Mấy tháng sau đó, mỗi ngày Tạ Chẩm Thư đều quan sát tòa nhà trát xi măng. Đám Ngạo Nhân kia đã định cư ở đây, bọn chúng thay phiên nhau ra ngoài tìm kiếm những phế thải có thể tái chế được, chỗ cửa ra vào cả ngày lẫn đêm đều lạo xạo ầm ĩ. Lâu dần chúng cũng tạo được một hàng rào thô sơ cho tòa nhà ấy, điểu thêm cả ba con chó máy canh cửa.
Đối chiếu với bản đồ trong quyển sổ cũ là Tạ Chẩm Thư có thể xác định, bàn điều khiển chữ C nằm trong tầng hầm của toà nhà trát xi măng ấy, nơi này chính là nhà cũ của 36810.
36810 đã từng nói, con người có thể bước vào Khu số 14 bằng mạch theo dõi của bàn điều khiển chữ C, bởi vậy Tạ Chẩm Thư phải vào được tầng hầm mới có thể đến Khu số 14.
Ngoài ra, tiết trời càng lúc càng nóng. Chim chín đầu có vẻ chịu nóng không tốt, phơi nắng xong thì phun cả khỏi ra, bị Ngạo Nhân kéo đến sau nhà sửa chữa. Trong sân chỉ còn lại ba con chó máy, mỗi ngày chúng đều ra ngoài đi tuần ở những điểm cố định, có vẻ không được thông minh lắm. Nhưng mà bọn chúng có lắp máy theo dõi, một khi phát hiện ra con người trong phạm vi thì sẽ đuổi giết không tha.
Tạ Chẩm Thư hoàn thiện bản đồ trong một tháng này, anh ký hiệu chữ “C” vào toà nhà trát xi măng, xong còn vẽ thêm một dấu “↓” bên cạnh, ý là bàn điểu khiển nằm trong tầng hầm. Sau đó anh dùng dao quân dụng ghim tấm bản đồ này lên bức tường đổ, coi như là tin đáp lại cho 7-001.
Đêm khuya hai ngày sau, bọn họ tấn công vào toà nhà trát xi măng. Khẩu súng hạng nặng vẫn luôn ẩn trong bóng tối lần lượt bắn nổ hai con Ngạo Nhân, thêm cả ba phát đạn của Tạ Chẩm Thư găm vào lỗ thủng sau lưng chim chín đầu khiến nó nổ tan tành.
Hàng rào bị sụp, Ngạo Nhân tan tác thành những mảnh vụn trên mặt đất. Lúc Tạ Chẩm Thư tiến vào sân còn cố tình kiểm tra cái xác tơi tả của Ngạo Nhân.
Do đã được giải phẫu nhiều lần nên phần ngực của Ngạo Nhân không còn cứng như lúc ở nội thành nữa. Thiết kế bên trong càng lúc càng phức tạp, linh kiện cũng tinh xảo hơn trước. Đáng tiếc, bọn chúng “chết” quá nhanh.
Tạ Chẩm Thư đứng dậy, mở cánh cửa toà nhà ra. Bụi đất rơi lả tả, anh hơi nhíu mày, ngờ rằng 7-001 án binh bất động là vì muốn đợi anh dò đường.
Anh bước vào toà nhà trát xi măng, đi xuống dọc theo cầu thang. Do Ngạo Nhân ra khỏi đây vội vàng nên cửa tầng hầm vẫn chưa khoá. Tạ Chẩm Thư đẩy cánh cửa bị che một phần kia ra, thấy bên trong có ánh sáng le lói.
Tầng hầm đã được Ngạo Nhân quét dọn, chúng đã dốc hết sức để duy trì tình trạng căn phòng như khi 36810 còn sống ở đây, gần như không thay đổi gì nơi này. Hai cái bàn điều khiển chữ C được đặt song song, bên trên để bừa bãi những ghi chép của 36810.
Kỳ lạ là những ghi chép này đã được Ngạo Nhân gỡ ra, bày thành từng tờ theo thứ tự trên bàn.
Tạ Chẩm Thư đến gần nhìn chúng một lượt, phát hiện ra lũ Ngạo Nhân đang chỉnh sửa lại cặn kẽ ngọn nguồn thí nghiệm Khu số 14. Bọn chúng thậm chí còn sắp xếp những ghi chép theo trình độ thời gian, dưới mỗi ghi chú của 36810 còn bổ sung cả cảm nghĩ của chính mình bằng bút máy cũ.
Những thứ gọi là “cảm nghĩ” này là một kiểu đường thẳng nằm ngang, ngắn dài không đồng nhất, ngắt nghỉ có quy luật. Đó là bằng chứng rõ ràng cho thấy Ngạo Nhân đã không còn sử dụng chữ viết của loài người nữa mà dùng những đường ngang này làm ngôn ngữ của chính mình.
Tạ Chẩm Thư không sao hiểu được hàm nghĩa của những đường kẻ này; ở trang ghi chép cuối cùng, anh nhìn thấy nét chữ bắt chước vụng về của Ngạo Nhân. Nó gạch bỏ “Khu số 14”, chú thích bốn chữ Hán “Săn Bắn Hạn Thời” ở bên cạnh.
Săn Bắn Hạn Thời.
Nghĩa là gì?
Tạ Chẩm Thư cầm tờ giấy lên lật phía sau ra, thấy mặt sau vẽ một hàng chai lọ, hình vẽ này gợi anh nhớ lại một điều đó.
“Bọn tôi cấy chip hệ thống vào cơ thể của bọn trẻ con, nuôi dưỡng chúng trong ống nghiệm như thực vật.”
Đây là những lời 36810 từng nói, Tạ Chẩm Thư dựa vào đó để thầm doán có lẽ Ngạo Nhân muốn chú thích rằng Khu số 14 chính là Săn Bắn Hạn Thời. Nhưng Săn Bắn Hạn Thời nghĩa là sao? Chẳng lẽ là thí nghiệm này cũng giống như một cuộc săn?
Tại sao Ngạo Nhân lại muốn nghiên cứu nó?
Bàn điều khiển chữ C đang sáng, Tạ Chẩm Thư lại gần, nhận ra một máy trong đó đang vận hành. Ánh mắt anh lướt qua những túm dây điện rối bù, thấy chúng vẫn kéo dài nữa vào sâu hơn, trông như những con rắn đang quằn quại trong bóng tối.
Chỉ huy nhặt cái đèn nhỏ cạnh bàn lên, đi dọc theo dây điện đến chỗ sâu nhất của tầng hầm. Ở đó có để một bình thuỷ tinh, rọi đèn vào Tạ Chẩm Thư thấy bên trong có một bộ xương trắng.
Vật thí nghiệm.
Tạ Chẩm Thư kiểm tra cái bình cẩn thận, số thứ tự dán trên đó đã không còn trông rõ được nữa. Điều duy nhất có thể chắc chắn là vật thí nghiệm này đã ở đây từ thời 36810.
Ngạo Nhân cắm đầy điện cực liên kết vào đầu bộ xương, nó không chỉ biết ý nghĩa của thí nghiệm Khu số 14 mà còn muốn tham dự vào đó. Vật này không chỉ tiến hoá nhanh mà thôi đâu, nó còn tiến hoá với vận tốc siêu cấp.
Không rõ nó bị k1ch thích bởi cái gì.
Tạ Chẩm Thư không liên kết ngay, tránh bứt dây động rừng, anh tiếp tục trao đổi tin tức với 7-001. Hai người giao tiếp qua tấm bảng đen trong tầng hầm, nhưng một tuần sau Tạ Chẩm Thư nhận ra, hiểu biết của bọn họ về Khu số 14 được dựa trên những manh mối khác nhau. Nói cách khác, cả hai đều chẳng biết bên trong thí nghiệm ra làm sao cả.
Phải liên kết thử xem mới biết.
Do đã có kinh nghiệm nên Tạ Chẩm Thư thử dùng bàn điều khiển trước. Nhưng cũng không thành công ngay, bọn họ phải thử đi thử lại, cuối cùng đến tháng Bảy Tạ Chẩm Thư mới vào được Khu số 14.
Ngày hôm đó ở Khu số 14 có mưa.
Tạ Chẩm Thư mở mắt ra, phát hiện mình đang mặc đồng phục ngồi bên vệ đường. Hạt mưa lấm tấm rơi xuống người anh, anh cúi đầu xuống nhìn vũng nước dưới chân, nó phản chiếu lại hình bóng anh.
【 Nhân viên giám sát số 719, thân phận – Kiểm Sát Viên của nhà tù Quang Đồng. Mong anh tuân thủ quy định của thí nghiệm, cố gắng đóng tròn vai thân phận hiện tại, sau khi kết thúc công việc giám sát thì lặng lẽ rời khỏi. Thời gian theo dõi lần này là bốn tiếng đồng hồ. 】
【 Mong anh chú ý, Săn Bắn có ba điều cấm: Không được quấy rầy vật thí nghiệm, không được đánh thức vật thí nghiệm, không được tiếp cận vật thí nghiệm. 】
“Xe quang điện số 77 sắp khởi hành,” có tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, một con người máy bật sáng màn hình, nói với Tạ Chẩm Thư, “ngài Kiểm Sát Viên, xin hãy chú ý thời gian, nhanh chóng lên xe.”
Tạ Chẩm Thư đứng dậy, bước lên xe. Anh không ngồi xuống mà chỉ nhìn chăm chú thế giới này qua lớp cửa kính.
—Nó hoàn toàn khác với tưởng tượng của anh, nhưng cũng chân thực hơn những gì anh nghĩ.
Tạ Chẩm Thư sờ túi, trong đó có thẻ căn cước của anh ở đây. Anh phải nhanh chóng làm quen với nơi này, không thể tỏ ra kinh ngạc, cũng không thể để lộ vẻ sốt ruột, anh phải dùng quyền hạn của thân phận này để tìm được Tô Hạc Đình trong vòng bốn tiếng đồng hồ.
Mấy phút sau xe quang điện đã đến trạm, Tạ Chẩm Thư quan sát những người khác, đi theo họ xuống xe. Anh đi qua máy dò, đến nhà tù Quang Đồng.
Do trời mưa nên những người khác vẫn chưa đến, Tạ Chẩm Thư ghi tên mình ở chỗ báo danh.
【 Cố gắng đóng tròn thân phận hiện tại. 】
Tạ Chẩm Thư nhớ lại những tay gác ngục ở phía Nam, ngẩng đầu lên, nói với cửa sổ màn hình đang trôi lơ lửng bên cạnh: “Hôm nay tôi có việc gì?”
Mặt anh vô cảm, giọng cũng lạnh băng, nhưng hệ thống trong cửa sổ có vẻ đã quen, nó vui vẻ trả lời: “Tù nhân ở phòng giam số 03, hắn cần được anh điều trị tâm lý.”
—Điều trị tâm lý.
Đây có lẽ là một phương pháp quan sát của nhân viên giám sát, Tạ Chẩm Thư thầm đoán, anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần nghe những lời than vãn của tù nhân là được.
Tạ Chẩm Thư nói “Được”, hỏi: “Là Báo Đen à?”
Hệ thống cửa sổ trả lời: “Đúng vậy.”
Tạ Chẩm Thư dằn lại câu “7-006” mà anh suýt bật ra, hỏi tiếp: “Chó đầu đàn à?”
Hệ thống cửa sổ trả lời tiếp: “Đúng vậy.”
Tạ Chẩm Thư siết chặt bút, nói: “Là Tô Hạc Đình—”
【 Cảnh cáo! Anh đã phạm luật! 】
Giây phút ấy dường như một cơn hồng thuỷ đã ập đến ý thức của anh, khiến nó trôi tuột về lại thân thể. Tạ Chẩm Thư mở choàng mắt, anh đã trở lại hiện thực.
Khốn kiếp.Anh không nhịn được!
Tạ Chẩm Thư ngồi dậy, hồi thần lại trong sự tĩnh lặng dai dẳng. Sau đó, anh bắt đầu ghi lại từ ngữ phạm quy lên tấm bảng đen.
Tô Hạc Đình.
Tên của Mèo là từ phạm quy, anh không thể nói ra – bởi vì theo như vai trò của nhân vật anh đang đóng, anh không thể biết tên thật của 7-006.
Anh phải kiên nhẫn hơn chút nữa.
Tạ Chẩm Thư bước vào Khu số 14 lần thứ hai, thân phận của anh ở nơi này là cố định, anh phụ trách trông coi tù nhân trong nhà tù Quang Đồng. Dần dần anh cũng hiểu hơn về thân phận Kiểm Sát Viên này, đồng thời, anh bắt đầu dẫn dắt tù nhân để họ nhắc đến Báo Đen rồi dựa vào họ để giải mã “7-006”.
Nhưng chẳng mấy chốc anh nhận ra thông tin có thể giải mã có giới hạn. Cũng có nghĩa là, quyền hạn của thân phận Kiểm Sát Viên này không đủ cao. Ví dụ như anh không thể bẻ khoá ba chữ “Tô Hạc Đình”, bởi vì tên thật của 7-006 là cơ mật của Báo Đen, chỉ với thân phận là Kiểm Sát Viên thì vĩnh viễn cũng không tài nào biết được.
Vì lý do đó nên Tạ Chẩm Thư đổi vị trí với 7-001, để 7-001 kết nối với Khu số 14. Nhưng chuyện không ngờ lại xảy ra, sự xâm nhập của 7-001 lại kinh động đến Artemis cai quản Khu số 14, hắn ta bị phát hiện. Có điều chẳng bao lâu hắn đã thuyết phục được Artemis bằng lời nói dối của mình, dùng thân phận “Bạo quân” để tiến vào Khu số 14. Có điều ngay sau đó, theo như thông tin hắn để lại trên bảng đen thì Tạ Chẩm Thư đã nhận ra rằng—
Sau khi 7-001 tiến vào Khu số 14 sẽ rơi vào tình trạng mất trí nhớ, hắn thậm chí không thể nhớ được những từ phạm quy của mình.
Tạ Chẩm Thư cho rằng bàn điều khiển bị lỗi, nhưng dù bọn họ có trao đổi thông tin thì sau khi tiến vào Khu số 14 ký ức của 7-001 vẫn bị xoá sổ.
Nếu không thể giữ lại ký ức thì hắn phải tìm lại người nọ bằng cách nào đây?
Tạ Chẩm Thư đứng đối mặt với tấm bảng đen, viết lên đó chữ “Tô Hạc Đình” cạnh số “98342” mà 7-001 đã viết, tấm bảng đã bị những thông tin họ bổ sung lấp kín.
Nửa tháng sau, Tạ Chẩm Thư viết lên bảng:
Bạo quân → 98342 → Khu Đình Bạc
X→ 7-006 → Không rõ.
Anh khoanh vòng tròn cho chữ “Không rõ”; có đôi khi, sau khi kết thúc một lần liên kết anh sẽ thừ người ra trước tấm bảng đen. Anh không thể suy sụp, bởi vì anh không có thời gian, anh đã xa người ấy quá lâu rồi – Tạ Chẩm Thư không cho phép bản thân suy sụp, sau mỗi lần thất bại anh lại xốc lại tinh thần, rồi tiếp tục không ngừng.
Em khoẻ không, Mèo.Thi thoảng anh lại viết những lời vô hình ấy xuống, rồi lại lau sạch đi. Anh bắt đầu quen với thời tiết tồi tệ ở khu Đình Bạc, cũng quen với việc thẫn thờ.
Tạ Chẩm Thư cho rằng sự xâm nhập của anh và 7-001 nhất định sẽ đem đến biến số nào đó cho Khu số 14. Có điều so ra thì biến số này có khả năng cao sẽ xuất hiện ở trên người 7-001 vốn được tự do hơn anh.
Dựa vào việc có ký ức, Tạ Chẩm Thư bắt đầu thử tiếp xúc với 7-001 ở Khu số 14. Anh nhận ra khi mình nói ra từ cấm thì Khu số 14 chỉ loại bỏ anh, còn thí nghiệm thì sẽ không dừng lại. Vì vậy, anh bắt đầu những phép thử liều lĩnh hơn.
Khi diễn biến của Khu số 14 trở thành “7-001 và Yến Quân Tầm cùng trở thành đối tượng trong nhiệm vụ giám sát của Báo Đen”, Tạ Chẩm Thư cuối cùng cũng nghe được thông tin về 7-006 ở hệ thống cửa sổ.
Hệ thống cửa sổ nói: “Đó là một hacker rất giỏi, nếu cậu ta giám sát 01AE86 thì chúng ta cũng dễ thở hơn…”
Tạ Chẩm Thư giở báo cáo ra, nói: “Cảm xúc của 01AE86 không ổn định, tôi phải báo tình hình chi tiết của nhiệm vụ cho 7-006.” Mắt anh hơi tối đi, nói như chém đinh chặt sắt, “Tôi muốn gặp cậu ta.”
Hệ thống cửa sổ đáp: “Được đấy.”
Nó lướt màn hình, giao địa chỉ ký túc xá khu tập huấn của Báo Đen cho Tạ Chẩm Thư rồi vui vẻ nói: “Tôi sẽ thông báo cho Báo Đen, bọn họ sẽ sắp xếp cho các anh gặp mặt. Ấy chà, hiếm khi được nghỉ nhé, chúc anh có một kỳ nghỉ vui vẻ.”
Tạ Chẩm Thư rời khỏi nhà giam, ngồi lên tàu sắt quang điện đến thẳng khu Quang Quỹ. Anh đã đến nơi mà 7-006 từng sống – mặc dù chỉ là giả, nhưng thế cũng đủ rồi.
Anh không xác định được Tô Hạc Đình có mất trí nhớ giống 7-001 không, nhưng với anh mà nói, chỉ cần có thể gặp nhau là sẽ có bước ngoặt.
Hôm ấy trời trong, Tạ Chẩm Thư đổi một cái áo sơ mi mới, mua hoa hướng dương trên phố. Anh băng qua đường, bước đến nơi gặp gỡ trong hương thơm của cà phê và bánh ngọt.
Anh nhìn thấy Tô Hạc Đình đi qua đèn giao thông, tiến về phía mình. Gió nhẹ nhàng lướt qua tóc cậu, trong giây phút ấy, thậm chí anh chẳng thể nào khống chế được ánh mắt mình, anh nhìn Tô Hạc Đình chằm chằm, khoé môi khẽ nhúc nhích, muốn nói—
Thế giới bỗng nhiên lặng như tờ.
Cảnh vật tan ra thành các mảnh vụn, trong lúc Tạ Chẩm Thư không ngừng rút ngắn khoảng cách thì anh đã bị ngăn lại. Anh đã quên mình nói gì, nhưng dù có nói gì đi nữa thì Tô Hạc Đình cũng không sao nghe được.
Hoa hướng dương rơi xuống đất.
Tạ Chẩm Thư nằm trong hiện thực, anh không mở mắt, nhưng anh đã hiểu rồi. Dù anh có làm gì đi nữa thì trong Khu số 14 anh cũng bị cấm đến gần Tô Hạc Đình.
Bọn họ không thể gặp mặt.