Tháng 8 năm 2160, 7-001 bắn hạ mục tiêu Mắt Cáo trong rừng rậm ở biên giới Nam Bắc, việc này đã gây chấn động dữ dội.
Nhằm điều tra hành động ám sát của Báo Đen, liên minh phía Nam nhanh chóng thành lập tổ tác chiến tình báo, đồng thời để mắt đến hành tung của 7-006 đã hoạt động trong liên minh một thời gian dài, cử đi một đội nhỏ để theo dấu và bắt giữ hắn.
Do 7-006 giỏi ngụy trang nên đội nhỏ này đã nhiều lần tay trắng trở về, tổ tác chiến tình báo chỉ còn nước điều đi tinh hoa của lực lượng đặc vụ. Sau khi cân nhắc nhiều phương diện, bọn họ đã chọn một người tên Tạ Chẩm Thư.
Tháng 12 cùng năm, Tạ Chẩm Thư đến ga Cá Thanh Hoa, lên tàu đi vào nội thành, nhưng trên đường lại gặp 7-006 phục kích, sau đó bị 7-006 ăn cắp chứng minh thư trên người.
Bởi vậy vào ngày đầu tiên của năm 2161—
Đoàn tàu đi từ ga Hải Âu vừa ra khỏi đường hầm, băng tuyết bám trên cửa sổ tựa những dòng kinh từ một tôn giáo nào đó, sáng lấp lánh trong ánh nắng ấm áp của mùa đông. Tô Hạc Đình đắp một chiếc khăn mỏng trên mặt ngủ.
Người nhân viên đến cạnh chỗ cậu, ôn tồn gọi: “Chỉ huy Tạ, sắp vào nội thành rồi, anh có cần tôi gọi xe của bộ đội tác chiến nhà ga đến không ạ?”
Tô Hạc Đình sực tỉnh, kéo chiếc khăn mỏng ra, mắt hãy kèm nhèm vì buồn ngủ. Cảm giác xây xẩm làm đầu cậu như căng ra, cậu đặt ngón tay lên lông mi một lúc để lấy lại tinh thần, sau đó mỉm cười với người nhân viên: “Không cần đâu, tôi cảm ơn.”
Người nhân viên gật đầu, đoạn rời đi để giúp các hành khách sắp đến ga trong hành lang lấy hành lý.
“Tinh—”
Tiếng chuông báo tàu sắp vào ga vang lên. Tô Hạc Đình ngồi thẳng dậy, qua cửa sổ, cậu nhìn thấy khung cảnh tấp nập ở nhà ga nội thành.
Nơi đây là khu vực nòng cốt của liên minh phía Nam, đồng thời cũng là khu sầm uất phát triển nhất liên minh phía Nam. Xe ngựa lẫn xe hơi lao băng băng trên đường, nhà thờ cùng sở quân nhu mọc san sát, những mái nhà bằng thép cao sừng sững tựa những mũi kim. Ở đằng xa, cờ gấu xám tung bay giữa không trung.
“Xịch!”
Tàu hãm phanh, chuông cửa reo lên lảnh lót. Người nhân viên đứng ở cửa nhắc nhở hành khách: “Xin giữ gìn hàng lối, đừng chen chúc.”
Tô Hạc Đình đứng dậy xuống tàu. Cậu chen qua đám đông đến thẳng cửa nhà ga, lấy chứng minh thư trong túi ra. Nhân viên soát vé nhà ga mở chứng minh thư của cậu ra thì thấy ở mục họ và tên viết ba chữ “Tạ Chẩm Thư”, bên cạnh còn có con dấu danh dự.
Người nhân viên nhìn Tô Hạc Đình, trông cậu trẻ măng như sinh viên mới tốt nghiệp Học viện Quân sự, song hơn thua lại nằm ở khí chất điềm đạm của cậu, từng cử chỉ động tác tỏa ra sự chững chạc, biểu cảm khi đứng trước nhân viên kiểm tra rất điềm nhiên.
Lát sau, người nhân viên bỏ mũ xuống chào: “Chỉ huy, cảm ơn anh đã cống hiến cho liên minh.”
Tô Hạc Đình lấy lại chứng minh thư, ánh mặt trời chiếu vào làm cậu híp mắt lại, cậu quay đầu cười: “Cảm ơn.”
Cậu ra khỏi nhà ga, ghé vào sạp báo ngay gần ấy trong tiếng xe ngựa lọc cọc, giả vờ gọi điện thoại.
Thân phận của Tạ Chẩm Thư dùng được lúc đi đường, nhưng vào đến nội thành rồi thì lại rất phiền. Bởi vì anh là tinh hoa mà tổ tác chiến tình báo cử đi nên sẽ có đặc vụ ngầm đến đặc biệt tiếp đón, khổ nỗi Tô Hạc Đình không biết mặt mũi người đặc vụ này.
Chiếc điện thoại kiểu cũ giơ đến bên tai, Tô Hạc Đình dùng nó để che mặt, hờ hững bấm số. Cậu sẽ không gọi cấp dưới của mình lúc này, làm thế quá mạo hiểm, cậu chỉ muốn dụ đặc vụ ngầm của Tạ Chẩm Thư ra mà thôi.
Thường thì đặc vụ sẽ xem ảnh của Tạ Chẩm Thư trước, song giờ chiến tranh đang diễn ra, sự thần thông quảng đại của Tô Hạc Đình khiến tổ tình báo vô cùng đau đầu. Vì vụ hành tung của Mắt Cáo bị bại lộ, bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ nội bộ nên sẽ không tùy tiện đưa ảnh của Tạ Chẩm Thư cho các đặc vụ ngầm, dù gì đặc vụ ngầm cũng nằm trong mạng lưới tình báo trên đường nên rất có thể sẽ bị gián điệp để mắt tới.
Bởi vậy Tô Hạc Đình đoán, bọn họ sẽ cho đặc vụ mô tả ngoại hình của Tạ Chẩm Thư trước, bên cạnh đó sẽ bỏ nhiều công sức làm chứng minh thư cho Tạ Chẩm Thư.
Nghĩ tới đó, Tô Hạc Đình lại mò đến tập chứng minh thư. Phong chứng minh thư có vỏ ngoài màu đen, chất liệu cao cấp, sờ rất thích, chắc là cùng chất liệu với áo choàng của Tạ Chẩm Thư.
Đúng lúc ấy, ánh mắt Tô Hạc Đình đặt lên lớp kính sạp đáo. Cậu quay lưng về phía cửa ra vào nhà ga, quan sát những người đang quanh quẩn gần đó qua lớp kính. Cậu phát hiện ở cửa tiệm trà gần đó có một người đàn ông đang uống trà đọc báo.
Tô Hạc Đình thầm nghĩ:
Chính là ông ta.Đặc vụ ngầm đều là những người giỏi đóng kịch, bọn họ cũng giống gián điệp, phải luôn thận trọng chi li đến từng chi tiết để không bị lộ tẩy.
Người đàn ông ở cửa quán trà đã ngồi một lúc lâu mà tờ báo giải trí trong tay lại không hề được lật sang trang. Tuy ông ta không nhìn thẳng ra cửa nhà ga, song cứ chốc chốc vài phút là ông ta lại giả vờ nhìn nhà thờ ở đằng xa để tiện quan sát cả cửa nhà ga.
Động tác của ông ta rất nhỏ, người khác không để ý, nhưng thoát sao nổi ánh mắt của Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình đặt điện thoại xuống, quay người đi khỏi sạp báo. Cậu băng qua đường rồi tự mình kéo ghế ra, ngồi xuống bảo người đàn ông: “Chào buổi chiều.”
Người đàn ông gập tờ báo lại, nói: “Chuyến X đi cực lắm ha.”
Tô Hạc Đình thầm nghĩ:
Chứ còn sao, đi chuyến X gặp tôi mà lại.Cậu thành thạo mở chứng minh thư ra, động tác này học theo Tạ Chẩm Thư. Để khớp với nhân vật, cậu đã nghiền ngẫm cử chỉ của Tạ Chẩm Thư mấy lượt lúc nãy.
Tô Hạc Đình nói: “Cũng tạm, tôi giải quyết 7-006 rồi.”
Đặc vụ ngầm đang kiểm tra chứng minh thư thì ngỡ ngàng tới độ suýt va đổ tách trà trên bàn, thốt lên: “Thật ư?! Chỉ huy… Tốt quá rồi!”
Ông ta xúc động mím môi mỉm cười, ánh mắt nhìn Tô Hạc Đình thay đổi hẳn.
Người đặc vụ nói: “Anh đến trễ nên bọn tôi đã cử người đi tìm anh, kết quả lại phát hiện xác gián điệp trên tàu. Tổ trưởng nghi là 7-006 giở trò nên lo cho anh lắm, ai ngờ… Trời ơi, tốt quá rồi, cuối cùng hắn cũng chết rồi!”
Tô Hạc Đình nghe mà mí mắt giật liên tục, cậu bèn vớ một tách trà sạch định rót cho mình. Ai dè người đặc vụ lại đứng dậy đích thân rót trà cho cậu.
Người đặc vụ nói: “Để tôi để tôi, Chỉ huy! Anh uống chén trà nóng trước đã.”
Ông ta chỉ phụ trách đón tiếp nên không thể hỏi quá sâu chi tiết nhiệm vụ. Tin “7-006” chết đã làm ông ta sốt sắng đến mê muội, đến khi ngồi xuống, ông ta cảm tưởng bầu không khí chung quanh đã được thanh lọc, không còn căng thẳng nữa.
Người đặc vụ kích động tới vậy cũng chẳng có gì lạ, 7-006 vốn xuất quỷ nhập thần, tự nhiên ra vào liên minh phía Nam như khách, hắn không những coi thường bộ đội canh phòng mà còn gài cắm gián điệp khắp nơi, khiến tổ tình báo hoang mang tột độ.
Sau khi đã đảm bảo chứng minh thư là thật, người đặc vụ trả chứng minh thư lại cho Tô Hạc Đình, nói: “Thế để tôi đi gọi xe chúng ta quay về luôn nhé.”
Tô Hạc Đình nhét chứng minh thư về túi, nói: “Bình tĩnh đừng nóng, còn việc phải làm mà.”
Đặc vụ hỏi: “Việc gì?”
Tô Hạc Đình đáp: “Ăn cơm.”
Lúc rời ga Hải Âu, cậu chỉ uống có mỗi hộp sữa đậu nành, bị Tạ Chẩm Thư đuổi rốt ráo quá nên đến trứng luộc nước trà cũng còn chưa kịp ăn. Sau đó lại ngồi tàu cả đêm nên giờ cậu đói tới nỗi bụng réo òn ọt.
Người đặc vụ tức thì nghiêm mặt lại: “Xin lỗi Chỉ huy nhé, tôi vô ý quá. Nếu anh không ngại thì đi thôi, chúng ta đến tiệm lẩu ở đầu đường nhé, tôi mời.”
Tô Hạc Đình nói: “Anh ăn với tôi thì đương nhiên phải là tôi mời chứ.”
Người đặc vụ vội khoát tay: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”
Ông ta đã ngoài bốn mươi, không biết làm việc này được bao lâu rồi, trước mặt Tô Hạc Đình ông ta có vẻ hơi luống cuống. Lúc cả hai đứng dậy, Tô Hạc Đình để ý chiếc áo trong bằng lông của người đặc vụ rất sờn cũ, chứng tỏ đã được mặc nhiều năm. Diềm ống quần của ông ta hơi cũ, đã miễn cưỡng gập lại rồi mà vẫn còn thừa một đoạn loẹt quẹt trên đất nom đến là khó coi.
Tô Hạc Đình đoán lính tinh nhuệ của tổ tình báo đã được cử đến ga Hải Âu hết rồi, người đàn ông này được điều đến cho tạm đủ quân số thôi. Ông ta không chuyên nghiệp, thậm chí còn hơi bệ rạc.
Hai người vào tiệm lẩu, bên trong nồng mùi ớt xanh cay tê rần. Người đặc vụ xoa tay ra hiệu cho Tô Hạc Đình ngồi xuống. Ông ta phấn khởi bảo: “Tối qua tuyết rơi đến nửa đêm thì hết, hôm nay trời đẹp, ăn lẩu là hợp nhất. Bồi bàn, xin một nồi với hai đ ĩa thịt dê tươi thái lát nhé. Chỉ huy ngồi đi ạ!”
Tô Hạc Đình cởi áo khoác ngồi xuống, áo len trắng bên trong lộ ra. Gương mặt nõn nà của cậu hơi có vẻ tự cao, rất giống “Tinh hoa của Học viện Quân sự” trong lời đồn.
Người đặc vụ chưa gặp Tạ Chẩm Thư bao giờ, mới tuần trước ông ta còn là nhân viên tuyên truyền của tổ tính báo, do đột ngột bị cách chức nên đã lặng lẽ đút lót để chạy vào danh sách đặc vụ ngầm. Đằng thằng theo lệ thì chẳng đến lượt ông ta đến đón Tạ Chẩm Thư đâu. Đúng như Tô Hạc Đình dự đoán, tất cả các đặc vụ ngầm chuyên nghiệp của tổ tình báo đều đã được cử đến ga Hải Âu hết, đi lại cũng phải mất ba bốn hôm, lại còn không có điện thoại tiện liên lạc nên không thể nào truyền thông tin, rất dễ chừa lỗ hổng cho Tô Hạc Đình lợi dụng.
Như hiện giờ, người đặc vụ này không nên ăn với cậu mà nên lập tức đưa cậu về tổ tình báo để tiến hành kiểm tra thân phận, sau đó báo tin cho ga Hải Âu mới đúng. Song ông ta nghe đâu Chỉ huy Tạ xuất thân từ gia đình danh giá, lại còn qua lại với tổ tác chiến tình báo nên mới muốn tranh thủ làm thân.
Tô Hạc Đình thừa hiểu, tình cờ cậu cũng có chuyện muốn hỏi nên bèn nhân cơ hội ăn lẩu để chuốc mấy chén rượu cho người đặc vụ. Ăn hết bữa thịt, mặt ông ta đã đỏ lừ.
Người đặc vụ nói: “Chỉ huy à, tôi rất hâm mộ các thanh niên vừa xuất chúng, vừa xuất thân tốt rồi lại còn tài giỏi như anh đấy. Từ lâu tôi đã nghe anh luôn đạt thành tích xuất sắc ở Học viện Quân sự, anh là nhân tài mà các lực lượng đều tranh giành. Giờ thì tốt quá, anh lại còn hạ được 7-006, Tổng chỉ huy cũng sẽ muốn gặp anh cho xem!”
Tô Hạc Đình đã no bụng, ước tính thời gian trong làn hơi nóng vấn vít. Cậu nói: “Do may mắn thôi. Anh nói thế thì anh đã từng nghe về tôi rồi à?”
“Tất nhiên, anh là, Tạ Chẩm Thư mà!” người đặc vụ giơ ngón cái lên, “Sinh viên đứng đầu Học viện Quân sự liên minh, giỏi, quá giỏi!”
Tô Hạc Đình nói: “Chỉ thế thôi ư?”
Đặc vụ nói: “Những chuyện khác là thông tin tuyệt mật nên không lan truyền bậy bạ được. Song trong tổ ai cũng biết ba mẹ anh là ủy viên của liên minh, hiềm nỗi… Hầy.”
Ba mẹ Tạ Chẩm Thư đã qua đời, nghe nói là vì gặp tai nạn, nói chung anh không có gia đình thân thích, mới lên mười hai đã đến trung tâm bồi dưỡng nhân tài của liên minh, sau mấy năm ở đó thì thi vào Học viện Quân sự. Do có thành tích xuất sắc nên lúc diễn tập ở trường, Tổng chỉ huy đã từng gặp anh rồi ngỏ ý giữ anh ở lại nội thành, tiếc là anh không muốn.
Có lẽ chính lần từ chối đó đã làm anh vuột mất cơ hội, sau khi được điều vào lực lượng tác chiến nhà ga, anh không nhận được đãi ngộ đặc biệt. Chẳng mấy lâu sau, tinh hoa số một của Học viện Quân sự lại bị điều đến khu tập huấn.
Anh là người lính ưu tú nhất của quân đội phía Nam, vậy mà vẫn chưa được dùng vào những việc then chốt.
Tô Hạc Đình không biết trong đây có uẩn khúc nào không, cậu chỉ đang nghĩ:
Cậu ấm đáng thương ghê, bảo sao chả thấy anh ta cười miếng nào, hóa ra vì đời chẳng gặp được chuyện nào vui.Người đặc vụ say bí tỉ thì lại lải nhải đến chuyện nhà. Ông này đã ly hôn, sống một mình, gặp lắm chuyện phiền muộn, thao thao bất tuyệt một hồi, Tô Hạc Đình nghe kỳ hết. Thấy trời sắp tối, cậu bèn gọi người đặc vụ dậy rồi cùng ra khỏi quán lẩu.
Người đặc vụ đi chân nam đá chân chiêu, mặt dán vào tường, nói: “Anh đợi tôi tí tôi gọi xe cho, tôi nôn—”
Ông ta cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
Tô Hạc Đình kéo kín áo choàng trong cơn gió bấc, hỏi: “Xe nào cơ?”
Người đặc vụ nói: “Xe ngựa! Xe ô tô cử đi hết để đón, đón anh mất rồi.”
Chóp mũi Tô Hạc Đình đỏ ửng, cậu đã ở đây gần một năm mà vẫn không tài nào thích ứng nổi với nhiệt độ nơi này.
Chỗ này gần nhà ga, tiếng vó ngựa “lọc cọc” lẫn với tiếng còi ô tô, người người nhà nhà bật đèn chèo kéo khách, chung quanh xô bồ náo nhiệt vô cùng.
Tô Hạc Đình lùi lại, vài bông tuyết rơi lất phất trước mặt cậu, tuyết lại đổ rồi. Cậu đứng ngược gió vẫy tay với người đặc vụ: “Khỏi làm phiền đến anh trai, ai đi đường nấy đi. Có chuyện thì cứ tìm Tạ Chẩm Thư nhé, bai!”
Nói rồi cậu xoay người, nhưng còn chưa nhấc chân lên đã bị ánh đèn xe phanh gấp rọi vào. Gió buốt quất từng cơn, Tô Hạc Đình phải giơ tay lên che.
Cửa xe mở ra rồi đóng lại.
Tạ Chẩm Thư không ngại gió tuyết, một tay đút túi, một tay cầm chìa khóa xe. Dáng anh thẳng tựa cây tùng trong bóng tối, vì đứng ngược sáng nên không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Hồi lâu sau, anh cất tiếng: “Hẹn gặp lại à?”