Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 159

Con chim chín đầu càng lúc càng bay chậm, trong phút chốc, dãy núi đã treo lơ lửng ở bên trên còn bầu trời trải khắp dưới chân, toàn thế giới đã đảo ngược.

Tạ Chẩm Thư nhìn thẳng phía trước, nói: “Hai khu.”

Trăng vẫn là ông trăng ấy, nhưng không ngờ khu Đình Bạc đã hóa thành hai. Thành phố trên đỉnh đầu vẫn mang hình dáng ấy, nhưng thành phố xuất hiện trước mắt không những có tiếng người náo nhiệt mà còn có thể trông thấy những biển quáng cáo sáng lóe.

Tiểu Tô giãy ra đáp xuống đất, bầu trời đêm khẽ rung động dưới chân nó. Nó nói: “Ảnh ngược là dòng hồi tưởng của mạch truyện Săn bắn Hạn thời, thí nghiệm cần phải bảo tồn những ghi chép này để dễ tiến hành so sánh và phân tích mục tiêu của thí nghiệm, ngôi sao chữ Thập chính là ký hiệu quay ngược của em. Mình không vào được hiện tại nhưng có thể quay về quá khứ. Đi thôi Chỉ huy, vào tìm ổ khóa nào.”

Tạ Chẩm Thư đã đi từ Nam ra Bắc, đã gặp vô vàn những cảnh tượng quái lạ trên đường đi, song anh chưa bao giờ chứng kiến một điều kỳ lạ thế này. Anh và Tiểu Tô đi thẳng vào khu Đình Bạc, quả nhiên thời gian trong khu trôi ngược, tất cả mọi người bên trong đều đi ngược về sau.

Tiểu Tô quẫy chân sau vẻ khó chịu: “Trí nhớ em kém quá, toàn quên lúc kết thúc là trời sẽ mưa, đất toàn nước bẩn.”

Mèo ghét nước, nó vểnh cái đuôi lên thật cao, chỉ muốn nhón chân mà đi. Nhưng mưa ở đây lại chảy ngược lên trên nên dù nó nhanh nhạy lắm cũng không thể thoát số phận bị ướt nhẹp. Thấy bụng mình sắp bị ướt, cả mèo bỗng vọt lên không trung, được Tạ Chẩm Thư bế lại.

Chỉ huy hỏi: “Phía trước à?”

Tiểu Tô giơ bốn chân lên như từ bỏ gánh nặng, cũng chẳng để ý người mình còn dính nước, thoáng khựng lại nhìn trước mặt ít lâu rồi bảo: “Đi chỗ kia kìa, chỗ đó đông người. Bọn mình phải tìm được Yến Quân Tầm, cậu ấy mang ổ khóa.”

Tạ Chẩm Thư sải đôi chân dài, băng qua dòng người đang đi ngược, hướng về những nhà máy ống khói sau khu phố.

Săn bắn Hạn thời dừng lại khi Yến Quân Tầm chết, sau đó lặp lại, bởi vậy mạch truyện mà bọn họ đang quay lại này hẳn cũng là từ giây phút Yến Quân Tầm chết đẩy ngược về, nhưng Tạ Chẩm Thư chưa từng trực tiếp tham dự vào tuyến truyện khu Đình Bạc nên anh không thể dựa vào những kiến thức về quãng đường này để xác định xem rốt cuộc đây là vòng Săn bắn Hạn thời nào.

Tiểu Tô nói: “Em không đủ quyền hạn nên không thể quy định ảnh ngược của mạch truyện, thế nên nơi này là ngẫu nhiên thôi. Sắp sửa có tiếng còi báo động, nếu còi báo động dài ba phút thì đây chính là lần Săn bắn Hạn thời trước trước trước trước nữa, nếu còi báo động chỉ kéo dài một phút thì đây là lần Săn bắn Hạn thời lần trước.”

Nói xong tự nó cũng thấy lời mình ngớ ngẩn, nhưng chịu thôi, Tô Hạc Đình không còn nhớ được chính xác số lần Săn bắn nữa rồi, cậu chỉ có thể dựa vào một số chi tiết nhỏ với mức độ tàn tạ của khu nội thành mà tiếp tục.

Đa số mặt mũi những người đi đường đều khiếp hãi, cong lưng ôm đầu chật vật chạy trốn trên phố. Cửa kính bên kia đường đã bị đánh vỡ hết, qua làn mưa tựa tấm rèm, Tạ Chẩm Thư trông thấy mấy thi thể trên mặt đất.

“Súng nổ động bạo quân!”

Tạ Chẩm Thư lặng lẽ đảo thuận lại câu này, bảo: “Có bạo động.”

Tiểu Tô định cào chân nhưng lại thấy ghét mưa, nó rũ đầu rũ tai “Ừm” mấy cái, nói: “Toàn bối cảnh câu chuyện của Săn bắn là cuộc chiến tranh Nam Bắc kéo dài, vờ như ngày Hủy diệt với các vũ khí chiến tranh chưa từng xuất hiện. Khu Đình Bạc đặc biệt, trong thời chiến nó là trạm phục vụ cho tàu vận tải của quân phía Bắc, thuộc khu vực đang phát triển trong liên minh, việc Artemis chọn nơi này làm đấu trường cho Săn bắn là kết quả đã qua nhiều lần tính toán, nó cho rằng tổ chức phi pháp ở khu Đình Trệ sau chiến tranh sẽ vươn lên ngang hàng với Báo Đen và coi khu Đình Bạc là trung tâm ván cờ giữa đôi bên, phát triển mạch truyện ở nơi đây sẽ kích thích hơn mà cũng dễ sáng tạo ra các vụ giết người man rợ hơn, thế nên mới có tình trạng như anh đang chứng kiến đây.”

Trên thực tế, Artemis đã đoán đúng, quả thực sau chiến tranh tổ chức phi pháp rất lớn mạnh, dựa vào việc mua bán súng đạn lúc trước, chúng đã biến thành liên minh chính nghĩa trong thế giới mới, giờ không còn ai dám nhắc lại quá khứ của chúng nữa.

Tiểu Tô không biết những thông tin cụ thể đằng sau khu sinh tồn, nó ngẩng mặt nhìn trăng một hồi, rất cảm khái: “Tuy em ghét Artemis, nhưng mà nó kỳ lạ thật, nó khác hẳn với lũ chủ thần kia. Đôi khi em cũng nghĩ, rốt cuộc vì sao nó lại kiên nhẫn duy trì thí nghiệm. Những thông tin còn lại trong đầu bảo em nó không giống một con người như em tưởng, mà nó…”

Nó trầm ngâm hồi lâu, thực tình không nghĩ ra nổi một từ gì thích hợp để mô tả nên đành bám tay áo Tạ Chẩm Thư, gạt chủ đề này sang chỗ khác, nói: “Còi báo động sắp réo rồi!”

Vừa dứt lời, tiếng còi báo động phía trước quả thật vang lên. Tạ Chẩm Thư rất nhạy thời gian, tiếng còi vừa dừng anh bảo ngay: “Ba phút.”

Tiểu Tô bàng hoàng: “Tụi mình may thật, là lần trước trước trước trước nữa!”

Những thông tin lưu trữ của nó đã bắt đầu tràn đi nhanh khiến không gian trong tuyến truyện Săn bắn chẳng còn bao nhiêu, nếu không may mắn mà bị chuyển đến một vòng lặp xa xôi nào đó thì thậm chí sẽ còn rất khó để nó tìm được vị trí cụ thể của Yến Quân Tầm.

Tiểu Tô nói: “Em có tham gia vào vòng này, lúc đó tín hiệu theo dõi bị đứt ở chỗ ống khói nhà máy luyện than cốc. Chỉ huy, đến chỗ ống khói thôi, Yến Quân Tầm đang ở đó.”

Mưa từ chậm chuyển sang nhanh dần, những giọt nước lơ lửng bên trên, tất cả đều đang lùi lại về sau, chỉ mình Tạ Chẩm Thư mang tư thế dấn bước về phía trước. Không chỉ thế, những ô cửa kính vỡ tan tành cũng được ráp lại lúc anh đi qua, toàn bộ khu nội thành đều gắn liền lại giữa bầu hối hả.

Tiểu Tô không buồn rũ lông, vừa thoáng thấy nhà máy luyện than nó đã reo lên: “Đó kìa! Ở dưới đó có một khu tị nạn, bọn mình phải vào bằng hệ thống ống bên dưới.”

Lối vào khu tị nạn khuất, lúc bọn họ tới thì thấy rõ ngoài cửa nhiều dấu chân người qua lại. Tạ Chẩm Thư bỏ chân ra, quét mắt nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, bảo: “Có dân chuyên đang truy đuổi Yến Quân Tầm.”

Tiểu Tô nói: “Lần trước em đến đây là hết rồi, diễn biến về sau thế nào phải đoán hết.”

Tạ Chẩm Thư thoáng đăm chiêu, anh phát hiện ngay ra điểm khuất tất. Lần Săn bắn trước trước trước trước nữa hẳn anh có xuất hiện, chẳng qua anh chỉ gián tiếp tham dự ở nhà tù mà thôi. Trí nhớ của anh vẫn còn nguyên vẹn, anh nhớ rất rõ có bao nhiêu lần luân hồi, bảo: “Là 7-004, chúng đến nhà tù tìm hồ sơ của 7-001.”

Lũ này đem lại rất nhiều rắc rối cho 7-001, tuyến truyện dần dần trở nên dã man, trước khi bọn chúng vào, tình hình Khu số 14 không nhiễu nhương tới mức này.

Tiểu Tô bám yên, nói: “Khu tị nạn này không phải em thiết kế đâu, càng đi xuống càng phức tạp.”

Tạ Chẩm Thư: “Có dấu vết.”

Chỉ huy đi xuống theo dấu vết nọ, đường ống sau khi vào vừa tối vừa ẩm, anh đi rất nhanh, chẳng bao lâu đã nghe thấy tiếng đồng hồ ở đâu đó.

Tiểu Tô nói: “Là đồng hồ đếm ngược tới lúc Yến Quân Tầm chết, nó đang đảo ngược đấy.”

Đi thêm một hồi nữa thì láng máng nghe thấy tiếng súng ở chỗ sâu hơn.

Tạ Chẩm Thư nói: “Dấu vết biến thành hai đường rồi.”

Tiểu Tô nói: “Đúng thế, chúng ta đang ở sau thời gian, 7-004 ở vị trí này vẫn chưa tìm được Yến Quân Tầm, nhưng tới cuối cùng thì đôi bên đã đụng mặt nhau nên mới có hai đường dấu vết, một thuộc về Yến Quân Tầm, cái còn lại là 7-004 đi đường vòng, phải chọn một đó Chỉ huy.”

Nó tín nhiệm Tạ Chẩm Thư tuyệt đối như thể Chỉ huy thì sẽ không sai vậy, sự tín nhiệm của nó từ đầu tới giờ đều không hề lung lay, thậm chí có thể lần lại về từng điểm trong kế hoạch của Tô Hạc Đình – cậu tin Tạ Chẩm Thư sẽ có thể đưa ra những lựa chọn đúng đắn, cũng giống như cậu tin tưởng bản thân có thể phá tất cả các loại khóa vậy.

Ngón tay Tạ Chẩm Thư sờ vào mặt tường ẩm ướt của đường ống, những dấu vết này khác nhau. Anh quen thuộc với trang bị của Báo Đen, báng súng bắn tỉa trong đường ống chật chội này sẽ vạch ra đường vừa dài vừa sâu, đây là bởi Báo Đen không bao giờ dùng hàng kém chất lượng, súng của bọn họ cứng hơn hệ thống ống cũ kỹ nhiều.

Tạ Chẩm Thư nói: “Đi xuống thôi.”

Anh đặt Tiểu Tô lên vai, một tay bám vào lan can đường ống, nhảy xuống chỗ ngoặt. Lúc đáp đất anh giẫm phải rất nhiều nước, điều kỳ lạ chính là ở đây không mưa mà nước này lại chảy ngược lên trên.

Tiểu Tô: “Em biết rồi, là do lũ lụt với sụt đường đấy.”

Tạ Chẩm Thư: “Lũ lụt ư?”

Tiểu Tô ấn hai chân lên đầu Tạ Chẩm Thư, rướn người lên trên ngửi ngửi nóc đường ống, đoạn bảo: “Yến Quân Tầm chết thì mạch truyện lần này sẽ chấm dứt ngay lập tức, cũng như một câu chuyện thì chắc chắn phải có hồi kết, Artemis sẽ lợi dụng địa hình mà chế tạo ra một vài tai họa vô cớ để tất cả mọi người tham dự đều có bừa một kết cục. Anh xem, nước này đều chảy từ trên xuống, thế nên em đoán kết cục của lần lặp lại này là nước lũ chảy ngập đường ống, tất cả cùng đi đời.”

Tạ Chẩm Thư mò bật lửa trong túi ra bật rồi giơ về phía tường, y như rằng trông thấy vết nứt đang khôi phục bên trên.

Đây cũng là một cơ chế bảo vệ để tránh những kẻ như 7-004 đụng vào thi thể của Yến Quân Tầm, có thể nói Artemis đã lo toan chu toàn mọi mặt.

Song khu tị nạn lại lớn một cách dị thường, hệ thống đường ống mà Yến Quân Tầm đi qua rất hiểm hóc, lắm chỗ chỉ một người có thể đi qua, Tạ Chẩm Thư bèn giơ Tiểu Tô lên đỉnh đầu, cũng may mà Tiểu Tô bận suy ngẫm nãy giờ nên cũng chẳng để bụng đến tư thế quái lạ của mình.

Mực nước không tới bắp chân khiến cả dãy đường ống giống một cái cống thoát nước nhiều hơn. Tạ Chẩm Thư lội nước mà đi, bên trong đường ống mơ hồ có những âm thanh hỗn hợp từ sâu xa vọng về nên anh cũng không để ý quá nhiều tới tiếng đồng hồ vừa rồi. Nhưng hai tai của Tiểu Tô lại vểnh lên, tập trung lắng nghe tiếng đồng hồ.

Tiếng kim giây có nhịp điệu, thoạt đầu thì không có gì, nhưng dần dà Tiểu Tô nghe ra được điểm kỳ lạ, tiếng đồng hồ đếm ngược vừa thất thường lại vừa có cảm giác được tăng tốc.

Đúng lúc ấy, Tạ Chẩm Thư nói: “Mực nước đang dao động.”

Khi thời gian trôi ngược, mực nước chỉ có thể giảm, nếu nó dao động tức là thời gian cũng đang dao động thất thường.

Tiểu Tô nói: “Thôi xong, sợ là Hephaestus đuổi kịp rồi.”

Bọn họ bước vào ảnh ngược nhờ có chim chín đầu, theo thiết kế của Tô Hạc Đình thì con chim chín đầu giống như cái tay nắm của quạt gió, nó sẽ vâng theo một mệnh lệnh mà không ngừng tiến về phía trước, nhưng nó chỉ có thể làm thế, một khi bị kẹt, phương hướng thời gian của cái bóng sẽ bị ảnh hưởng.

Tạ Chẩm Thư đỡ lấy nóc ống đang hạ xuống, rảo bước qua mực nước đang lên. Thời gian hỗn loạn, mực nước trên tường hết lên lại xuống, trong đường ống toàn những tiếng súng liên hồi.

Tiểu Tô chỉ lên trên, phải vận hết sức mới dùng được đuôi: “Nặng quá đi!”

Nếu nơi này sụp đổ thì Tạ Chẩm Thư đừng mong ra ngoài!

Giữa lúc nguy cấp, Tiểu Tô bỗng nảy ra một kế, nó cắm mặt cụng “bang bang” mấy cái vào tường làm một loạt rung chấn vọng lại. Nó nói: “Yến Quân Tầm sợ tiếng ồn, dùng âm thanh để làm phiền cậu ta thì cậu ta sẽ bị rối!”

Yến Quân Tầm lên mạng lâu dài, vì con chip trong đầu vận hành liên tục nên cậu ta nhạy cảm một cách bất thường với âm thanh. Thời gian dao động thất thường khiến cậu ta có thể xuất hiện ở bất cứ nơi đâu trên con đường này, mà với tư cách là nhân vật chính của tuyến truyện, nhất cứ nhất động của cậu ta đều có thể ảnh hưởng đến kết cục. Tuy những tình tiết trong ảnh ngược đã từng xảy ra, song cũng không ai biết được nếu bị tác động thì nó có thể thay đổi gì không, dù sao con chip trong đầu Yến Quân Tầm cũng sẽ ghi lại dữ liệu, nó đổi mới liên tục, việc đổi mới này sẽ đồng thời ảnh hưởng đến Yến Quân Tầm – nói một cách đơn giản thì sở dĩ Tô Hạc Đình hao tâm tổn sức bước vào ảnh ngược chính là vì thế, cậu cho rằng chuyện xảy ra trong quá khứ có thể thay đổi chuyện xảy ra ở hiện tại, đây chính là ngọn nguồn ổ khóa của Tô Hạc Đình, cậu nhắm vào việc phá đám Yến Quân Tầm.

Những tiếng gõ vang lên loạn xạ trong thời gian hỗn độn, xuyên qua hai thái cực hủy diệt và khôi phục, dần biến thành một thanh âm kỳ lạ tựa những lưỡi dao sắc ngọt cắt vào tấm màn xoắn bện.

“Bang, bang, bang!”

—Mực nước bỗng đứng lại, như thể có ai đó đã phát hiện ra âm thanh ấy, và đang nghi ngờ nguồn gốc của nó.
Bình Luận (0)
Comment