Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 172

Đến nửa đêm, Tạ Chẩm Thư nói: “Xong rồi.”

Tô Hạc Đình mở mắt ra nhận lấy cây đèn, thấy những chỗ bị long đều đã được sửa, cậu không kiềm được bảo: “Cảm ơn anh.”

Hôm nay cậu dùng cây đèn dẫn lửa quá lớn nên tinh thần không được khá, ngồi mệt lả ở đây. Lúc này nói chuyện mà cậu cũng híp một mắt như một chú mèo bị làm phiền phải tỉnh giấc.

Tạ Chẩm Thư nhìn cậu hồi lâu, bảo: “Nghỉ ngơi đi.”

Tô Hạc Đình khép con mắt lại: “Ngủ đây.”

Ai dè chớp cái cả người cậu ngả đi, Tạ Chẩm Thư nhẹ nhàng đè cậu xuống đùi. Tô Hạc Đình không chống cự mà cứ thế gối đầu lên đùi Chỉ huy, nói: “Được rồi, anh cho em sạc pin một lát nhá, không được nghịch đâu đấy.”

Dứt lời cậu nhắm mắt nghỉ, vẻ mặt thả lỏng như đang “sạc pin” thật.

Tạ Chẩm Thư chờ Tô Hạc Đình hít thở đều đặn mới từ tốn nói câu “Ngủ ngon”. Tiếng cát bay bên ngoài cùng tiếng thở của Tô Hạc Đình dần tạo thành một nhịp điệu diệu kỳ, tựa một khúc hát an thần, anh nghe một đêm mà lòng dịu hẳn.

Màn đêm dài hơn so với tưởng tượng, ngay khi mọi người nhận ra trời sẽ không sáng, hoảng loạn bùng lên. Tất cả kéo nhau đến vây quanh Giác, tranh nhau đón hoa lá rụng của nó, nhưng hoa lá của Giác vừa rụng đã tan biến, đâm ra mọi người càng hốt hoảng.

Hai ngày sau, nỗi sợ cái đói đáng sợ hơn cả bóng tối kéo tới. Những người lai cầm thức ăn ra chia nhưng cũng chỉ đủ cho mọi người lót dạ, việc lấp bụng là chuyện cấp bách, bọn họ bắt đầu cầu xin thức ăn từ Tạ Chẩm Thư. Để những người sống sót không chết đói, Tạ Chẩm Thư bèn dẫn cả đoàn đến điểm tái tạo.

Lúc tới nơi, Tô Hạc Đình bọc áo khoác nói câu gì đó, giọng cậu ồm ồm trong áo, nhưng gió lớn quá nên Tạ Chẩm Thư không nghe rõ. Anh bèn giơ tay ra hiệu cho Tô Hạc Đình nhắc lại. Tô Hạc Đình bèn kéo khóa áo xuống hứng gió, đi tới bên tai anh, cao giọng: “Em bảo là—không phải cái lối đi này bị Dạ Xoa biến dạng rồi sao? Sao Chủ thần đã sửa rồi.”

Đúng thế thật.

Tạ Chẩm Thư phủi bụi trên đường, phát hiện nơi này đã khôi phục về nguyên trạng, ngay cả vết cào ở lối ra vào cũng y như trước.

Tô Hạc Đình chau mày, tóc bị thổi phồng lên. Cậu không rời tai Tạ Chẩm Thư mà nói tiếp: “Có điều kỳ lạ.”

Tạ Chẩm Thư nói: “Xuống xem thử.”

Chuyến này bọn họ dẫn theo mười hai mười, cả 016 lẫn Giáo chủ đều ở đây. Nghe thấy bọn họ nói thế, 016 bèn giơ tay ra hiệu với Chỉ huy ý mình sẽ ở lại canh cửa. Gã đi lại bất tiện nên đúng là không tiện xuống theo thật. Còn những người khác thì không xuống nổi nên cũng đều ở lại canh cửa.

Tô Hạc Đình nói: “Em sẽ ở đây chờ anh.”

Nếu mười hai người này mà sinh sự ở đây thì rất dễ thu hút tượng Phật khổng lồ với người máy thái giám, bởi vậy Tô Hạc Đình quyết định tự mình giám sát để tránh xảy ra xô xát. Tạ Chẩm Thư hiểu ý cậu, bèn khẽ gật đầu rồi đi xuống.

Chỉ huy vừa đi thì có người hỏi: “Cậu Mèo này, vừa nãy cậu bảo có điều lạ là lạ ở đâu?”

Tô Hạc Đình chỉ vào lối đi: “Lạ ở đây này, lần trước nó đã bị Dạ Xoa bóp méo, nhưng Chủ thần lại chủ động sửa nó lại như cũ chứ không chịu làm lại.”

Nghe vậy, cả đám rối rít ra xem. Giáo chủ dùng tay áo che miệng, chớp lấy cơ hội nói: “Chắc đây là âm mưu của ngụy thần rồi, dùng ảo ảnh để làm liệt tinh thần của mọi người khiến mọi người lơi là, càng vào thời điểm thế này thì càng không thể để bọn chúng mê muội, cựu thần nói…”

Hắn mượn cơ hội ấy để truyền đạo, ai nấy bèn bịt tai, chỉ có 016 là mặc xác hắn, hỏi: “Chỗ này sửa khó lắm à?”

Tô Hạc Đình: “Nói sao nhỉ, so với làm lại từ đầu thì khó hơn rất nhiều.”

Cái khó sửa của chỗ này là nó bị Dạ Xoa phá hỏng, mà không phải hỏng theo cách thông thường. Tuy Tô Hạc Đình không rõ Dạ Xoa làm kiểu gì, nhưng nhìn tình hình hôm ấy thì Dạ Xoa đã gấp không gian của nó lại, ép chiếc hang thành một vật thể cực nhỏ, sửa sẽ rất phiền.

Một người bảo: “Thế thì đúng là lạ thật, sao Chủ thần không làm lại một cái mới? Ở đây mênh mông thế này thiếu gì đất.”

Một người khác bảo: “Có thể Chủ thần coi nơi này là bảo địa phong thủy cũng nên.”

Người kia đáp: “Cười ít thôi, Chủ thần mà biết xem phong thủy hả? Chỗ này có phải của chúng đâu.”

Bọn họ cứ thế bàn luận, nhưng những câu ấy lại nhắc nhở Tô Hạc Đình. Cậu xách đèn gõ gõ, cười: “Biết đâu được.”

Đúng lúc ấy thì Tạ Chẩm Thư quay về. Mọi người reo lên xông tới, so với âm mưu của ngụy thần điện tử thì bọn họ quan tâm việc Chỉ huy có tìm được thức ăn hay không hơn. Bọn họ vươn cổ ra hỏi: “Chỉ huy! Như nào?”

Tạ Chẩm Thư nhảy ra khỏi lối đi, chiếc bóng khổng lồ thả xuống hơn chục hộp cơm. Ai nấy mặc xác hộp dính cát, tức thì reo hò tung hô, nhưng Tạ Chẩm Thư cũng mang theo một câu.

Anh nói: “Bên dưới có người.”

Bên dưới không những có người mà còn nhiều hơn một người. Bọn họ bèn đưa nhóm người này lên, nhưng từ lúc trời sáng tới giờ thì số người bị tải lên tăng vọt, hai mươi, bốn mươi… Sau nửa tháng ngắn ngủi, bọn họ đã biến thành một đội trăm người. Nhân số gia tăng kéo theo xung đột cũng trầm trọng, người lai xung đột với người sống sót, người tới sau xung đột với người tới trước, thậm chí còn có xung đột giữa liên minh Nam Bắc trong thế giới cũ. Những xung đột này khiến mọi người tranh cãi liên miên, lời lẽ đã trở thành thủ đoạn cho mọi người chống lại nhau.

Hôm ấy, rốt cuộc Tô Hạc Đình cũng nói ra câu ấy: “Đừng làm ồn nữa.”

Tiếc thay chẳng ai để ý, bên nào cũng văng nước miếng.

“Con người đáng sợ quá,” Giáo chủ lem nhem bẩn thỉu đứng phía sau Tô Hạc Đình, “hôm qua tôi cũng bảo bọn họ đừng làm ồn, kết quả bị tẩn cho một trận tơi bời. Trời ơi, sa đọa, sa đọa quá, mọi người đều bị ngụy thần điện tử vấy bẩn linh hồn hết rồi, đã quên mất cách yêu thương nhau rồi.”

Mặt mũi hắn ta bầm dập, tinh thần xuống cấp hơn hẳn so với hồi mới tới, áo choàng lòng thòng kéo lê trên đất thành miếng giẻ lau mà hắn cũng chưa từng vén lên mà cứ mặc cho nó lếch thếch thế.

“Thật ra đâu cần phải thế này,” Giáo chủ nói, “thế giới đã diệt vong rồi, ai đến đây cũng đều là người xui xẻo thôi, đã cùng đen đủi thì đâu cần phải tách bạch nhau ra như thế. Cậu Thập Lục, cậu thấy thế có phải không?”

016: “Ngậm mồm vào đi.”

Giáo chủ: “Cậu có thể phản bác tôi, nhưng cậu không thể bắt tôi im miệng được đâu, đó là lối tư duy của bạo chúa, không thể thực hiện được, không nên…”

Hắn ta không vì đói mà ít lời đi, trên thực tế, việc đói bụng buộc hắn phải lảm nhảm thật nhiều để quên đi cơn đói.

016 không thèm đáp lại Giáo chủ, gã đương dồn hết sự tập trung vào cuộc cãi vã. Gã rất hiếm khi chủ động kiếm chuyện, nhưng gã luôn bất bình giùm người khác, lần nào nghe mà nổi nóng là gã cũng sẽ bật chửi, hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

Tô Hạc Đình đỡ tai ngồi giữa đống hộp cơm như một vị thần tiên bị thờ phụng đến mức đã nhàm chán. Nhờ cây đèn mà không ai làm phiền tới cậu, chưa kể cậu lúc nào cũng mang vẻ dễ nói chuyện. Như bây giờ, tuy cậu bảo đừng làm ồn nữa nhưng vẻ mặt không nghiêm trọng, trông chẳng mảy may đáng tin.

Người sống sót nói: “Bọn tôi cũng làm việc chứ có phải ăn không ăn sẵn đâu. Mẹ kiếp, người lai thì có bao nhiêu tên chảy thây ra đấy?”

Người lai nói: “Bố tổ, đi theo Chỉ huy ra ngoài lấy đồ ăn không phải bọn này à? Ngoài kia đầy rẫy hiểm nguy, nếu không các người giỏi thì đi đi.”

Lúc Tạ Chẩm Thư ở đây thì mọi người còn biết nhịn, nay Chỉ huy đăng xuất mà chưa trở lại, thành thử cả đám người chỉ hận không thể xả sạch nỗi lòng. Thức ăn đổi mới trong hang hiện giờ hoàn toàn không đủ để chia, ai cũng đói, nỗi sợ sức mạnh của bọn họ dần biến mất theo màn đêm sóng yên biển lặng, nhất là về sau bọn họ thậm chí còn nghi người máy thái giám thực ra không hề tồn tại.

Thấy bọn họ càng nói càng chối tai, Giáo chủ không nhịn được chen lời: “Không được đổi trắng thay đen, cựu thần nói—”

Những xung đột tích tụ trong nửa tháng này đã vượt ngoài tầm kiểm soát rồi, còn ai thèm nghe hắn khuyên nữa. Mấy người vốn chỉ đang chửi bằng lời bỗng đứng phắt dậy: “Bớt nghe bọn họ điêu toa đi! Đây đã muốn nói từ lâu rồi nhé, đã đến đây được một tuần rồi mà có thấy quái vật chó gì đâu, cái bóng cũng không thấy.”

Nhóm người lai đầu tiên đã chứng kiến sự lợi hại của người máy thái giám, ngay trước mặt Tô Hạc Đình bọn họ không dám nói quá chắc nịch, song áp lực từ việc thiếu thốn lương thực đã sớm khiến bọn họ muốn đá những người dư thừa ra, lúc này nghe thấy người nọ nói thế, bọn họ liền sấp ngửa đứng dậy đổ dầu vào lửa, kêu la đòi những người tới sau bỏ đi.

Số người tới sau đông, dồn vào một chỗ, nghe bọn họ kích vậy lại càng gân cổ cãi. Nội dung chỉ xoay quanh việc đi hay ở, thức ăn phải phân chia rạch ròi, hang cũng phải nhường lại.

Tiếng gào thét ầm ĩ chung quanh, chẳng biết ai đẩy ai trước mà cả đám lại động chân động tay.

Giáo chủ nói: “A di đà Phật cựu thần trên cao, đừng đánh mà! Úi, sao lại đánh tôi? Cựu thần nói phải đối xử tử tế với mọi người, phải sống hòa đồng… Chúng ta phải trở thành người một nhà, các bạn à, cùng gia nhập giáo phái đi, gia nhập rồi thì sẽ không mâu thuẫn nữa!”

Tiếng hắn bị tiếng người át mất.

“… Như pháp.”

Tô Hạc Đình: “Anh niệm kinh đấy à? Như pháp gì?”

Giáo chủ chật vật thò đầu ra: “Không phải tôi! Như pháp gì cơ? Tôi chỉ bảo là hãy lắng nghe lời răn dạy của cựu thần thôi!”

Giữa cuộc hỗn chiến, một âm thành quen thuộc từ từ lan vào.

“… Vị thánh giả sẽ hồi sinh ở thế giới của thiên địa quang minh, dĩ vãng là phù du, lãng quên nhân tình…”

Tô Hạc Đình: “Đừng làm ồn nữa.”

Cùng một câu nói ấy nhưng ngữ điệu lại khác hẳn, mọi người vẫn chưa hiểu sự tình, không khí như một hồ băng đông cứng—đừng làm ồn nữa, tượng Phật khổng lồ tới rồi.

Mặt đất chấn động mãnh liệt, cát trượt xuống những hố. Gian tránh gió đơn sơ mới dựng mấy hôm trước sụp đổ trong chớp mắt, mọi người ôm đầu, suýt bị thổi bay trong cơn cuồng phong.

“Chân ngôn tựa pháp, cúi chào chư thiên, tuân thủ giới luật, vị thánh giả sẽ hồi sinh ở thế giới của thiên địa quang minh.”

Cuộc cãi vã đã kéo tượng Phật tới, tiếng tụng kinh của chúng văng vẳng trong đất trời, thân hình lộ ra trong bóng tối. Chúng chắp hai tay, tuy môi không hề mấp máy song âm thanh mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một nhanh. Tiếng tụng kinh nện vào lỗ tai người nghe như những nhịp trống chết chóc.

Giác vẫn chưa tỉnh giấc đứng sừng sững một chỗ, hoa lá bị gió thổi bay. Tô Hạc Đình tóm lấy hai đốm bạc bay ngang qua, nói: “Lửa.”

Giáo chủ vấp áo choàng té, rối rít gào lên: “Cậu Thập Lục, mau châm lửa cho cậu Mèo!”

Tiếng tụng kinh kết thành một tấm lưới âm thanh điện tử nhiễu loạn bao vây lấy mọi người.

Lưng 016 bật lửa, chửi: “Mẹ cái lũ này cái nhau làm tao nhức hết cả đầu… Nhức đầu chết mất!”

Tô Hạc Đình đánh xoẹt vào bấc đèn, cây đèn được tu dưỡng suốt đoạn thời gian này chợt sáng bừng. Ngọn lửa màu xanh lam chui ra từ mặt đất, bao vây thành một vòng quanh mọi người.

Đến khi cả đoàn nhìn thấy rõ hình dạng của tượng Phật khổng lồ thì ai nấy đều hốt hoảng. Cả bốn phía đã bị tượng Phật bao vây, vẻ mặt chúng phẫn nộ, thân hình chúng dã man hơn hẳn người máy thái giám, cùi chỏ chúng ép sát vào nhau thành một bức tường trăm mét dồn mọi người lại. Chỉ nghe thấy tiếng tượng Phật tụng: “Trì giáo thụ giới, chớ sinh kiêu dục, tuân thủ quy tắc, vị thánh giá sẽ có thể nương thân ở chốn thần pháp tối cao!”

Hai chữ “tối cao” thốt ra như xâm phạm vào tâm trí. Nó chấn động tới nỗi đầu óc ai nấy ù đi. Hệ thống liên kiếp trong phòng ươm giống vốn không hề ổn định như các “Yến Quân Tầm”, một khi bị phá nhiễu thì rất dễ tắt. Có người vừa mới kêu “Tôi” đã biến mất.

Tô Hạc Đình: “Bùng lên—”

Tình cảnh náo động, cuồng phong nổi lên. Ngọn đèn leo lét của cậu trước đám Phật khổng lồ tựa một con đom đóm, dưới những bóng ảnh trập trùng, bóng cậu đã gần bị che mất, chỉ thấy cây đèn lay động, cậu gồng mình lặp lại: “Bùng lên cho tao!”

Ngọn lửa xanh lam nửa sống nửa chết tức thì bừng lên, dữ liệu xanh lam tựa như những đường gân xanh phình lên từ mặt đất, các mạnh nối với nhau kết thành một tấm lưới dày đặc dưới chân Giác. Những đốm bạc chi chít trên cây dường như nghe thấy tiếng gọi của cậu, bay lên trong ánh lửa.

“Tên tôi là Trần…”

“… Mẹ kiếp, mưa rồi.”

“Bao giờ chiến tranh mới kết thúc?”

“Trên đường về nhà nhớ…”

“Lại ném bom rồi!”

Những lời thì thầm quanh quẩn bên tai, đây đều là những mảnh ký ức rời rạc của các điểm bạc khi còn sống. Bọn họ đến từ thế giới cũ, khác cộng đồng, khác tuổi tác, khác giới tính, giọng dịu dàng hoặc chua chát, tất cả đều bị hệ thống Chủ thần coi là những dữ liệu rác vô dụng, được Tô Hạc Đình dẫn vào khu trừng phạt, rồi được Giác bảo tồn.

Tô Hạc Đình nói: “Nhờ mọi người.”

Những ký ức không ngừng lẩm nhẩm, so với tiếng tụng kinh thì rất yếu, nhưng chúng tựa như cơn mưa lâm râm xoa dịu thần kinh của mọi người.

Dữ liệu xanh lam đóng đầy quanh chân tượng Phật khiến da bọn chúng rụng lả tả, lộ ra dữ liệu xanh lục bên trong. Hai màu sắc gặp nhau, quyện vào nhau thành những màu hỗn tạp. Ánh sáng rực rỡ sắc màu như một quầng ô nhiễm chậm rãi lan ra.

Tô Hạc Đình dùng cây đèn chiếu sáng cho mọi người: “Đến giờ làm việc rồi.”

Người tới sau lau sạch cát, khiêm tốn nghe lời: “Bọn tôi phải làm gì?”

Tô Hạc Đình: “Đánh chúng nó.”

Mọi người “Ồ” tiếng, không ngờ công việc lại thô lỗ đơn giản như vậy.

Tô Hạc Đình: “Không thì vác chúng nó mang đi, chọn một cái thôi.”

Giáo chủ là người xung phong lựa chọn đầu tiên. Hắn tung mấy cú đá vào chân của tượng Phật, tuy không có tác dụng nhưng tiếng hô rất lớn, làm tinh thần của mọi người cũng hừng hực theo. Nhất thời, cả đám lao vào đánh đấm loạn xạ. Đây là một biện pháp ngu ngốc song lại có hiệu quả, bởi vì trong đoàn có người lai.

Bàn chân của tượng Phật bị tấn công, những ngón chân gãy rơi trên mặt đất, những dữ liệu xanh lục bên trong giãy giụa như một con rắn. Bọn chúng bị dính cát, chớp cái biến hóa với virus xanh lam đang trào ra từ mặt đất.

“Á!” cây nhỏ bỗng kêu lên, “Ai chọc chân tôi đấy.”

Kế hoạch của Tô Hạc Đình đã thành công, cậu bèn lập tức chỉ tượng Phật: “Nó.”

Giác vừa mới tỉnh dậy nên tinh thần rất sảng khoái, chỉ thấy nó rũ hoa lá, khí thế bừng bừng: “Biến đi, tên côn đồ!”

Trong chớp mắt, cây nhỏ bắt đầu lớn lên, những tàng cây hùng vĩ vươn lên, hoa lá như tắm trong những đốm bạc ngập bầu không, nó lớn lên mãi cho tới khi rễ cây đã đóng đầy mặt đất. Chóp cây lóng lánh trong suốt tựa ánh trăng chiếu sáng bầu trời đêm.

Giác nói: “Siêu phóng đại!”

Tô Hạc Đình ngửa cổ reo lên: “Cây nhỏ vô địch, cho chúng nó biết tay đi.”

Giác tán rộng tàng cây, khỏa lấp nửa bầu trời đêm, nói: “Tôi đã làm ra cái này hay lắm, cậu xem nhé.”

Tô Hạc Đình lùi lại hai bước che gió cát, nhìn xem Giác đã chế tạo ra gì. Cành lá của Giác hẵng đang sinh trưởng, nhìn toàn thể như một chiếc ô, dần dần nó rậm rạp tới mức che lấp cả bầu trời. Đất cát bị rễ cây phủ kín như một sườn núi nhỏ, tới cả thứ khổng lồ như tượng Phật cũng thấp hơn hẳn nó. Nhưng thế còn chưa hết, Tô Hạc Đình biết ngay thứ mà Giác bảo hay lắm là gì.

Là một mặt trời cao cỡ nửa người.

Mặt trời nhỏ yếu ớt dâng lên từ trong tán lá, tỏa ra ánh sáng mong manh, sức nó thậm chí không xuyên qua nổi một tầng mây đen, nhưng sự xuất hiện của nó đã đủ để khiến mọi người phấn chấn.

Ai nấy reo lên: “Mặt trời!”

Giác dâng cao mặt trời nhỏ ép lũ tượng Phật lùi lại. Những ký ức của các đốm bạc chiếm thế chủ động, xua đuổi tiếng tụng kinh về vành đai thế giới, những cơn cuồng phong quất phần phật khắp nơi cũng nhỏ đi.

Tô Hạc Đình kinh ngạc: “Cô làm nhanh thế!”

Giác đáp: “Tôi mà tập trung là hơi bị đỉnh đấy.”

Mặt trời nhỏ này quả là một kiệt tác, nó không chỉ có khả năng phá thần chú của hệ thống Chủ thần mà còn thách thức được uy nghiêm của Artemis. Nó thậm chí còn không tuân theo dữ liệu của Chủ thần cũ, nó là một kỳ tích trong thế giới ảo này.

Trước sức ép của cây và mặt trời nhỏ, lũ tượng Phật buộc phải lui, da chúng rụng thành từng mảng lớn trong ánh sáng như những dữ liệu xanh lục tạo thành làn sóng vỗ vào Điểm kết.

Giác đong đưa tán cây, yêu thích mặt trời nhỏ đến không nỡ rời tay: “Cái này không thể thả xuống đất cho cậu chơi đâu.”

Tô Hạc Đình thu ánh mắt về vẻ tiếc nuối: “Chỉ treo trên cây được thôi ha.”

Giác nói: “Ôi, nó còn chưa hoàn mỹ đâu, tạm thời cậu cứ coi tôi là cây cột điện đi.”

Giáo chủ giơ hay tai vẻ cuồng si, hô “A a” mãi: “Cựu thần hóa thân thành vạn vật, xin hãy cho con được chứng kiến thêm phép màu thế này, cây vạn năng…”

Đoàn người vừa trải qua một cuộc thử nghiệm sinh tử không còn gây gổ nữa, bọn họ mang vẻ mặt như đưa đám trốn dưới tán cây. Những người sống sót bò lổm ngổm trước cây, niệm theo Giáo chủ như lên cơn điên: “Cây vạn năng… Mau cứu mạng.”

Nhưng Giác vô phương điều khiển việc liên kết, nó chỉ có thể vươn cành lá ra giữa những tiếng khóc nức nở, dùng tia sáng lau nước mắt cho con người, nói: “Đừng khóc, sẽ luôn có cách mà… Xin hãy gọi tôi là Giác, tôi không phải là cây vạn năng, tôi chỉ là một hệ thống bình thường đang đi tìm người yêu mà thôi.”

Nó chỉ tự giới thiệu bản thân bằng đúng một câu, thậm chí còn đế thêm từ “bình thường” để miêu tả mình. Song nó không hề ý thức được, bản thân việc này đã rất khác thường.

Tô Hạc Đình quay lại kiểm tra tường chắn gió bị sập, trên mặt bỗng dính nước. Cậu hơi sững lại ngước lên. Đầu tiên mới chỉ là hai ba giọt, nhưng ngay sau đó, mưa bắt đầu tuôn như thác.

Giác kêu: “Nguy rồi, phô trương quá bị phát hiện rồi!”

Nó lập tức thu nhỏ lại, nhét mặt trời trở về tàng cây, tiếc thay khi ấy thì đã chậm.

“Qua—”

Giọng điện tử chói tai xuyên thấu toàn không gian, tiếng mưa rơi bỗng dồn dập, bóng tối như một tấm vải từ đâu giũ xuống chùm kín chân mây trong nháy mắt, dập tắt cả ánh sáng của Giác lẫn mặt trời nhỏ.

Bốn chín chưa qua năm ba đã tới, người máy thái giám tới rồi.

016 đi lại khó khăn, bị những cơn gió thông thốc quay về quật ngã. Gã “Đệt” một tiếng lăn vào dưới sườn dốc. Không chỉ mình gã mà tất cả đều bị gió thổi toán loạn thành môt đống do cây đã thu nhỏ, không còn gì để nép vào.

Vốn Tô Hạc Đình định lên tiếng mà kết quả không bật ra nổi chữ nào, chỉ ho khan. Ngọn đèn trong mưa càng có vẻ thảm hại, hứng gió tới nỗi gần như tắt ngấm. Cậu kêu: “Giác!”

Giác ôm mặt trời chạy cun cút: “Tôi đây!”

Tô Hạc Đình: “Tôi không thấy cô.”

Giác nói: “Có cái gì đang phá rối ánh sáng của tôi ấy, tôi cũng không nhìn thấy đèn của cậu!”

Người máy thái giám tỏa ánh sáng màu lục, tối nay nó hơi lạ, nó có vẻ bình tĩnh hơn mấy lần trước, không, đúng hơn là vô cảm hơn mấy lần trước. Cặp mắt điện tử không còn lóe lên nữa, giọng cũng đã bị chỉnh sửa nghe càng “máy” hơn. Nó nói: “Thần—ma—đi—lại—”

Từng chữ là một tạp âm bị nhiễu chọc vào thần kinh người nghe. Tay áo của con người máy thái giám rủ rất thấp, cả người chỉ còn là một đường nét, ngoài cặp mắt điện tử thì không nhìn được những gì khác của nó.

Bóng tối như nước lũ vô thanh vô tức trào qua đỉnh đầu mọi người, nhấn chìm hết thảy ánh sáng. Tô Hạc Đình định đánh thức các đốm bạc song vô ích. Chẳng mấy chốc, ngay cả ánh sáng từ ngọn đèn cũng đã biến mất.

Mưa đêm lặng lẽ rơi.

Tạ Chẩm Thư vừa lên mạng đã dầm mưa, tuy cơn mưa xối xả mà lại không hề phát ra một tiếng động nào. Anh nhìn tứ phía, không tìm được bất kỳ ai trong bóng tối vô tận.

Anh gọi: “Mèo.”

Không ai đáp.

Trong chớp mắt, dường như Tạ Chẩm Thư đã quay về Khu số 14 hoang tàn, nhưng mưa chứng tỏ thần ma đang đi lại, cảnh tượng quái dị này cho thấy có thứ gì đó đang giở trò.

Mảnh hình thoi trườn vào trong bóng tối, áp mặt đất tiến lên. Mưa rơi ướt vai Tạ Chẩm Thư, anh đứng một chỗ, tâm trạng anh lúc trầm mặc còn khó đoán hơn cả bóng tối. Mấy phút sau, vì không tìm được Tô Hạc Đình nên rốt cuộc cũng nổi nóng, những mảnh hình thoi dần hóa thành cái bóng khổng lồ ba đầu sáu tay.

Anh nói: “Hiện ra.”

Chiếc bóng giãy đầu để lộ một gương mặt. Gương mặt này quắc mắt dữ tợn như nòng súng của Yếm Quang, bắn một hòn pháo vào đêm đen.

Ánh sáng bừng lên trong mưa!

Chỉ nghe thấy Giác kêu: “Chỉ huy, thái giám dẫn theo một con quái vật có thể thôn tính mọi thứ, nó sẽ phá nhiễu—”

Giác còn chưa nói hết câu thì ánh sáng từ pháo đã tắt. Bị sóng nhiễu ảnh hưởng, khi ánh sáng tắt, bóng tối cũng lặng đi như một nơi không âm thanh.

Tạ Chẩm Thư bèn bắn liền mấy phát pháo để những ánh sáng trắng lần lượt bùng lên. Dưới màn oanh tạc, rốt cuộc tán cây của Giác cũng sáng lên chút xíu, nhờ vào sự che chở của Chỉ huy, nó bèn cắm sâu rễ xuống dòng virus xanh lam. Loáng cái sắc xanh lam đã chảy khắp cành nó để nó khôi phục lại như bình thường. Nó dùng dễ cây di chuyển thoăn thoắt trong cát, lôi những người bị quấy nhiễu về lại bên mình.

Giáo chủ bị lôi xềnh xệch, hắn kéo áo bào như sợ mình bị lột truồng, kêu oai oái với Giác: “Cây vạn—khụ, khụ!”

Hắn ăn vài miếng cát, nước mắt ứa lưng tròng, mặt đỏ phừng, ngón tay cuống cuồng chỉ một đằng khác.

016: “Mẹ kiếp tôi đây mà!”

Giáo chủ nói: “Tôi biết, tôi đang chỉ cậu Mèo, cậu Mèo!”

Khoảnh khắc bắt được tín hiệu, mảnh hình thoi lập tức xông vào bóng tối, nhưng lại vồ hụt.

Tạ Chẩm Thư hỏi: “Ở đâu?”

Giác nói: “Tôi không chắc nữa, đèn tắt mất rồi!”

Bốn chữ “Đèn tắt mất rồi” khiến Tạ Chẩm Thư tái mặt, những mảnh hình thoi tựa cơn cuồng phong tràn vào trong bóng tối. Mưa vẫn đang phá nhiễu anh, anh không tìm được Tô Hạc Đình.

016 xách Giáo chủ lên kêu: “Anh chỉ lại đi!”

Giáo chủ suýt thì bị xách dậy, kêu: “Kia kìa kia kìa, ở kia kìa!”

Tạ Chẩm Thư xông vào trong bóng tối, chiếc áo sơ mi trắng lập tức bị nuốt chửng. Trong bóng tối là sự yên tĩnh ghê rợn, dường như là một thế giới tĩnh lặng khác. Mưa như côn trùng đập vào người anh mà anh chẳng buồn lau.

“Mèo,” giọng anh lớn dần, “Tô Hạc Đình!”

Cái bóng khổng lồ nhanh nhẹn vạch đường ranh, đỡ pháo bắn lên bầu trời. Pháo xông “vèo” ra nổ tung giữa không trung, sáng lóe trong một khắc rồi lại tắt ngấm trong một khắc. Ngực Tạ Chẩm Thư phập phồng dữ dội, anh đi về phía trước như quãng thời gian từng biến thành Yếm Quang, dù là mưa dông hay bão tuyết, anh đều vĩnh viễn kiếm tìm.

“Tinh.”

Một tiếng chuông vang lên.

“Tinh.”

Tiếng chuông vang từ xa đến gần, tuy nó rất yếu nhưng lại vọng được đến Tạ Chẩm Thư. Ánh sáng leo lét từ ngọn đèn đã gần như tắt, tay Tô Hạc Đình xuyên qua bóng tối nắm lấy tay Tạ Chẩm Thư.

“Em nghe thấy rồi,” qua làn mưa, giọng Tô Hạc Đình không lớn, “anh gọi to thật.”

Mèo dắt Chỉ huy quay về, cổ tay gầy và trắng của cậu còn lưu lại vết thương, thoang thoảng mùi tanh máu. Tạ Chẩm Thư nắm tay cậu, trong tích tắc, dường như anh muốn vùi cậu vào ngực mình.

Tô Hạc Đình nói: “Tạ Chẩm Thư, Tạ Chẩm Thư có nghe xin hãy trả lời.”

Tạ Chẩm Thư đi theo Tô Hạc Đình như bóng dáng khổng lồ sau lưng Mèo, lên cơn điên cuồng trong từng giây khắc mà Tô Hạc Đình không nhìn thấy. Nhưng anh chỉ đáp “Ừ”, bởi vì anh mà nói thêm thì sợ sẽ để lộ mình đã mất kiểm soát.

Chẳng biết Tô Hạc Đình lấy hai chiếc chuông nhỏ ấy từ đâu, cậu cũng không giải thích, cậu treo chuông lên đèn, thành công quay trở lại đằng kia. Giác thấy hai bọn họ bình yên vô sự mới rũ rượi thu nhỏ lại, giơ cành hô: “7-006, đèn tắt sợ quá trời!!!”

Tô Hạc Đình: “Tắt gì mà tắt, đừng nói gở như vậy chứ, là bị tối đi thôi.”

Giác nhào tới trước đầu gối hai người, thấy cây đèn quả thực vẫn còn ánh sáng mới bảo: “Làm tôi sợ chết khiếp, vừa rồi tôi cũng không cảm nhận được cậu luôn!”

Có Tạ Chẩm Thư ở đây, Giáo chủ bèn lập tức phủi cát trên mặt tự nguyện làm một bức tượng đất yên thân. Hắn thở phì phò, nói: “Quá là vất vả, cả đêm nay đã chạy đôn chạy đáo như vậy thì ai còn chịu thấu. Chỉ huy à, cậu quay về đúng lúc quá, tôi thấy con thái giám kia vừa trông thấy cậu đã biến ‘vèo’ mất dạng, chạy còn nhanh hơn thỏ nữa.”

Hắn nói vậy mọi người mới nhận ra mưa gió đã ngừng, người máy thái giám chẳng biết đã tháo chạy từ bao giờ.

Giác lấy làm lạ: “Lần này quái vật còn không lộ diện.”

Mỗi lần thần ma đi lại là thái giám sẽ xua một con quái vật ra sân, nhưng lần này chỉ tắt đèn, nó thậm chí còn không để lại một lời.

Tô Hạc Đình nhìn lên trời đêm, nói: “Đúng là lạ thật, cơ mà nán lại đây cũng vô ích thôi, đổi chỗ khác đi rồi bàn tiếp.

Những người còn lại dìu nhau rút lui về một hướng khác theo họ. Trong nửa tháng này, Tạ Chẩm Thư đã quen thuộc với địa hình của sa mạc, dù không có đèn cũng không lạc đường được. Vì lý do an toàn, điểm dừng chân của họ vẫn là nơi hội tụ của virus xanh lam.

Hai người dắt nhau từ đó tới tận lúc đến nơi mới buông ra. Áo sơ mi của Tạ Chẩm Thư đã gần khô, vẻ mặt đã không còn nhìn ra tâm trạng, chỉ có tay Tô Hạc Đình bị Chỉ huy nắm là đã tê rần.

Giác biến thành một cái cây chắn gió ở điểm dừng chân, mọi người lại kiểm tra số người ở dưới tàng cây, phát hiện chỉ còn lại ba mươi hai người, những người khác đều đã bị đưa đi trong tiếng tụng kinh của tượng Phật. Lần này chớ nói là gây chuyện với nhau, đã còn sống là may lắm rồi.

Một người hỏi: “Liên kết đứt rồi, còn liên kết được nữa không?”

Không ai đáp. Lát sau, Tô Hac Đình đang định mở miệng thì lại nghe 016 nói.

016: “Nhìn tình hình này thì nếu như sau khi liên kết bị ngắt mà tinh thần vẫn còn ổn thì có thể sẽ đi đưa đi làm vật thí nghiệm cho cuộc thí nghiệm tiếp theo. Hoặc là… bị đưa đến lò hỏa thiêu.”

Lò hỏa thiêu của Quang Quỹ là thế nào thì những người từng ở Nông trường đều rõ. Giờ đây nghe 016 nói thế, ai nấy đều không khỏi nhụt chí.

Một người lai bỗng lau mặt, mắt đỏ hoe, nói: “Lúc chiến tranh tôi chạy từ dưới quê lên, hồi đó ai cũng bảo là khu Đình Bạc là khu an toàn nhất, tôi mới đi ngay, cứ tưởng có thể cầm cự ở khu Đình Bạc cho đến ngày chiến tranh chấm dứt, mẹ kiếp nào ngờ chiến tranh sẽ kéo thẳng đến ngày tận thế. Giờ thì hay quá! Đến cả chạy cũng chẳng có cơ hội mà chạy, cái chó má gì vậy… Cả chết cũng phải phụ thuộc vào hệ thống sắp đặt…”

Vừa nói hắn ta vừa nức nở, giọng càng lúc càng khàn khiến mọi người cũng lặng lẽ rơi nước mắt theo. Giờ chẳng còn ai phân biệt với ai nữa, tất cả đều là kẻ cùng đường.

016 đang dựa cây nghỉ ngơi bỗng nói: “Khóc cái chó gì mà khóc, hệ thống thì giỏi lắm chắc? Con người không bì được à.”

Gã vốn định an ủi, có điều ngữ điệu với sắc mặt gây hấn quá nên đâm ra lại như đang chế giễu. Chính gã cũng biết thế, nói xong tinh thần còn xuống hơn.

Một người sống sót nói: “Cả người anh là máy thì đương nhiên anh không sợ rồi, nhưng bọn tôi tay không, chỉ có thể bám đoàn kiếm ăn thôi. Phải biết sống thế nào đây, đúng là tuyệt vọng mà.”

Giáo chủ: “Tôi hiểu ý anh, mau gia nhập giáo phái đi, gia nhập giáo phái—”

016 đập Giáo chủ một cái, Giáo chủ lập tức nín thít. Chốc sau 016 bảo: “Anh tưởng cả người là máy thì tốt lắm à? Tôi đây lại ghen tị với những người chưa từng bị cải tạo đấy. Tôi là gì, tôi chỉ là một con chuột bạch có sức chịu đựng cao hơn một chút mà thôi, chúng nó muốn chặt tay tôi là chúng nó chặt tay tôi, muốn tháo chân tôi là tháo chân tôi.”

Lúc nào hắn cũng lầm lì, quả thực cũng là bởi chẳng có chuyện gì để mà vui cho cam. Lưng hắn bị đóng đầy kim loại, có những mảnh còn cấy hẳn vào trong da thịt hắn.

016 khoanh tay dừng lại rất lâu mới nói tiếp: “Dù mẹ tôi còn sống thì cũng chẳng nhận ra tôi nữa. Đấu trường cái gì, cái tên như thế còn chưa đủ rõ ràng à? Loại người như tôi chính là quái thú bị hệ thống chắp vá mà nên, khổ bỏ mẹ chứ sướng gì đâu.”

Nói tới đó, gã bỗng chuyển ngữ điệu.

“Nhưng ông đây không chịu, mẹ lũ hệ thống, kiểu gì ông đây cũng sẽ sống, sống đến ngày thế giới hòa bình. Tôi phải nhìn trời sáng, phải nhìn bọn chó hệ thống này cút hết xuống địa ngục!”

Rồi gã chỉ Giác: “Sợ cái gì, chúng ta có cây, có Mèo, có Chỉ huy nữa. Chỉ cần lũ các người đừng có đấu đá nhau vì mấy chuyện lặt vặt nữa, đoàn kết vào thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đánh bại hệ thống thôi!”

Giáo chủ không kiềm được vỗ tay: “Nói hay quá, nói hay quá cậu Thập Lục!”

Quả thực màn phát biểu hùng hồn của 016 rất hiệu nghiệm, ai nghe cũng lau nước mắt. Bọn họ không thể ngồi đây chờ chết, nếu đã chạy không thoát thì thà dứt khoát chiến đấu tới cùng với hệ thống còn hơn. Thế là mọi người cùng vực dậy tinh thần, quyết định theo Tạ Chẩm Thư và Tô Hạc Đình tìm đường mưu sinh.

Tuy Tạ Chẩm Thư hay tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng anh từng là tinh anh của lực lượng bộ đội liên minh phía Nam, việc chấn chỉnh một đội ngũ dễ dàng với anh hơn là kết bạn. Sau lần tập kích này, mọi người đã cùng về một chiến tuyến, mục tiêu chỉ có một: sinh tồn, trốn chạy.

Mấy hôm sau, bọn họ cùng hợp lực dựng nên một gian chắn gió ở giữa sa mạc, tuy đơn sơ nhưng vững chãi hơn hẳn lần trước. Nhờ vào tính toán của Giác, mọi người đã nắm được phần nào thời gian.

“Lần trước ra ngoài tôi đã muốn nói rồi, hệ thống Chủ thần không hề vạn năng như chúng tuyên bố đâu, chí ít bọn chúng không cách nào thay đổi địa điểm đăng tải,” Tô Hạc Đình vẽ một vòng trực quan cho mọi người xem trong cuộc họp tác chiến, “điểm tái tạo thức ăn với điểm đăng tải người tạm thời đều cố định.”

016: “Ồ, đúng là bảo địa phong thủy của chúng thật.”

Tô Hạc Đình nói: “Đúng vậy, lúc xây dựng nơi này Artemis không hề có ý định biến nó thành khu trừng phạt gì sất, tôi đoán là dù Chủ thần đã thay đổi thiết lập thì vẫn bị Artemis hạn chế, thế nên hiện tại điểm đăng tải chỉ có một nơi này thôi.”

Tạ Chẩm Thư bắt được điểm chính: “Hiện tại ư?”

Tô Hạc Đình nói: “Bắt đầu từ Chúc Dung trở đi… Em phát hiện hệ thống Chủ thần cũng đã thông minh hơn, nếu chúng muốn sử dụng nơi này thì sẽ không chịu bị kìm hãm đâu, chắc chắn chúng sẽ nghĩ cách phá bỏ những rào cản của Artemis, thế nên sau này có thể điểm đăng tải sẽ thay đổi vị trí, cũng có thể sẽ gia tăng số lượng.”

Một người lai nhìn hai cái vòng đan vào nhau, hỏi: “Nhỡ sau này nó di chuyển thì nguồn cung cấp thức ăn của chúng ta cũng đứt, vậy phải làm sao đây?”

Giác kéo mấy bông hoa lấp lánh xuống, đáp: “Tôi đổi được.”

Mọi người đều nhìn nó làm nó đâm ngượng, nó lấm lét nhìn trái nhìn phải, rồi bảo: “Thật ra đơn giản lắm… Thay đổi dữ liệu là được, cơ mà xin lỗi, tôi cứ tưởng mọi người không cần ăn cơ.”

Ý nó rất rõ ràng: Đã đăng tải ý thức rồi thì sao lại còn cần ăn cơm?

Như muốn chứng minh mình đáng tin cậy, Giác xòe một cành cây ra rung một cái, đã thấy những hộp cơm rơi “bộp bộp” đầy đất.

Lần này đến cả người không theo đạo cũng phải hô “Cây vạn năng”, bọn họ mừng rỡ reo hò tung hô Giác lên tận mây xanh.

Giác nói: “Muốn ăn gì cũng được, tôi có thể làm theo yêu cầu!”

Tô Hạc Đình nói: “Thật ra—”

Tiếng hoan hô lấn án mất tiếng nhắc nhở của Tô Hạc Đình, tất cả mọi người đã nhịn đói mấy bữa nay bèn mở hộp ra, thức ăn bên trong chẳng kém gì đồ ăn từ nhà hàng hạng sang.

Giác tràn đầy tự tin: “Tôi đã thu nạp bách khoa toàn thư của các nhà hàng thế giỡi cũ, trân châu trắng, cháo kỳ lâm, gi gỉ cũng có…”

Người sống sót đang ăn hùng hục nói: “Cơm này có vị hơi lạ.”

Một người nói: “Chua thế.”

Một người khác bảo: “Đâu, tôi ăn ra vị kim loại.”

Mọi người càng ăn càng thấy lạ, các nguyên liệu như một cái kính vạn hoa mùi vị trong miệng người.

Lúc bấy giờ Tô Hạc Đình mới nói nốt câu vừa nãy: “… Thật ra nó không biết mùi vị.”

Giác chưa từng nếm thử, đương nhiên thức ăn mà nó tạo ra sẽ dựa trên mùi vị mà nó biết, ngọt chua đều được mô phỏng dựa trên đánh giá trong kho dữ liệu.

Giác thẹn thùng: “Này, mong mọi người cố ăn.”

Ai cũng đã đói tới da bọc xương rồi thì đâu còn bắt bẻ hương vị, chỉ có Tạ Chẩm Thư với Tô Hạc Đình là không cần ăn. Tạ Chẩm Thư không rời đi, nhìn hai vòng nhỏ mà Tô Hạc Đình vẽ.

Tô Hạc Đình chỉ vào vòng nhỏ: “Theo tốc độ tái tạo của hệ thống Chủ thần thì chưa đầy nửa tháng đoàn sẽ tăng lên thành một đại đội, ở trên sa mạc không phải kế hoạch lâu dài.”

Tạ Chẩm Thư biết cậu lăn tăn chuyện gì, tuy tượng Phật không ảnh hưởng tới bọn họ nhưng lại ảnh hưởng cực lớn tới người sống sót, tương tự, rất khó để phòng ngự kiểu tụng tinh xâm phạm vào tâm thần ấy, chỉ tính riêng điểm ấy thôi thì lũ tượng Phật đã phiền phức hơn hẳn những thần ma mà người máy thái giám đưa tới.

Chỉ huy buông tay vạch một đường thẳng bên ngoài vòng tròn, nói: “Chúng ta đi.”

Tô Hạc Đình: “Đi nội thành ư?”

Tạ Chẩm Thư: “Đi nội thành.”

Quãng đường từ sa mạc đến nội thành không ngắn, trên đường đi bọn họ phải tránh tượng Phật khổng lồ, bởi vậy một đội thám thính là rất trọng yếu.

Tạ Chẩm Thư nói: “Chờ thêm nửa tháng nữa rồi gom ra bốn đội. Một đội điều tra, một đội tiên phong, đội còn lại tiếp ứng.”

Giờ bọn họ đã có thức ăn rồi, không còn bị trói buộc vào một chỗ nữa, chẳng chóng thì chầy sẽ đi khỏi sa mạc, dù gì khu nội thành cũng an toàn hơn ở đây. Nếu điểm đăng tải không hề thay đổi thì bọn họ sẽ vẫn phải hoạt động trong sa mạc, bởi vì người mới không cách nào tự băng qua sa mạc đến nơi an toàn.

Khóe môi Tô Hạc Đình bỗng nhếch lên: “Phiền thì phiền thật, nhưng nếu em là người dẫn đường thì lại có thể giúp hệ thống Chủ thần một tay đấy.”

Cậu chưa nói giúp kiểu gì, nhưng ngay khi Tạ Chẩm Thư dẫn đội ra ngoài, quả chuông quấn quanh tay sẽ vang lên. Đây là chuông mà Tô Hạc Đình cho anh, mèo có hai quả nên mỗi người một quả. Có nó, dù Tạ Chẩm Thư không nhìn thấy ánh đèn thì cũng vẫn sẽ biết Tô Hạc Đình đang ở đâu.

Bọn họ bắt đầu di chuyển về phía nội thành, không dùng “người cải tạo” với “người sống sót” để phân biệt lẫn nhau nữa. Theo đề nghị của Tô Hạc Đình, bọn họ tự xưng là người chinh phục.
Bình Luận (0)
Comment