Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 109

Hai kẻ khờ khạo không biết hôn cùng giao hòa hơi thở, nhất là Tô Hạc Đình còn chưa học được cách thở khi hôn. Lúc nhắm mắt, trông cậu như đang so gan, song thực tế là cậu đang bị váng đầu vì hụt hơi.

Ưm—

Gáy Tô Hạc Đình dựa vào tường, cậu như đang vừa cầu cứu lại vừa khiêu khích kéo cổ áo Tạ Chẩm Thư, chiếc còng tay khẽ đánh lách cách.

Tạ Chẩm Thư siết cổ tay đang lần mò lung tung của Tô Hạc Đình, mặc kệ chiếc còng tay trượt xuống đôi xương cổ tay. Chiếc còng tay bạc lạnh lẽo cùng cổ tay ấm áp tạo nên sự tương phản mơ hồ khiến Tạ Chẩm Thư nhận ra một sự thật, đó chính là tên nhóc này không biết hôn.

Chỉ trong vỏn vẹn mấy giây, bọn họ tựa đôi tình nhân trẻ vụng trộm trong thư viện sau giờ học, mượn gió tuyết cùng ánh sáng che cho nhau cùng hôn hít trong góc để giới thiệu bản thân.

Xin chào, mình là một tên ngốc.

Trùng hợp ghê, mình cũng vậy.

Tô Hạc Đình không nhịn được nữa, hơi thở cận kề phả vào khiến cậu buộc phải há miệng thở lấy hơi. Tiếng th ở dốc rõ ràng tới lạ kỳ giữa nụ hôn, từng hơi từng hơi như cát từ tốn phủ l3n ngực Tạ Chẩm Thư, đọng lại thành bức tranh cát nặng tình.

Chiếc cốc bỗng tuột khỏi tay, tiếng kính vỡ vang lanh lảnh trên sàn. Âm thanh ấy như hồi chuông cảnh tỉnh gióng lý trí của Tạ Chẩm Thư về. Anh bỗng dừng lại, ngừng trận tiến công.

Cần cổ phô bày của Tô Hạc Đình đỏ ửng, cổ tay cũng vậy, có điều màu đỏ trên cổ tay cậu là do bị Tạ Chẩm Thư nắm mà thành.

Sự mập mờ tản mát trong bầu không khí.

Tạ Chẩm Thư nhận ra vì mình nắm một tay của Tô Hạc Đình, nên tay còn lại của Tô Hạc Đình chỉ có thể treo thõng theo, thoạt nhìn như một lời cầu nguyện bị anh cắt ngang.

Thế này là phạm pháp.

Suýt nữa anh đã hôn đến ngất 7-006 rồi.

Tô Hạc Đình không chịu nổi tiếng th ở dốc của mình nên bèn giả vờ ho để che. Cậu không ngăn được mặt mình đỏ lên, chỉ còn nước vùng vằng: “Coi như hòa rồi nhé.”

Một nụ hôn đổi một nụ hôn, cậu quá là công bằng.

Tạ Chẩm Thư lùi lại, cổ áo anh bị kéo xộc xệch hẳn đi mà anh chẳng nói gì. Lát sau, anh cúi xuống nhặt mảnh kính vỡ trên đất lên vứt vào thùng rác, bảo: “Đi ngủ.”

Trên tầng này có hai phòng ngủ, bọn họ ngủ cách nhau một bức tường, như lẩn vào trong khu an toàn của mình. Tuyết ngoài cửa ngơi dần, Tô Hạc Đình trằn trọc mãi không vào giấc. Cậu đếm hết cừu rồi lại nghĩ tới nụ hôn ban nãy.

Giữa không gian vắng lặng như tờ, Tô Hạc Đình bỗng kéo cổ áo che mũi mình lại. Mặt cậu đỏ bừng, mà lại chẳng phải vì nóng.

Rõ ràng đều là gà mờ với nhau.

Tô Hạc Đình nhủ bụng: Anh ta hôn giỏi quá.

Đêm ấy Tô Hạc Đình ngủ không ngon, cậu mơ màng đến tận sáng thì nghe thấy tiếng ở cửa. Mấy phút sau, cửa phòng ngủ phát ra âm thanh. Tô Hạc Đình trở mình vùi mặt vào gối muốn giả vờ ngủ tiếp. Tiếc thay cửa mở ra, mùi thơm từ bánh bao lại tỏa vào.

Tô Hạc Đình ngồi dậy nhanh như tên bắn, chào hỏi rất tự nhiên: “Chào buổi sáng.”

Tạ Chẩm Thư vừa mới từ tổ tác chiến quay về, người còn man mác hơi lạnh. Anh không nhìn Tô Hạc Đình mà nghiêng người bảo: “Ăn sáng.”

Tô Hạc Đình nói: “Thế thì phải mượn tạm nhà tắm của anh rồi.”

Tạ Chẩm Thư nói: “Cửa đang mở đấy.”

Tô Hạc Đình giơ tay lên huơ huơ chiếc còng tay: “Đây thì sao?”

Tạ Chẩm Thư: “Việc gì bất tiện tôi sẽ giúp cậu.”

Tô Hạc Đình nghĩ lại khung cảnh lúng túng đêm qua, bèn túm chặt quần mình lao ù qua Tạ Chẩm Thư, đâm mái đầu bù xù lởm chởm vào nhà tắm. Đến khi cậu rửa mặt xong thì đồ ăn sáng trên bàn vẫn đang tỏa ra hơi nóng.

Tạ Chẩm Thư đẩy trứng với bánh bao tới.

Tô Hạc Đình tách bánh bao ra, đây là bánh bao nhân đậu phụ với miến. Cậu ngoạm hai miếng hết bay nửa cái, ánh mắt dõi theo từng cử động của Tạ Chẩm Thư như con mèo con bảo vệ vật gì đó kỳ lạ. Lát sau cậu hỏi: “Hỏi anh câu này, tên anh là Tạ Chẩm Thư hả?”

Tạ Chẩm Thư: “Ừ.”

Tô Hạc Đình ăn nốt nửa còn lại, nói: “Chúng ta là bạn cùng nhà thì thôi đừng gọi tôi là 7-006 nữa đi, gọi tôi Tô Hạc Đình nhé?”

Nghe vậy, Tạ Chẩm Thư ngước mắt lên nhìn cậu: “Không gọi ‘Này’ nữa à?”

Tô Hạc Đình dùng thìa gõ gõ vỏ trứng, bụng bảo dạ: Vụ mình bảo anh ta kêu mình “Này” đã qua được mấy bữa rồi, sao anh ta vẫn còn nhớ vậy trời!

Cậu nói: “Gọi thế nghe xa cách quá à, chúng ta… khụ, chúng ta đã quen biết nhau rồi thì có thể bắt đầu xưng tên họ mà.”

Tạ Chẩm Thư điềm tĩnh nhìn cậu, hồi lâu sau anh gọi: “Tô Hạc Đình.”

Tô Hạc Đình nói: “Đúng rồi, chuẩn luôn đó.”

Có lẽ “Tô Hạc Đình” cũng chỉ là biệt hiệu dùng lúc làm nhiệm vụ như “7-006” mà thôi, nhưng Tạ Chẩm Thư không hỏi đây là tên thật hay tên giả.

Bọn họ đã đi quá ranh giới rồi, nếu còn gần thêm nữa tất sẽ xảy ra chuyện.

Ăn xong Tạ Chẩm Thư lại đi khỏi nhà, dường như anh rất bộn bề công việc, toàn phải chắt bóp thời gian ra mới có giờ mà về nhà ăn bữa cơm. Tô Hạc Đình buồn tình kéo ghế sô pha ra tận cửa sổ ngồi đếm tuyết.

Mùa đông ở liên minh phía Nam rất dài, ở lâu sẽ chán, bởi tứ bề chỉ độc một mảnh trắng xóa. Ban đêm thì đỡ hơn, ban ngày trông ra sẽ thấy tuyết lẫn sương bao trùm cả khu dân cư, nhà bên vẫn có người ở, có thể nhìn thấy dấu vết của đời sống sinh hoạt. Đèn tháp canh đang tắt, nhưng bên dưới chắc chắn có đội tuần tra đang đi tuần, lúc nào trời quang hơn thì cậu sẽ nhìn được rõ hơn.

Tô Hạc Đình đoán sẽ khó mà bỏ chạy trong đoạn đường này lắm, bằng không Tạ Chẩm Thư đã chẳng để cậu ở nhà như vậy. Cậu loanh quanh khắp một vòng trong cả căn nhà, đến cả thư phòng cũng bị khóa, nhưng cửa phòng ngủ của Tạ Chẩm Thư thì lại mở.

Làm phiền tí nha.

Tô Hạc Đình khoanh tay tựa cửa nhìn phòng ngủ của Tạ Chẩm Thư một lượt. Căn phòng này giống phòng ngủ của cậu, khác mỗi chỗ trên bàn có một khối rubik. Khối rubik nọ trông cũ lắm rồi, màu sắc rất lộn xộn, chắc là Tạ Chẩm Thư xoay lung tung.

Lạ thật.

Nếu Tô Hạc Đình hiểu Tạ Chẩm Thư thì Chỉ huy đáng nhẽ phải là người thích xoay rubik đồng màu mới đúng, bởi vì tính anh ngăn nắp gọn gàng, chẳng hạn như dùng xong thứ gì thì anh sẽ trả về chỗ cũ vậy, đây là thói quen của anh rồi.

Ánh mắt Tô Hạc Đình lướt qua khối rubik mang cảm giác xa cách nọ, tìm đến những chỗ khác.

Tường trống trơn, chẳng treo ảnh cũng chẳng có tranh vẽ. Ra giường màu xám đồng sắc với rèm cửa. Cả căn phòng này lẫn thư phòng mà cậu thấy tối qua đều không mảy may lưu lại tàn dư của chủ nhân cũ, cũng chẳng mang dấu vết của chủ nhân mới.

Là vì Tạ Chẩm Thư rất hiếm khi quay về, hay là vì anh đã tống khứ hết đồ đạc trong căn nhà này đi rồi? Bằng không sao đến một tấm ảnh cũng chẳng có.

Tô Hạc Đình quay vào phòng khách, cả căn biệt thự thế này mà một món đồ chơi cũng không thấy, cậu chán tới nỗi chỉ biết lẩm nhẩm độc thoại, nằm trên sô pha suy ngẫm chuyện nhân sinh.

Đến chiều Tạ Chẩm Thư về, còn mang theo ít đồ.

Tô Hạc Đình sấn lại gần, ánh mắt sáng rực lên: “Oa… Anh thích đọc truyện thiếu nhi hả?”

Tạ Chẩm Thư cởi áo khoác ra rồi đưa một tập truyện thiếu nhi cho Tô Hạc Đình. Tô Hạc Đình sờ trang bìa, cuốn truyện này mỏng dính, cậu giở dăm ba trang thì thấy truyện bên trong kể về một con gấu xám, chắc đây là truyện thiếu nhi thịnh hành ở liên minh phía Nam.

Tô Hạc Đình theo sau Tạ Chẩm Thư, cầm quyển sách lên lẩm nhẩm đọc: “Gấu xám Taru là một chú gấu con rất ngoan ngoãn tốt bụng, chú ta rất ham ngủ đông, mỗi khi mùa đông tới, chú ta sẽ…”

Tạ Chẩm Thư dừng lại, Tô Hạc Đình va vào lưng anh. Anh nói: “Đừng đọc.”

Tô Hạc Đình ôm cuốn sách, chúi người sang nhìn Tạ Chẩm Thư. Cậu cứng đầu cự nự: “Sao? Đọc truyện thôi mà cũng không cho nữa hả? Ở nhà một mình tôi sắp chết vì chán rồi đây.”

Tạ Chẩm Thư mở tủ lạnh ra, đây là tủ lạnh được tổ tác chiến đặc biệt cấp cho.

Tô Hạc Đình kêu: “Đừng lơ tôi mà Tạ Chẩm Thư… Đây là quà ghé nhà tôi mang phải không, sao anh lại giấu nó ở đây? Anh thích à?”

Cậu đang bảo quả cầu tuyết mình mang vào cửa hôm qua đã được Tạ Chẩm Thư bỏ vào tủ đông, chữ “w” bên trên cũng mờ rồi.

Tô Hạc Đình đặt cuốn truyện xuống, nói: “Hay là anh cho tôi xuống tầng để tôi nặn thêm mấy quả nữa cho? Anh nặn người tuyết bao giờ chưa? Tôi chưa, nhưng tôi cực kỳ muốn—”

Tạ Chẩm Thư lấy ra gói sủi cảo đông lạnh rồi đóng luôn cửa tủ. Anh làm gì Tô Hạc Đình cũng lẽo đẽo theo sau, anh nấu sủi cảo trong tiếng đọc truyện của Tô Hạc Đình, phải đến khi ăn Tô Hạc Đình mới im lặng.

Tô Hạc Đình ăn hết sủi cảo lại chống cằm nhìn Tạ Chẩm Thư, bỗng hỏi: “Đây là lần đầu tiên tôi ăn sủi cảo với người khác đấy.”

Như thể đây là chuyện gì hay ho lắm.

Tạ Chẩm Thư im lặng hồi lâu mới đáp: “Tôi cũng vậy.”

Tô Hạc Đình: “Không ngờ đấy, tôi cứ tưởng anh phải ăn nhiều bữa sủi cảo lắm rồi cơ. Có phải trước giờ anh toàn sống một mình không?”

Tạ Chẩm Thư không đáp.

Tô Hạc Đình: “Tôi cũng thế nè, tôi đoán anh cũng vậy. Người ta hay nói kiểu gì ấy nhỉ? Giữa người với người có sự tương thông rất diệu kỳ.”

Lúc nói câu ấy cậu không cười, song ánh mắt cũng không hề khiêu khích gây sự. Suốt một thời gian dài, đây chính là thứ cậu dựa vào để hóa giải hàng phòng ngự của người khác. Song dù biết đây có lẽ chỉ là giả vờ thôi, Tạ Chẩm Thư vẫn không thể rời mắt đi.

Tô Hạc Đình lấy đũa khuấy canh, nói tiếp: “Cảm ơn cuốn truyện của anh với sủi cảo của anh nhá, nếu anh có thể thỏa mãn một nguyện vọng nhỏ nhoi nữa của tôi thì tốt quá.”

Tạ Chẩm Thư thu dọn bát đũa: “Ngủ ngon.”

Tô Hạc Đình kêu: “Sao anh lạnh lùng thế!”

Bọn họ chung sống bảy tám ngày bình yên vô sự. Nụ hôn hôm ấy tựa một khúc dạo nhỏ mà cả hai đều không hẹn mà cùng né tránh.

Cuốn truyện thiếu nhi đã đi từ gấu xám Taru sang quảng cáo quán ăn nhanh Quạ Đen Booboo, thỉnh thoảng Tô Hạc Đình sẽ ôm cuốn truyện ngủ trên ghế sô pha. Gương mặt lúc ngủ của cậu trông rất ngây thơ, cậu còn toàn mặc áo len của Tạ Chẩm Thư, sau đó lại được Tạ Chẩm Thư đánh thức.

“Về nhà sớm nhé” dần trở thành câu cửa miệng của Tô Hạc Đình, dường như cậu đã quên mất mình ở đây để làm gì, ở đây cậu vui đến quên luôn cả đường về, chẳng hề tỏ ra sốt ruột hay mất kiên nhẫn, như thể biến thành chim trong lồ ng cũng chẳng có gì tệ lắm.

Sau hai tuần, nếp sinh hoạt có chút thay đổi nhỏ, đó chính là Tạ Chẩm Thư bắt đầu ra khỏi nhà vào một thời gian nhất định. Hàng ngày anh sẽ ra khỏi nhà lúc 8 giờ, 12 giờ quay về ăn cơm trưa, 14 giờ lại ra ngoài, sau đó 20 giờ thì về nhà.

8 giờ sáng hôm nay, cửa vừa đóng, Tô Hạc Đình đã vươn vai ngồi dậy. Cậu đã hình thành thói quen dí trán vào cửa kính, đếm số bước chân của Tạ Chẩm Thư.

“Tinh—”

Cậu bắt chước tiếng chuông, nở nụ cười.

“Đi làm rồi.”

Chiếc đồng hồ trong phòng ngủ đã bị phá hỏng, Tô Hạc Đình dùng kim phút bằng bạc cạy mở khóa còng tay ra. Cậu vừa ngâm nga hát vừa rửa mặt trong nhà tắm, sau đó thay lại áo len với áo khoác của mình.

Tuy cửa bị khóa nhưng Tô Hạc Đình đã nghiên cứu kỹ càng, cậu dùng đôi tai cực thính của mình để phá khóa. Chiêu này cậu học được lúc còn theo gã một mắt, đây là một trong những mánh nhỏ mà những người như bọn họ cần, nó dễ hơn “phá khóa” thật sự nhiều.

Lúc xuống tầng thì nhiệt độ giảm đột ngột.

Tô Hạc Đình thở ra hơi trắng xóa, giả vờ như đang chạy bộ buổi sáng. Cậu chạy qua chòi canh, đúng như cậu quan sát, 9 giờ sáng đèn sẽ tắt, đó cũng là lúc đội tuần tra sẽ thay ca.

Bảo vệ đêm ở trạm gác thứ nhất đã xuôi xị lắm rồi, lúc này chẳng có mấy bóng người, cả ba mươi chín trạm đều đang chờ người tới thay ca nên khắp chung quanh chỉ có một mình anh ta. Từ đằng xa ông ta thấy có một bóng người chạy tới, bèn ngáp bảo: “Trình giấy tờ.”

Tô Hạc Đình móc giấy tờ ra: “Nè.”

Người bảo vệ lại gần, tưởng mình hoa mắt, nói: “Cái này—”

Tô Hạc Đình nói: “Là gấu xám Taru.”

Dứt lời, cậu vung thẳng một nắm đấm trúng mặt người bảo vệ. Mũi người bảo vệ đau tê tái, ông ta đang định ngửa cổ gào thì lại ăn thêm một cú đấm nữa làm bất tỉnh nhân sự.

Tô Hạc Đình đẩy người bảo vệ vào trong bốt gác, sau đó thó chìa khóa trong túi ông ta. Cậu dùng chìa khóa mở tủ an toàn bên dưới ra thì thấy một tấm thẻ điện thoại.

Bên trong bốt gác có điện thoại, song chỉ có dùng thẻ điện thoại quẹt mới dùng được, đây là bí mật công khai ở nội thành.

Đ ĩa số xoay vòng, Tô Hạc Đình gọi ra ngoài, tiếng “tu” chậm rãi vang lên.

Nhanh lên nào.

Tô Hạc Đình tính giờ rất chuẩn, người thay ca sắp tới rồi.

Hai giây sau, máy nối, đầu bên kia là một giọng nữ niềm nở: “Xin chào, đây là—”

Bỗng có người gõ cửa sổ bốt gác.

Tô Hạc Đình quay lại thì thấy Tạ Chẩm Thư. Song cậu chẳng những không hốt hoảng mà còn nói vào điện thoại: “Tôi biết rồi, bên cô là tiệm đồ ăn nhanh Quạ Đen Booboo, tôi muốn đặt đồ.”

Tạ Chẩm Thư kéo cánh cửa sắt ra, Tô Hạc Đình chuyển sang chế độ gọi không bấm, giọng nữ bên đầu bên kia nhiệt tình đáp: “Anh muốn đặt gì ạ? Chúng tôi có các loại suất ăn…”

Tên các suất ăn chen đầy không gian chật hẹp chứ chẳng phải ám hiệu gián điệp như đã lường trước.

7-006 che ống nghe, bảo Tạ Chẩm Thư: “Tôi chán quá nên xuống tầng đặt đồ ăn. Anh thì sao, anh cũng chán đi làm quá à?”

Cậu nói thản nhiên như thể người vừa cạy khóa cửa chẳng phải mình.
Bình Luận (0)
Comment