ngọn lửa, không tránh không né, tay vẫn vung thương tấn công!
KENG! Dao găm rơi xuống đất, cùng lúc đó, tay phải của Cô Giác cũng bay theo luôn.
Cô Giác giật mình quay đầu bỏ chạy, Hà Minh thì không đuổi theo. Cố Tình Thâm bắn theo một phát, chỉ trúng cánh tay trái, không ngăn được hắn chạy trốn. Đám Hồ tộc được dẫn đến đây cũng đã bị tiêu diệt sạch sẽ, tên cuối cùng bị kiếm linh của Giang Thừa Trạm xuyên thẳng người.
“Khục…” Thấy nguy cơ đã qua, Hà Minh rốt cuộc cũng không trụ nổi nữa, hộc máu ngã gục xuống đất.
“Đội trưởng!” Cố Tình Thâm vội chạy tới đỡ anh dậy, phát hiện người này run bần bật, rõ ràng là đau đến cực hạn. Cô chợt nhớ lại lời bói toán của Thẩm Thường Đằng, tử kiếp.
Hà Minh khẽ lắc đầu, cố quay sang hỏi Giang Thừa Trạm: “Vạn Lý…”
“Vết thương ngoài da không nghiêm trọng, chủ yếu là do có thứ gì đó k*ch th*ch khiến cho yêu khí rối loạn, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, hiện giờ e là đang bị tâm ma trói chặt.” Giang Thừa Trạm bắt mạch xong, mặt trầm xuống.
Cố Tình Thâm thì vẫn chưa hiểu lắm: “Tâm ma chẳng phải chính là một loại kiếp nạn sao? Nhưng sao lại tới đột ngột như vậy?”
Giang Thừa Trạm giải thích: “Đây là cách gọi trong đạo tu. Tâm ma tức là những vướng mắc, oán giận tích tụ lâu ngày trong lòng, đến khi không áp chế được nữa thì sẽ cản trở tu hành.”
“Ồ! Ý ông là mấy cái kiểu ‘tâm ma’ trong truyện tiên hiệp ấy hả?” Cố Tình Thâm vốn đọc truyện như cơm bữa, bắt sóng cực nhanh.
“Nếu có người thân hỗ trợ điều tiết yêu khí thì có thể tạm thời áp chế được. Nhưng…” Giang Thừa Trạm không nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu ý. Hắn lại nói thêm: “Nếu Vạn Lý huynh là người tu đạo thì chúng ta ai cũng có thể giúp truyền linh khí. Nhưng anh ấy lại là Yêu tộc…”
Trên đời này, duy nhất có người tu đạo là có thể không cần máu mủ thân tộc mà vẫn giúp người khác điều tiết linh lực. Có thể nói, trời vẫn thiên vị Nhân tộc… dù sau này tu đạo cũng chẳng còn là độc quyền của Nhân tộc nữa, ví dụ như đệ tử họ Cố của Giang Thừa Trạm là một minh chứng.
Nghe xong, Hà Minh lại cố vùng dậy. Giữa anh và Phong Vạn Lý có một loại đặc thù, dù khác hệ năng lượng, dù không có quan hệ huyết thống, anh vẫn có thể giúp điều tiết linh lực cho cậu ấy.
Nhưng lần này, Cố Tình Thâm dễ dàng đè anh xuống: “Đội trưởng, tôi xin anh, làm ơn giữ lại một phần lý trí như mọi khi đi! Chỉ một phần nghìn thôi cũng được! Chưa nói đến chuyện anh có giúp nổi hay không, nhìn lại bản thân mình đi! Anh chán sống rồi đúng không?!”
Giang Thừa Trạm cũng lắc đầu: “Chưởng môn Hà, tôi cũng không tán thành việc này.”
Ngay cả Sổ Nhân Quả bình thường hò hét ầm ĩ cũng nghiêm túc hiếm có mà lên tiếng trong đầu Hà Minh: “Chủ nhân, nếu bây giờ ngài ch.ết thì sấm sét thật sự sẽ giáng lên người cáo nhỏ đấy. Mà hiện giờ cậu ấy không chịu nổi nữa đâu. Ngài nỡ lòng sao?”
Không biết là vì ai nói mà hiệu quả, Hà Minh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, không cố gắng liều mạng nữa.
Thấy Hà Minh cuối cùng cũng không làm liều nữa, Giang Thừa Trạm mới nói tiếp: “Giờ chỉ còn trông cậy vào chính Vạn Lý huynh thôi. Ở đây có tôi trấn thủ, cô Cố, phiền cô đưa Vạn Lý huynh và chưởng môn Hà về nghỉ ngơi, cả hai hiện tại đều không thể chịu thêm sự tra tấn nào nữa đâu.”