Thời gian là bug trong tuyến truyện Khu số 14, Artemis đặt thời gian giả trong Săn Bắn là năm 2166, nhưng ngoài thực tế, thế giới chỉ mới sang năm 2164 mà thôi.
Lời ấy khiến Tô Hạc Đình bối rối, cậu bèn bảo: “Anh tính sai rồi.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Không sai đâu.”
Những hình ảnh trước mắt dần nhòa đi tựa tấm ảnh đen trắng bị ngâm nước, âm thanh bên trong điện thoại vang rền rĩ, nhưng tiếng mưa quanh Chỉ huy lại chớp cái tan biến. Một sức mạnh vô hình nào đó đẩy Tạ Chẩm Thư ra, đây là hậu quả của việc anh nói ra từ cấm, Khu 14 sẽ không cho phép anh nán lại đây nữa.
Tạ Chẩm Thư chỉ có thể vội nói: “Xin em hãy nghe tôi, tôi không thể đến gần em, thời gian ở nơi này bị sai rồi, Tô Hạc Đình, một khi Yến Quân Tầm gặp nạn em phải—”
Trong phút chốc thế giới đã lặng ngắt, Tạ Chẩm Thư đã bị đá ra khỏi Khu 14, hệ thống phản ứng quá nhanh!
Tạ Chẩm Thư bỗng mở mắt nhìn vào trần nhà đơn điệu. Lát sau anh bụm cổ, ở đó vẫn còn cơn đau lưu lại từ Khu số 14. Chỉ huy không kịp cảm nhận mà rút dây nối ra ngồi dậy luôn, nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tường mới phát hiện lần này mình chỉ ở Khu số 14 có ba giờ.
7-001 vẫn đang nằm trong bình thủy tinh bỏ hoang tiếp tục tuyến truyện, e là gã hề không ngờ 7-001 không hề trốn đi đâu ngoài đời thực, hắn đang ở ngay dưới tầng hầm, cách Tạ Chẩm Thư có mười mét, đôi bên không quấy rầy nhau.
Giờ Tạ Chẩm Thư có thể giết 7-001 dễ như trở bàn tay, nhưng anh không ra tay, bởi vì anh không hoàn toàn tin lời giải thích của gã hề. Tương tự, anh cũng không tin tưởng 7-001.
Chỉ huy kéo tấm bảng đen qua, bên trên còn vài thông tin. Anh lau đi nhưng không viết tiếp mà lại nghĩ:
Tô Hạc Đình cũng sẽ đăng xuất đúng giờ như mình à?Gã hề bảo Tô Hạc Đình đang chìm trong mộng, không hề biết gì về trò chơi, vậy khả năng cao cậu cũng như Yến Quân Tầm, bị cho vào trong bình, không thể nào tự ngắt kết nối ý thức.
Chính điều ấy đã khiến Tạ Chẩm Thư mạo hiểm, Chỉ huy gọi điện cho Tô Hạc Đình bảo thời gian Khu số 14 sai là để cậu nhận ra sự bất ổn của Khu số 14.
Còn ngủ nữa thì nguy hiểm lắm.Mèo à.Tạ Chẩm Thư còn chưa rõ vì sao Artemis phải nhốt Tô Hạc Đình vào Khu số 14, anh nghiền ngẫm lại từng câu thoại mà gã hề nói, điều đầu tiên có thể xác định là: Nhóm người này khác anh, bọn chúng không tiến vào qua mạch điều khiển.
Song cái đáng để tâm là bọn chúng biết Tạ Chẩm Thư đóng vai Kiểm Sát Viên, chứng tỏ bọn chúng nắm rất rõ thiết kế của Khu số 14, thậm chí có khi còn từng tham gia thiết kế Khu số 14.
Năm xưa Phó Thừa Huy từng ném bom trung tâm ở cữ ở khu Đình Bạc, chôn vùi toàn bộ thông tin liên quan đến thí nghiệm Khu số 14, đồng thời chuyển địa điểm thí nghiệm sang khu Quang Quỹ, từ đó suy ra có khả năng nhóm người của gã hề đang ở ngay trong khu Quang Quỹ.
Dựa vào lời giải thích của 7-001 thì hắn đã từng trông thấy vật thí nghiệm Yến Quân Tầm cuối cùng trong phòng thí nghiệm ở khu Quang Quỹ, nhưng sau Ngày Hủy diệt, quan hệ giữa các hệ thống Chủ thần đã rạn nứt, Artemis đưa vật thí nghiệm bỏ trốn rồi chỉnh sửa cốt truyện Khu số 14 thành như hiện giờ. Bởi vậy ngoài Artemis ra, không ai biết cơ thể Yến Quân Tầm đang ở đâu, đồng thời nhân vật then chốt có ảnh hưởng đến tình tiết thí nghiệm là Tô Hạc Đình cũng đã biến mất.
Để tìm Yến Quân Tầm, 7-001 đã đánh cắp các tài liệu liên quan đến thí nghiệm Khu số 14 từ Báo Đen, qua đó phát hiện ra 36810. Hồi còn sống ở khu Đình Bạc hắn từng dùng số hiệu 36809, 36810 ở cùng khu với hắn, bởi vậy hắn lấy được đầu mối về trung tâm ở cữ rồi mới tới đây, tình cờ gặp Tạ Chẩm Thư cũng tìm được nơi này dựa vào đầu mối tương tự.
7-001 cho rằng Tô Hạc Đình và Yến Quân Tầm đang ở cùng một nơi, bọn họ có liên quan đến thí nghiệm, tìm được Yến Quân Tầm là sẽ tìm được Tô Hạc Đình. Mà như gã hề nói thì chỉ có cơ thể Yến Quân Tầm đang mất tích, còn Tô Hạc Đình đó giờ vẫn đang nằm trong tay chúng.
Nếu gã hề không xạo, vậy thì hiện giờ Tô Hạc Đình đang ở trong khu Quang Quỹ.
—Nơi ấy đã bị hệ thống Chủ thần thống trị.
Tạ Chẩm Thư bỗng đứng phắt dậy, vớ áo khoác mở cánh cửa bị khóa ra. Anh băng qua lối đi hẹp ra khỏi tòa nhà. Vì đã ở trong Khu số 14 lâu quá nên anh không mảy may phát hiện thời tiết đã đổi mùa, mãi tới khi ra khỏi tòa nhà xi măng, anh mới phát hiện đã sang đông rồi.
Giờ đương đầu năm 2164, hay còn gọi là năm 02 của thế giới mới, kể từ sau cơn thủy triều tàn sát nổ ra vào năm 01, nhóm vũ khí chiến tranh như Ngạo Nhân bỗng bắt đầu rút lui từ phía Bắc xuống phía Nam, nguyên nhân vì sao thì không rõ.
Nhóm người sống sót mà Tạ Chẩm Thư gặp ở khu Đình Bạc bèn chớp thời cơ khuếch trương quy mô, tay trùm sỏ tên Hình Thiên thành lập khu sinh tồn ở nơi đây, mọi người vẫn tiếp tục sử dụng tên cũ, gọi nơi này là chợ đen.
Năm ngoái, Hình Thiên từng chỉ huy người sống sót tấn công khu Quang Quỹ, bọn họ đánh bom thành công nông trường số 03, cứu được hơn ngàn người. Dân số gia tăng khiến nguồn lương thực ở chợ đen rơi vào tình trạng khẩn cấp, Hình Thiên buộc phải tách ra một nhóm người chuyển đến những nơi khác để thành lập khu sinh tồn mới.
Đây là những thông tin Tạ Chẩm Thư thu thập được lúc đi kiếm ăn, thỉnh thoảng anh sẽ đóng giả làm người sống sót bình thường rồi đến khu chợ đen lân cận, dùng những vũ khí chiến tranh gãy nát để đổi lấy vật dụng thường ngày cùng súng ống đạn được. Giờ, anh muốn biết thêm về khu Quang Quỹ.
Ở chợ đen có một tiệm tạp hóa, chủ tiệm tên là Răng Thỏ, y từng làm nghề buôn thông tin tình báo, có tí quan hệ với cả tổ chức lẫn 7-001. Do hiện nay tổ chức chuyên thu mua giá cao các bộ phận của vũ khí chiến tranh nên giờ y cũng làm cả nghề ấy.
Lúc Tạ Chẩm Thư đến tiệm thì đêm đã về khuya, anh mang theo hơi lạnh, đẩy mở cửa tiệm tạp hóa.
“Ô, lâu rồi không gặp.” Răng Thỏ là một tay vạm vỡ, y đang đứng tính tiền ở quầy, thấy Tạ Chẩm Thư vào thì nói: “Khép kín cửa lại đi, lò sưởi ở đây khó lắp lắm đấy.”
Tạ Chẩm Thư khép kín cửa lại, trời lạnh nhưng trong tiệm lại nóng hừng hực. Đêm khuya thanh vắng, ngoài Răng Thỏ ra thì còn một người phụ nữ mặc áo ba lỗ đang gục trên bàn ngủ, trên hai cánh tay của chị ta lộ ra một hình xăm mới, vết sưng vẫn còn chưa tiêu.
Răng Thỏ bỏ hóa đơn xuống, ôm tay hỏi: “Người anh em của tôi dạo này vẫn đang tìm người hả? Độ này không thấy mặt mũi nó đâu.”
Người anh em mà y bảo chính là 7-001.
Tạ Chẩm Thư đến quầy hỏi cốc nước đá. Anh cầm cốc lên, trước khi uống đáp: “Ừ.”
Răng Thỏ dựa vào kệ hàng sau lưng, nhìn Tạ Chẩm Thư bảo: “Tôi vào đề thẳng nhé anh bạn, lần này anh trao đổi cái gì?”
Tạ Chẩm Thư uống hết cốc nước rồi khẽ đặt cạch xuống bàn. Ánh mắt anh sâu hút trầm lặng, anh nói: “Tin tức, tin tức liên quan đến khu Quang Quỹ.”
Răng Thỏ nói: “Vừa hay, để tôi miễn phí cho một tin, cách đây không lâu lúc bọn tôi tấn công khu Quang Quỹ, có người tìm được hồ sơ nhân viên của khu nông trường số 03, nhiều người đến chỗ tôi hỏi mua lắm đấy. Anh cần không? Tôi ra giá hữu nghị cho.”
Sau ngày Hủy diệt, người sống sót tứ tán khắp nơi, nhiều người đã mất người thân trong lúc chạy trốn. Nay khu sinh tồn đã bước đầu thành hình, những người sống sót đã được bố trí ổn thỏa mới bắt đầu tìm kiếm bạn bè người thân cũ của mình. Đa phần những con người bị bắt vào khu Quang Quỹ đều tập trung trong nông trường, nơi này do hệ thống Chủ thần lập ra để nuôi dưỡng nhân loại mới, với những hồ sơ này sẽ dễ xác nhận người mình muốn tìm có trong đó hay không.
Có điều thiên hạ đồn rằng con người sống trong đó không khác gì súc vật, họ không chỉ bị ép phối giống mà còn bị đem đi làm chuột bạch thí nghiệm.
Tuy Artemis rất coi trọng Tô Hạc Đình nên cậu sẽ không ở trong đó, nhưng vì cẩn tắc vô ưu nên Tạ Chẩm Thư vẫn mua.
Anh ngồi trước quầy, vừa đọc tài liệu vừa hỏi Răng Thỏ: “Còn gì khác không?”
Răng Thỏ rút điếu thuốc ra để lộ hàm răng vàng, nở nụ cười khả ái: “Còn chứ, tất nhiên là còn rồi, nhưng mà rốt cuộc anh muốn tìm gì nào? Người à? Kìa, nhìn bà chị đằng kia đi, chị ta cũng đang tìm người đó, lại còn tìm con gái nữa chứ.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Người tôi tìm không ở trong nông trường.”
Răng Thỏ phun khói qua lỗ mũi: “Thế thì khó lắm, tập tài liệu này là mặt hàng tiện lợi nhất hiện giờ của tôi rồi, nếu người không ở trong đó thì anh phải tốn khá tiền đấy.”
Răng Thỏ có một nhóm nhỏ tự thuê, gồm toàn người trong tổ chức, bình thường bọn họ hay lén nhận ít việc sau lưng Hình Thiên, lúc tấn công khu Quang Quỹ sẽ cố tình lùng tìm ít vật phẩm như hồ sơ nhân viên.
Tạ Chẩm Thư gạt cốc nước ra, bỏ thứ trong túi lên trước mặt Răng Thỏ.
Răng Thỏ bị tro thuốc làm bỏng, y nhăn răng phủi phủi vạt áo rồi dí tắt thuốc vào gạt tàn, thốt lên: “Mắt của chim chín đầu!”
Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi cần thông tin về thí nghiệm mà khu Quang Quỹ đang tiến hành và hồ sơ căn bản của các nhân viên thí nghiệm.”
Răng Thỏ chép miệng vẻ khó xử: “Anh làm khó người ta quá đấy, những cái như thí nghiệm đều được tiến hành ở khu vực nòng cốt của khu Quang Quỹ, chúng ta còn không vào được thì sao nắm được tường tận thông tin thế?”
Tạ Chẩm Thư dửng dưng nói: “Chưa từng nghe khu Quang Quỹ còn có khu vực nòng cốt đấy.”
“Có mà, chẳng phải là ở—” Răng Thỏ ơ tiếng, lại ôm tay, “sao anh lại gian xảo giống người anh em của tôi thế nhỉ, lại còn dụ tôi tuồn tin ra nữa chứ. Muốn biết khu nòng cốt của khu Quang Quỹ ở đâu phỏng? Đưa mắt của chim chín đầu cho tôi đã. Tối nay tôi mua một tặng một, còn có thể tặng miễn phí cho anh một tin đặc biệt hết sẩy nhé.”
Răng Thỏ nhấn mạnh hai chữ “hết sẩy”, vốn Tạ Chẩm Thư không hứng thú với thông tin này lắm, nhưng giây sau anh đã nghe Răng Thỏ nói.
“Tin này không chỉ liên quan đến chỗ này,” Răng Thỏ chỉ vào đầu mình, rồi lại chỉ vào con mắt của chim chín đầu, “mà còn liên quan đến cái này nữa.”
Tạ Chẩm Thư bỗng nghĩ tới con Cô gái đi đêm xuất hiện ở Khu 14, anh sững mình, đưa con mắt của chim chín đầu cho Răng Thỏ.
Răng Thỏ áng thử trọng lượng của con mắt, đoạn bảo: “Đầu tiên, tôi sẽ đưa thẻ nhớ có bản đồ khu vực nòng cốt của khu Quang Quỹ cho anh, tự anh cầm về mà xem, cái chỗ đó đừng bảo là người, đến cả Ngạo Nhân cũng không vào được nữa là, hệ thống chủ thần canh giữ nghiêm ngặt lắm. Thứ hai, anh biết điều khiển ý thức với chi nhân tạo không? Theo nguồn tin đáng tín nhiệm mà tôi nhận được, hệ thống chủ thần đang sử dụng những con người trong nông trường để làm thí nghiệm này, chi tiết về thí nghiệm đã rơi vào tay Hình Thiên, chỉ huy Hình Thiên đã quyết định…”
Y liếc cửa cái, rồi hạ thấp giọng.
“Quyết định cũng làm thí nghiệm.”
Tạ Chẩm Thư cảm giác thí nghiệm này nghe y hệt bản sao của thí nghiệm Thần Tứ, cũng là cấy và điều khiển. Bởi vậy anh bình tĩnh hỏi: “Cái gì?”
Răng Thỏ nói: “Anh biết không, lần nào tấn công khu Quang Quỹ bọn tôi cũng sẽ thiệt hại mất một nhóm người sống sót, những người cứu ra được từ chỗ đó cũng toàn người già yếu bệnh tật. Nếu thể cấy có thể cải tạo cơ thể con người thì ai cũng sẽ có hy vọng chiến đấu.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Thảo nào.”
Thảo nào tổ chức sẽ thu mua giá cao các bộ phận phế thải của vũ khí chiến tranh, hóa ra bọn họ định cấy những linh kiện ấy vào cơ thể con người.
Thế nhưng—
Thí nghiệm Thần Tứ là bí mật của liên minh phía Nam cơ mà, hệ thống chủ thần nhận được tin từ đâu?
Răng Thỏ nói: “Nội bộ thông báo là thí nghiệm tiến hành vô cùng thuận lợi, chẳng mấy chốc sẽ thu nhận số lượng lớn người làm phẫu thuật cải tạo, đến lúc đó các bộ phận cấy chắc chắn sẽ lên giá cho mà xem. Anh muốn làm không? Tôi đặt trước hộ cho.”
Lần này Tạ Chẩm Thư lấy làm lạ thật, anh hỏi: “Nhanh thế sao?”
Thí nghiệm ở phía Nam suốt mấy năm không thành công, vậy mà chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi Hình Thiên đã dám phổ biến loại hình phẫu thuật cải tạo này, lẽ nào hệ thống Chủ thần đã hoàn thiện được toàn bộ thí nghiệm rồi ư?
Răng Thỏ giơ ngón cái hơi vàng lên: “Lừa đảo sẽ làm ô danh tôi, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. Cái chị đằng kia bị gãy một chân lúc đi đường, đã moi hết của cải vốn liếng ra để đặt phẫu thuật cải tạo đấy, giờ đến cả danh sách người trong nông trường cũng không mua nổi, trước khi đi phẫu thuật thì chị ta phải kiếm tiền ở chỗ tôi.”
Tạ Chẩm Thư liếc sang, người phụ nữ nọ hẵng đang ngủ, hình xăm trên tay chị ta là hình xăm con gái.
Răng Thỏ tì lên quầy nghe “ken két”, mỗi lần dụ được một người đặt trước là y có thể kiếm được một khoản đáng kể, bởi vậy y mới cật lực chào mời Tạ Chẩm Thư: “Sao? Cân nhắc thử nhé? Tôi còn có thể đặt trước bác sĩ cho anh luôn, như A Phúc chẳng hạn.”
Tạ Chẩm Thư không biết A Phúc là ai.
Răng Thỏ mới giải thích: “Hồi xưa chỗ bọn tôi có một bác sĩ chợ đen rất giỏi, tên là Dao Mổ, ông ta thẳng cẳng rồi, nhưng ông ta có một học trò giờ chuyên giải phẫu cải tạo tên A Phúc, cũng có người gọi cô ta là má Phúc.”
Tạ Chẩm Thư uống hớp nước đá nữa rồi đứng dậy, bảo: “Thôi, cảm ơn.”
Thi thoảng xương thần bên trong người anh sẽ đau nhức, bởi vậy anh chẳng mấy hứng thú với loại phẫu thuật này, chưa kể anh đã lấy được bản đồ khu Quang Quỹ, anh phải tranh thủ đang đêm quay lại tòa nhà xi măng.
Răng Thỏ tiếc nuối khoát tay chào.
Tạ Chẩm Thư đi qua người phụ nữ, thấy bản danh sách nông trường nằm cạnh tay chị ta.
Răng Thỏ nói: “Giai Lệ, có người gửi cô—”
Tạ Chẩm Thư đã ra khỏi tiệm tạp hóa, anh thở ra những cụm khí lạnh mỏng tang, theo dấu chân lúc tới của mình giẫm tuyết quay về.