Màn thăm hỏi diễn ra suôn sẻ, qua lớp kính, Tổng Chỉ huy trao đổi mấy lời đơn giản với Tạ Chẩm Thư. Người người nghe giọng anh hùng qua đài, tuy anh chỉ đáp ba chữ “Ừ” nhưng cũng đã đủ để mọi người hào hứng.
Các tòa soạn khắp liên minh đua nhau đào bới quá khứ của Tạ Chẩm Thư, bọn họ bảo anh có xuất thân lẫy lừng, khen anh rất điển trai, nói chung tất cả những lời hay ý đẹp nhất đều được lôi ra để miêu tả anh. Nhất thời, dường như ai cũng yêu anh, bọn họ đúc nên ánh hào quang tối cao cho anh, xích anh vào ngai vàng của anh hùng.
Trên đài, Tổng Chỉ huy hứa họ sẽ đánh bại liên minh phía Bắc gian ác, tiếng tung hô càng lúc càng giòn giã, trong khi đó Tạ Chẩm Thư ở giữa vòng xoáy này vẫn không thể tự do hành động, anh chỉ có thể ở sau lớp kính.
Nhân viên thí nghiệm nói: “Tổng Chỉ huy vẫn chưa cho anh ra ngoài… Anh quá quý giá.”
Nói đến đó, ông ta gượng gạo bỏ kính ra, dùng vạt áo lau tròng kính, không dám đối diện với ánh mắt của Tạ Chẩm Thư.
Tạ Chẩm Thư nói: “Thông tin.”
Người nhân viên thí nghiệm lại đeo kính vào, tuy biết thừa trợ lý đã bị tống đi nhưng vẫn không kìm được ngó dáo dác chung quanh. Ông ta cúi xuống nhét tay vào trong tất, đoạn móc ra một mẩu giấy gấp. Bởi đây là lần đầu phá luật nên ông ta rất căng thẳng, đến cả bàn tay mở giấy của ông ta cũng run rẩy: “Tôi lấy trộm được từ tổ tình báo, chưa chắc đã chính xác đâu, anh… 7-006 mà anh muốn tìm khả năng cao đã quay về liên minh phía Bắc rồi, lúc quân ta dọn dẹp chiến trường cũng không tìm thấy cậu ta.”
Bọn họ đang trao đổi, Tạ Chẩm Thư phối hợp với Tổng Chỉ huy để phát thanh, còn nhân viên thí nghiệm tìm tin tức về 7-006 hộ anh.
Nhân viên thí nghiệm tiếp tục: “Tuy lần này quân phía Bắc chịu thương vong nặng nề nhưng tổ tình báo cho rằng bọn họ sẽ quay lại sớm thôi. Chúng ta phải…” nói tới đây ông ta hơi nghẹn lời, nhắm mắt đọc tiếp, “phải tranh thủ tận dụng anh.”
Ông ta không dám bảo người mình hối lộ là mình đang dò la thông tin cho Tạ Chẩm Thư mà toàn lấy cớ khác, bởi vậy những câu trả lời nhận được cũng thẳng đuột.
Tạ Chẩm Thư không đáp, anh ngồi trong bóng tối, sau lưng chằng chịt dây rợ kết nối với màn hình máy tính. Song máy tính không giải mã được lòng anh, những khi anh im lặng, tới cả nhân viên thí nghiệm cũng không xác định nổi ý đồ thực sự của anh.
Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi biết rồi.”
Nhân viên thí nghiệm vội vàng nhét mẩu giấy về lại trong tất, ông ta phủi phủi ống quần mấy cái rồi bảo: “Ăn xong anh phải liên kết tiếp với Yếm Quang để làm kiểm tra lần hai đấy.”
Đây là lệnh từ quân đội, Tạ Chẩm Thư phải làm, bằng không Tổng Chỉ huy sẽ nhận ra ngay có điều khuất tất. Trên thực tế, những lời nói dối của nhân viên thí nghiệm đã giúp anh, anh phải giả vờ như một con rối dây trước khi chuẩn bị đầy đủ.
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Để làm gì?”
Nhân viên thí nghiệm cầm chiếc bảng đen bên cạnh lên, bên trên có bản đồ đơn giản. Ông ta nói: “Đi tuần đêm đơn giản thôi.”
Yếm Quang đã được chữa trị, nó được chuyển đến biên giới và đang chờ nhận lệnh trong quân của bộ đội biên giới, sắp sửa được đưa lên chiến trường sau khi kiểm tra xong.
Tạ Chẩm Thư đáp “Ừ”, anh biết loại công nghệ này đến từ 36810, có liên quan chặt chẽ tới thí nghiệm Khu 14 của liên minh phía Bắc, anh hiểu nó có lợi với mình, vả lại trong tình hình này, chỉ khi điều khiển Yếm Quang qua liên kết ý thức là anh còn được tương đối tự do.
Nhân viên thí nghiệm đã yên tâm, chờ Tạ Chẩm Thư ăn tối xong thì bắt đầu chuẩn bị kiểm tra liên kết.
Phía Nam không có thiết bị liên kết chuyên dụng, công nghệ máy tính của họ cũng tương đối lạc hậu, việc liên kết được tiến hành bằng cấy điện cực. Trước khi Tạ Chẩm Thư bị bắt, các vật thí nghiệm bọn họ tìm được đều không thể cầm cự được lâu dài, vì loại điện cực này phải cấy hẳn vào trong đầu, sau nhiều lần liên kết kiểm tra liên tục, những vấn đề do thương tích sẽ xuất hiện, bọn họ còn chưa kịp tiến hành kiểm tra thì vật thí nghiệm đã bỏ mạng. Nhưng Tạ Chẩm Thư lại khác, anh có xương cốt của thần, khả năng chịu đựng với lành vết thương của anh đều vượt xa người bình thường.
Chỉ là dù vết thương lành nhưng cơn đau vẫn sẽ tồn tại, Tạ Chẩm Thư còn bị gia tăng cảm giác đau. Việc tiêm với anh không chỉ là bị kim chích, mà là bị dao đâm.
Người trợ lý đã chuẩn bị xong xuôi, dè dặt mở cửa ra. Cậu ta đeo khẩu trang, đi lò dò đến sau lưng Tạ Chẩm Thư, bảo: “Bắt đầu kiểm tra Yếm Quang lần hai, mời… mời Chỉ huy chuẩn bị.”
Tạ Chẩm Thư nhắm mắt lại, xây xẩm trong cơn đau. Ý thức cấp tốc chuyển động như bị một luồng lực giật về một hướng.
“Ba, hai, một! Tốt, Yếm Quang chạy đi!”
—Ha.Ở nơi biên giới gió bấc thổi căm căm, Yếm Quang say ngủ chậm rãi ngẩng đầu dậy.
Nhân viên thí nghiệm nói: “Tất cả đều bình thường, thông báo cho bộ đội biên giới lập tức nhường đường cho Yếm Quang.”
Người sĩ quan trong quân biên giới vừa tuýt còi vừa lùi lại. Ông ta vung tay ra hiệu cho lính tráng tránh đường nhường chỗ cho con thú khổng lồ trong lều.
Lớp da lông nhân tạo của Yếm Quang đã bị thiêu trụi trong vụ nổ lần trước, quân phía Nam bèn thay luôn vai của nó thành kim loại đặc biệt, toàn bộ mang màu đen, lúc di chuyển ban đêm không phản chiếu để thuận lợi cho những nhiệm vụ đánh úp.
Từ nửa nằm nó đứng dậy, những đoạn xích quanh tay tuột “rào” xuống đất làm vụn tuyết bắn lên. Nó kéo theo dải pháo trên dây xích, đi ra khỏi lều, trong chớp mắt, tất cả binh lính chung quanh đều xôn xao.
“Đệt mẹ…” người sĩ quan quên mất phải thổi kèo, ông ta sững sờ ngẩng đầu thốt lên giữa tuyết, “To vật vã!”
Yếm Quang bước qua bọn họ, mặt đất cũng rung chấn theo. Gió tuyết quất lên người nó, nó dấn bước về phía trước. Khắp tầm mắt Tạ Chẩm Thư là bóng tối, anh phân biệt phương hướng dựa vào tín hiệu chỉ dẫn của máy tính – nhân viên thí nghiệm tưởng thế, song trên thực tế Tạ Chẩm Thư nhìn được phương hướng, bản thân Yếm Quang có bộ phận xác định địa hình.
Quân phía Nam chưa từng sử dụng những loại vũ khí chiến tranh này, sự hiểu biết của bọn họ về chúng đều dựa vào sách thần với những kiểm tra bên ngoài. Chỉ cần Tạ Chẩm Thư không nói ra thì chẳng ai sẽ hiểu trải nghiệm điều khiển chúng thật sự ra sao.
Nhân viên thí nghiệm bảo trợ lý: “Cho… Cho Chỉ huy phương hướng đi, đi hết một vòng thì dừng. Bảo quân biên giới đừng cách xa quá nữa, nhỡ có gì bất trắc thì rút lui ngay lập tức.”
Chi phí đầu tư vào Yếm Quang không hề rẻ, không thể tu sửa liên tục, thế nên trước khi thực sự hoàn thành kiểm tra, họ không thể túy ý đưa nó lên chiến trường như lần trước, huống hồ nhân viên thí nghiệm hẵng còn hãi vì vụ Yếm Quang nổ tung.
Người trợ lý truyền lại lời của nhân viên thí nghiệm cho người sĩ quan, tiếc là sĩ quan chỉ dặn chiếu lệ mấy câu, vừa quay đi đã cho người thả Cô gái đi đêm bị đưa tới cùng Yếm Quang rồi trèo lên xe, bám theo sau Yếm Quang. Đây là con đường bọn họ cung cấp cho nhân viên thí nghiệm, là tuyến đường mà bộ đội chuyên dùng để đi tuần.
Mấy tháng trước, bộ đội biên giới bị quân phía Bắc tập kích ở đây rồi bị quân phía Bắc tàn sát, bởi vậy tuyến đường này tạm thời bị cắt đứt. Lần này bọn họ chở Yếm Quang đến đây là để dò đường lại
Người sĩ quan đội mũ lên, nói vào bộ đàm: “Đi theo nó.”
Yếm Quang đi vào bóng tối, rừng rậm biên ải ngay bên cạnh. Cánh rừng đêm đông tối om như mực, tuyết phủ trắng đỉnh núi cách đó không xa, ngoài tiếng xe của quân đội phía Nam ra, ở đây chỉ có tiếng gió.
Đi được nửa đường thì tấm bản đồ sơ sài trước mắt Tạ Chẩm Thư lóe lên những đốm sáng màu đỏ. Những đốm sáng ấy di chuyển thoăn thoắt, bộ đội biên giới còn chưa kịp phản ứng, tiếng súng đã vang lên.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Đạn sượt qua người Yếm Quang, va coong vào lớp kim loại đặc iệt, nhưng kim loại này không hể lởm. Ngược lại cái xe đằng sau Yếm Quang lại phát nổ cả cửa kính lẫn lốp.
Sĩ quan kêu lên: “Quân phía Bắc!”
Người nhân viên thí nghiệm thấy tình hình bất ổn thì lập tức kêu: “Cho Yếm Quang rút lui đã!”
Người sĩ quan nhảy xuống xe, không thèm bỏ nhân viên thí nghiệm vào tai mà kêu lên giữa tràng đấu súng giữa hai phe: “Thả Cô gái đi đêm ra! Tiến lên! Tiến lên! Tối nay phải giành lại được con đường này!”
Bốn con Cô gái đi đêm bò thoăn thoắt ra ngoài, vừa kéo lê tóc vừa khóc lóc. Ở đây không có Ngạo Nhân nên chúng nó khóc thút thít mãi lúc đi đường, nhưng sau khi phát hiện con chip của quân lính phía Bắc, bọn chúng lại lao bổ đầu tới như bị điên.
Lũ chim trong rừng hoảng hốt bay đi, cánh tay dài ngoằng của cô gái đi đêm rẽ cây, ngó đầu tìm kiếm binh lính phía Bắc.
Dường như quân phía Bắc không đánh lại nên sau một tràng bắn nhau kịch liệt lại rút lui liên tục.
Người nhân viên thí nghiệm nổi đóa: “Dừng lại ngay! Các anh đang trái lệnh đấy!”
Người sĩ quan xông qua Yếm Quang, vẫy vẫy tay với nó: “Vì liên minh! Giết sạch bọn chúng đi!”
Nhân viên thí nghiệm nói: “Yếm Quang vẫn chưa—”
Yếm Quang chuyển động, nó chạy vào trong rừng, xô lũ Cô gái đi đêm cùng binh lính phía Bắc ra rồi lao băng băng về phía ngọn núi.
Người trợ lý thốt lên: “Mệnh lệnh mất hiệu lực, Chỉ huy lại bỏ chạy rồi!”
Tạ Chẩm Thư gạt những tán lá dày đặc ra, nhìn chằm chằm vào đốm màu xanh lam trên bản đồ. Màu đỏ là lính phía Bắc, màu xanh là thành viên của Báo Đen, ở khu lân cận núi có thành viên của Báo Đen!
Nhân viên thí nghiệm kêu: “Đi đâu vậy? Chỉ huy! Dừng lại mau, anh tiến vào phạm vi của liên minh phía Bắc rồi đấy!”
Mặt đất bên cạnh bỗng phát nổ, bùn đất cùng cành cây văng tung tóe lên người Yếm Quang, nhưng nó không hề chùn chân mà lại vượt qua bãi mìn, ngoan cố xông về chân núi.
Người trợ lý nói: “Thu thập… Em không phân tích được, Chỉ huy định muốn làm gì vậy?”
Điểm màu xanh lam bắt đầu chuyển động, đang rút lui về phía núi.
Yếm Quang không thể nói, nòng pháo của nó sáng lên như ngọn đuốc trong đêm đen—
Tô Hạc Đình.Sự bình tĩnh của Tạ Chẩm Thư biến thành một sự kiên cường tựa băng, anh muốn gặp cậu, còn sống.
Nhân viên thí nghiệm kêu: “Còn đi tiếp thì phía Bắc sẽ nổ súng đấy, mau dừng Chỉ huy lại đi.”
Trợ lý nói: “Hả? Lẽ nào lại tiêm thuốc đặc trị tiếp? Chúng vô dụng mà.”
Dù là thuốc đặc trị hay tín hiệu sợ hãi, dù là cảm giác đau hay sự đe dọa từ cái chết, chúng đều vô ích với Tạ Chẩm Thư. Thứ anh đuổi theo giữa lửa đạn là một màn hội ngộ không thể với tới, đây chỉ là một thành viên của Báo Đen mà thôi, chưa chắc đã là 7-006.
Tạ Chẩm Thư biết.
Anh biết chứ.
Nhưng anh không thể dừng lại, tiếng lòng gào thét sắp làm anh phát điên rồi, anh muốn gặp lại Tô Hạc Đình, dẫu chỉ là một đốm màu xanh trên bản đồ, dẫu chỉ là một cuộc gặp chóng vánh khi hai mắt nhắm nghiền và vô phương chạm vào nhau.
Anh không phải một thứ vũ khí, không phải vật thí nghiệm, cũng chẳng phải thần linh, anh là một con người đã được Tô Hạc Đình ôm lấy, được Tô Hạc Đình hôn lên.
Anh đã phải lòng một tên lừa đảo, anh đã tiễn tên lừa đảo ấy đi.
Nhưng anh không thể kiềm chế—
Từng giây từng phút anh đều muốn gặp cậu, muốn ôm cậu, muốn hôn cậu, muốn bỏ đi với cậu.
Nhưng điểm màu xanh ấy tựa như vì sao băng vụt qua trước mắt Tạ Chẩm Thư, rồi biến mất.