Cả khán đài nín lặng, chỉ có làn bình luận vẫn đang tải lại liên tục từng đợt. Sau hai giây, Tô Hạc Đình tự động ngắt kết nối não máy.
Thế giới đảo về, tiếng reo hò theo ngay sau.
“Kết thúc rồi,” tay dẫn chương trình hoàn hồn, hắn đã nhai nhừ sự sửng sốt của mình rồi vận hết kinh nghiệm cất giọng chuyên nghiệp cổ vũ cho Tô Hạc Đình, “thắng làm vua! Thưa quý khán giả, chúng ta hãy cùng hô to tên của Mèo Con nào, cậu ấy chính là vua chuỗi đêm nay!”
Bầu không khí trong đấu trường sốt xình xịch, máy quay đuổi theo Tô Hạc Đình. Nhưng cậu đứng đó mà không hề hòa vào sự kích động của khán giả, tựa một hòn đá trong nồi nước sôi, thậm chí còn chẳng tặng nổi một nụ cười.
“Xếp hạng của Mèo Con đang tăng vọt, đầu bảng tích điểm thi đấu tháng này! Chúng ta hãy cùng xem cả xếp hạng toàn bảng của cậu ấy nhé…”
Ánh đèn pha rọi vào mắt Tô Hạc Đình.
Nhìn đếch gì.Cậu kéo sụp mũ áo xuống, gần như rụt cả khuôn mặt vào.
“Thắng rồi mà còn thái độ.” Đầu Ẩn Sĩ hãy còn đắm chìm trong trận đấu, căng thẳng tới nỗi tim đập loạn xạ liên hồi. Y thả lỏng bàn tay đang túm tay áo ra thì mới phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt sũng: “Tôi cứ tưởng cậu ấy xong phim luôn mất.”
“Cậu không thấy phấn khích à?” Giai Lệ đứng thẳng người dậy sau khi bị Ẩn Sĩ túm nghiêng, chăm chú nhìn khung hình cận cảnh trên màn hình, “Sao cậu ấy lại giấu mặt đi thế kia?” Giai Lệ gõ màn hình, “Ranh con thò cái mặt ra đi xem nào, cơ hội lăng xê tốt biết mấy.”
Tô Hạc Đình không nghe được tiếng than thở bất lực của Giai Lệ ngoài kia, ánh mắt cậu lội qua đấu trường náo nhiệt, trông tới Thân Vương.
Thân Vương đang tựa trên ghế, đầu gục xuống nặng nề. Dây cắm trên gáy hắn chưa rút ra hết, hắn vẫn đang giữ nguyên tư thế ngồi lúc vào trận, trông chỉ như đang ngủ thôi. Trọng tài ngồi xổm xuống kiểm tra máy theo dõi mạng sống của Thân Vương, một phút sau chính thức tuyên bố hắn đã tử vong.
“Chúc mừng chúc mừng!” quản lý chen đám đông chui ra đưa nước cho Tô Hạc Đình như hiến báu vật, phấn khởi ra mặt, “Lại thắng rồi, thắng đẹp quá! Tháng này cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, lát xem xếp hạng toàn bảng thế nào thôi.”
Tương tác giữa Tô Hạc Đình và quản lý chỉ giới hạn trong thi đấu, cậu không quan tâm đ ến toàn bảng mà hỏi ngược lại: “Thân Vương có hay đổi chân không?”
“Cái gì hắn cũng đổi hết.” Lúc này quản lý chỉ mong được trò chuyện nhiều với Tô Hạc Đình nên bèn chủ động giải thích, “Thân Vương được tài trợ khủng, thể cấy của hắn được thay mới hàng tháng. Lần thi đấu trước hắn đổi tay, lần trước nữa thì đổi…”
Tô Hạc Đình hỏi: “Tất cả đều là cấy vào à?”
“Tất nhiên là thể cấy rồi,” quản lý khó hiểu, “à, ý cậu muốn hỏi là hắn đã từng cải tạo cơ thể thật của mình hay chưa chứ gì?”
Không phải.
Cái mà Tô Hạc Đình muốn hỏi là đôi chân kia cơ.
Ban đầu việc phẫu thuật cải tạo là để nhằm phục vụ cho người khuyết tật.
Miễn não bộ không gặp vấn đề thì nó có thể phát mệnh lệnh điều khiển tới tứ chi, đây là người bình thường. Nhưng giả sử tứ chi không may bị tổn thương, hoặc là hệ thống thần kinh bị tổn thương thì sẽ không thể cử động, kết quả sẽ cần đến thể cấy. Thể cấy có thể thay thế những bộ phận bị tổn thương, kết nối với não bộ thông qua kết nối não máy, hai bên cùng làm việc giúp người ta khôi phục lại như bình thường, bởi vậy thể cấy truyền thống cũng có thể coi như tay chân giả.
Về sau do có sự tham gia của trí tuệ nhân tạo, phẫu thuật cải tạo lại phát triển theo chiều hướng cực đoan, nó đi từ “giúp khôi phục bình thường” thành “giúp tứ chi trở nên mạnh mẽ”, song nó vẫn là sự hợp tác giữa kết nối não máy và bộ phận cấy ghép.
Cái lạ của đôi chân của Thân Vương nằm ở chỗ nó là một đôi chân chưa qua phẫu thuật cải tạo, nó không phải loại thể cấy có thể dùng lại tùy thích, nó không như người lai.
“Anh bảo tôi để ý chân hắn,” Tô Hạc Đình nhìn thẳng vào quản lý, “ý anh là đó không phải chân của hắn ư?”
Quản lý trợn mắt há mồm rồi vội vàng xua tay: “Ý tôi muốn nhắc cậu hắn đứng rất vững nên không dễ đánh. Sao đôi chân đó lại không phải của hắn được? Cùng lắm là bắt chước xăm theo Titan thôi.”
Tô Hạc Đình nhét tay vào túi áo, mắt hơi tối đi.
Hình xăm làm giả được chứ những thứ khác thì không thể. Cậu có thể chắc chắn trăm phần trăm đôi chân kia là của Titan.
Nhưng khó hiểu quá.
Vệ Tri Tân cấy đôi chân đó cho Thân Vương làm gì, để đe dọa à?
***
Mỗi lần thi đấu xong là Tô Hạc Đình sẽ gặp Giai Lệ, lấy cớ ăn nấm để trao đổi thông tin với Giai Lệ. Nhưng hôm nay thì lại không tiện, bởi cậu vừa đi ra đã thấy Hòa Thượng chờ sẵn.
“Ầy,” Tô Hạc Đình chưng hửng vẫy đuôi, “sao ông vẫn còn ở đây?”
“Tôi phải bảo vệ cậu,” Hòa Thượng thấy trời đã tối om, bèn tận tình khuyên như giáo viên chủ nhiệm, “về đi chứ? Đừng lang thang bên ngoài, tối mà đi long nhong là bị tống vào nhà giam như chơi đấy.”
Tô Hạc Đình: “…”
Cậu bảo: “Tôi đi ăn cơm.”
“Khỏi cần mất công thế.” Hòa Thượng đứng dậy ra hiệu cho Tô Hạc Đình nhìn sang bên đường.
Ở đó có một con xe tuần đêm bọc thép đang đỗ, cộng thêm một thành viên tổ vũ trang tay xách súng.
Hòa Thượng nói có ẩn ý: “Cơm nhà nấu xong xuôi hết rồi, chờ mỗi cậu thôi.”
Tô Hạc Đình thấy súng là ngoan ngoãn nghe lời, rất thiện chí chủ động lên xe.
***
Thi đấu đã xong, cá cược cũng đã hết. Cái tên Vệ Tri Tân dường như đứng yên, bị chữ “KO” che, không chỉ tuyên bố Thân Vương thua mà cũng tuyên bố luôn sự thất bại của gã. Nhưng Vệ Tri Tân không cáu, trái lại, gã rất hài lòng với kết quả này.
“Chiêu này không dùng được trong thực tế.” Vệ Tri Tân bấm tạm dừng, chúi người về trước quan sát kỹ Tô Hạc Đình trong hình chiếu, “Đạn lửa cơ à.”
Đúng lúc Tô Hạc Đình trong hình chiếu giơ tay lên nhắm thẳng vào Thân Vương. Chữ “X” vừa hiện lên trong mắt phải của cậu, lửa đã lan tỏa khắp ngón tay.
Vệ Tri Tân dồn hết tâm trí vào quan sát, hồi lâu sau mới khẽ mỉm cười: “Chơi đểu thật.”
Chiêu này cũng giống như chiêu phóng to của Thân Vương, chỉ trong thế giới ảo mới chơi được chứ không làm được ngoài hiện thực, trừ phi tay phải của Tô Hạc Đình cũng là thể cấy giấu nòng súng bên trong.
Vì muốn hiểu rõ tác dụng của con mắt cải tạo của Tô Hạc Đình, Vệ Tri Tân đã hy sinh Thân Vương, thu hoạch tạm được, ít ra cũng biết con mắt cải tạo ấy có chức năng khóa mục tiêu.
Gã bấm phát tiếp, hình chiếu lại chuyển động.
Sóng lửa vụt ra trong hình chiếu, tai Tô Hạc Đình bay phần phật trong gió. Bắn xong phát súng thì chữ “X” bên mắt phải của cậu lập tức nhạt đi, xem chừng chỉ hiện ra có vài giây thôi.
Cứ phát đi phát lại nên tiếng “đoàng—” vang dội liên tục trong phòng khách. Vệ Tri Tân ngồi một mình trên sô pha, hình chiếu bao trùm lên cả thân hình gã. Chốc chốc gã lại bấm tạm dừng rồi nói gì đó, nhưng trong phòng khách chẳng ai đáp lời.
Gã người dao ngồi lặng thinh ở cửa như không tồn tại.
***
Tô Hạc Đình lại đeo còng cảm ứng vào, ngồi ở chỗ quen thuộc. Lúc ánh đèn trước mặt bật sáng, cậu giơ tay lên chất vấn: “Lằng nhằng thế nhỉ, cơm tôi đâu?”
Cửa mở “xoẹt” ra, Hòa Thượng bưng một đ ĩa ngô xào nấm cùng một bát cơm đậu tương vào đặt xuống trước mặt Tô Hạc Đình.
Đồ lừa đảo.
Tô Hạc Đình bảo: “Lần trước là thịt gà cỡ bự cơ mà.”
“Lần trước là lần trước,” Hòa Thượng nghiêm túc nói, “cậu cũng có bảo bữa nào cũng phải ăn một đ ĩa thịt gà bự đâu.”
Tô Hạc Đình cầm thìa lên xúc cơm đậu tương vào ngô xào nấm rồi trộn lung tung vào nhau. Hòa Thượng tưởng cậu đang chống đối, kết quả cậu chẳng nói gì.
“Đến sớm thế?” cửa mở ra, Chị Đại bưng khay đi tới ngồi xuống phía đối diện Tô Hạc Đình, bảo Hòa Thượng, “Ăn chung đi.”
“Mấy người chỉ ăn uống thế này thôi á?” Tô Hạc Đình ngoác miệng nhai, “Sao tôi nghe bảo tổ vũ trang được cấp thêm thực phẩm.”
“Một ngày thêm mười đồng thôi, mua thêm được miếng thịt giả là khá lắm rồi.” Chị Đại nói, “Hôm nay cậu thi đấu chiến thật, con mắt cải tạo này ra gì đấy nhỉ.”
“Chuyên dùng cho thi đấu mà,” Tô Hạc Đình chỉ và mấy miếng đã sạch nhẵn bát cơm, “ngoài đời không dùng được đâu.”
Sức công phá của phát đạn lửa quả là đáng sợ, Chị Đại nghi Tô Hạc Đình đang xạo. Tên nhóc này rất ranh ma, đến giờ cu cậu vẫn chưa lôi ra con át chủ bài của mình.
“Lần trước trong khu trừng phạt,” Chị Đại giơ ngón tay lên thành hình súng, “sao cậu không dùng chiêu đó giết Kiểm Sát Viên?”
“Để đỡ nhọc cho bà chị chứ sao,” Tô Hạc Đình ngả ngớn đáp, “bà chị cũng đâu có trả nổi hai trăm ngàn nhỉ, hả Chị Đại?”
“Cảm ơn cún con đã quan tâm.” Chị Đại nhìn chằm chằm Tô Hạc Đình, “Mẹ đây còn chưa chúc mừng con đã vào danh sách ám sát của Vệ Tri Tân.”
“Nói sao ta… tôi không sợ Vệ Tri Tân.” Tô Hạc Đình thu dọn bát đũa rồi nhìn thẳng mặt Chị Đại. Vết thương trên khóe môi cậu sắp khỏi, cười lên hơi khó chịu một tí: “Mấy người mới sợ gã.”
Vụ này chỉ tổn thất đến lợi ích của Hình Thiên thôi.
“Tôi mà chết thì mấy người không có ai thay thế để vào khu trừng phạt, gã mà chết thì Vệ Đạt kiếm mấy người tính sổ,” Tô Hạc Đình nói, “có phải mấy bữa nay chị luôn thao thức hằng đêm để nghĩ cách dàn xếp hòa bình không?”
“Bao nhiêu người lai còn đang xếp hàng để được vào khu trừng phạt cho bọn chị đấy,” vẻ mặt Chị Đại không đổi, giọng hiền từ, “cậu chớ có sĩ diện.”
Tô Hạc Đình nghiêng đầu ý bảo Chị Đại nói to lên: “Ủa—? Chị bảo gì cơ?”
Nếu quả thực có người thay thế được Tô Hạc Đình thì Chị Đại tuyệt đối sẽ không cất công cử Hòa Thượng đi bảo vệ cậu. Mục đích của bọn họ đã bại lộ, giờ bọn họ lép vế trước Tô Hạc Đình.
Chị Đại tì cằm lên hai tay, thờ ơ trước sự khiêu khích của Tô Hạc Đình. Hôm nay chị ta búi tóc lên thành từng lọn bạc uốn lượn, hai gò má cực sạch tôn lên vẻ hào hùng trên gương mặt. Chị ta vô cùng điềm tĩnh, như thể đã kinh qua quá nhiều khiêu khích, đến cả lông mày còn chẳng mảy may nhúc nhích.
Chị ta bảo: “Chúng ta thương lượng được mà, một tên Vệ Tri Tân đâu đáng để đôi bên phải cãi nhau. Cậu xem, tôi cho Hòa Thượng đi theo cậu để bảo vệ sự an toàn của cậu mọi lúc mọi nơi. Nếu cậu thấy không đủ thì thì tôi có thể cử thêm người. Con trai à, đại nghiệp giải phóng nhân loại trông chờ hết vào con đấy, tội gì cứ phải chơi với đám ranh con ngốc xít như Vệ Tri Tân nhỉ? Cậu chờ ở đây, cho tôi ba ngày, tôi sẽ làm gã tránh xa cậu.”
Suốt quá trình nói, Chị Đại đều chú mục vào Tô Hạc Đình. Ngôn từ khẩn thiết, giọng điệu vững vàng, ánh mắt kiên định, chị ta quả là bậc lão làng trong việc suy suyển người khác.
Tô Hạc Đình hỏi: “Ba ngày?”
Chị Đại khẳng định chắc nịch: “Ba ngày.”
“Nếu ba ngày sau gã ta vẫn còn lởn vởn,” Tô Hạc Đình nheo con mắt cải tạo lại, “thì tôi làm gì mấy người cũng đừng có xía vào.”
Hòa Thượng nghe được sát ý, gã muốn lên tiếng nhưng rồi lại nén xuống.
Gã không thể phản đối lời của Chị Đại ngay ở đây được, bằng không sẽ làm yếu đi sự uy hiếp của Chị Đại đối với Tô Hạc Đình, nhưng gã hiểu tính Vệ Tri Tân.
Việc này quá khó.
“Thế ba ngày này tôi làm gì?” Tô Hạc Đình ngồi thẳng dậy mơ mộng, “ngủ à?”
“Ăn cơm xong thì vận động,” Chị Đại chưa cho cậu thời gian nghỉ ngơi, hướng ánh mắt của cậu xuống bên dưới cái ghế, “cậu có thể đến khu trừng phạt.”
Tô Hạc Đình thậm chí còn chưa động đậy, giác cắm bên dưới cái ghế đã tự động thò ra. Cậu có cảm tưởng mình như một công cụ hình người, “Ặc” một tiếng thờ ơ rồi cắm đuôi vào giác cắm.
“Cấm nhắn tin liên tục,” cậu nói, “đừng có làm phiền tôi.”
Khung cảnh trước mắt tức thì nhòa đi, cảm giác ẩm ướt của cơn mưa xâm nhập từ dưới chân lên. Tô Hạc Đình nghe thấy tiếng mưa, cơn mưa xối xả vĩnh viễn không ngớt—
“Chào mừng đến với khu trừng phạt.
“Xác nhận thông tin.
“Lần trải nghiệm này kéo dài hai mươi tư tiếng đồng hồ. Xin hãy chú ý tình trạng sức khỏe của bản thân, tránh trường hợp bị k1ch thích dẫn đến đột tử.
“Xin nhắc lại…”
Tô Hạc Đình mở mắt ra, phát hiện mình lại đang ngồi trên băng ghế ở chỗ đường giao. Màn mưa tầm tã che mất tầm nhìn, cậu xoay cổ nhìn đằng trước.
Ngay trước mặt cậu có người đang che ô, chiếc cằm lộ ra mang độ cong giá buốt. Tô Hạc Đình im như hến, nhưng dường như đối phương cảm nhận được cậu vừa đăng nhập, chậm rãi giơ ô lên.
Chiếc khuyên tai hình chữ Thập lóe một cái.
—Ặc.Tô Hạc Đình nghĩ.
Vờ lờ, mình có cần phải chào trước rồi hẵng chạy không?