Rèm cửa vén lên, chung quanh lập tức sáng chói ánh đèn từ máy bay. Tô Hạc Đình nheo con mắt cải tạo, đèn quá lóa làm cậu không nhìn rõ đường.
Ẩn Sĩ nơm nớp bảo: “Nhỡ cố phá vây xong bị bắn bừa thì sao? Hay là chúng ta rút về rồi bàn bạc kỹ lưỡng lại đi đã.”
Con xe thể thao lao ầm ầm trên mặt đất tạo ra một cơn rung chấn nhỏ. Tô Hạc Đình siết chặt dây an toàn, hít vào một hơi: “Đánh tới cùng luôn đi!”
Con xe thể thao liền lao ra bắn đi như một mũi tên trên con đường hẹp. Loáng cái, tất cả máy bay đều phát cảnh cáo, con xe thể thao hứng trọn gió đêm, đâm xuyên qua dãy rào chắn đơn sơ mà tổ vũ trang đã bày, lao về con phố hoa lệ rực rỡ trong tiếng kêu giận dữ của Hòa Thượng.
Hòa Thượng hùng hổ đeo mặt nạ phòng độc lên, vác súng, ra lệnh cho tổ máy bay: “Dồn máy bay của Vệ Đạt ra sau đi kẻo ông ta lại nổi khùng giờ!”
Máy bay hai bên đồng loạt quay lại bám riết con xe đang chạy. Máy bay của Vệ Đạt sơn màu đỏ, rất dễ nhận ra, bị tổ vũ trang kẹp ở giữa nên không tiến cũng chẳng lùi được.
Ẩn Sĩ không nghe thấy tiếng súng như dự đoán nên không khỏi bò dậy, dán mặt vào kính hóng hớt, cảm thán một cách khoa trương: “Này Mèo Con, gã Hòa Thượng này được đấy, gã ta chặn máy bay của Vệ Đạt lại rồi kìa!”
Tạ Chẩm Thư nói: “Ngồi vững vào.”
Con xe thể thao lao vù qua gờ giảm tốc rồi xẹt cái quay quành giữa một đống thiết bị chống nổ. Ẩn Sĩ ngã ngửa ra sau đè xuống Bé Bong Bóng. Bé Bong Bóng trưng vẻ mặt “><“, bốc khói lên làm Ẩn Sĩ sợ mất mật, hốt hoảng hỏi: “Cậu sắp phát nổ à?”
Bé Bong Bóng “tinh” một tiếng, mở ngăn kéo của mình móc ra hai lát bánh mì nóng, nói: “Cậu Mèo đến giờ ăn cơm tối rồi.”
Ẩn Sĩ thốt lên: “Giờ này mà còn ăn tối à!!!”
Con xe thể thao sượt qua một tấm biển quảng cáo rồi xông lên đường quốc lộ, đáng lẽ giờ này phải là giờ cao điểm buổi tối, vậy mà trên đường lại chẳng có lấy một mống xe cộ, không biết là tổ vũ trang hay Vệ Đạt đã phong tỏa trước.
Máy bay của tổ vũ trang bay trên đầu xe thể thao, bật đèn tín hiệu chiếu về phía họ. Một tay thành viên thò ra ngoài hô xuống dưới: “Tô Hạc Đình!”
Hắn ta đang đeo máy liên lạc, Hòa Thượng nói gì hắn thuật lại ấy.
“Dừng lại đi! Bọn tôi đang thương lượng với Hội đồng rồi, việc liên quan tới cậu chưa đến mức không còn đường cứu chữa đâu.
“Này ranh con! Có nghe gì không vậy, tôi bảo cậu dừng lại cơ mà!”
Tai Mèo của Tô Hạc Đình bạnh ra thành tai máy bay, cậu đang định đáp thì một ánh sáng trắng bỗng lóe lên sau lưng, một phát pháo truy vết bắn tới. Con xe thể thao tức thì rung lên, suýt thì va phải rào chắn do áp lực từ vụ nổ.
Tạ Chẩm Thư vội đánh lái, coi như tránh được một đòn ngang tai, chỉ bị sượt qua cửa xe. Song chết nỗi cửa kính đằng sau đã vỡ hết, Ẩn Sĩ ôm đầu, chỉ mong nhét được luôn đầu vào dưới đáy nệm.
Hòa Thượng nổi trận lôi đình, chửi may bay của Vệ Đạt: “Đệt mẹ… Con chó Vệ… Đã bảo là đừng…”
Vốn từ vựng chửi thề của gã thiếu thốn, đa số học được lúc đi bắt Hội Nói tục, song kể cả thế cũng đã đủ để biểu đạt sự giận dữ của gã lúc này.
Hòa Thượng chửi một hồi vẫn chưa nguôi giận, nói: “Bọn bây giỏi thì bắn máy bay của tao đi, không thì tối nay đừng đứa nào hòng làm vương làm tướng ở địa bàn của bố mày!”
Lần trước ở Chợ đen, vì bảo vệ Hoàng Đế với cảnh sát trưởng Tiền mà gã đã phải nín nhịn rất nhiều, giờ gã đã bị hòn pháo nọ của Vệ Đạt bắn lủng tâm tình, không còn quan tâm đến tương lai tiền đồ gì sất mà chỉ muốn đối đầu với Vệ Đạt.
Ai dè Vệ Đạt chẳng đếm xỉa đến Hòa Thượng, máy bay của lão không chỉ tăng tốc mà còn nổ pháo về phía tổ vũ trang.
—Lão thực sự dám bắn hạ tất cả bọn họ!
Máy bay của Hòa Thượng bị hất tung nghiêng về một phía, một cánh máy bay va vào đèn đường nổ “ruỳnh”. Còi báo động của máy bay réo rền rĩ, buộc phải hạ cánh khẩn cấp.
Máy bay của Vệ Đạt như một con bò húc đang phát điên, bắn ra liền mấy phát pháo truy tung để hạ hết các máy bay cản đường, sau đó lao ra khỏi vòng vây của tổ vũ trang rồi đuổi riết theo con xe thể thao.
Tạ Chẩm Thư đánh lái, nói: “Bám chắc vào.”
Dứt lời, con xe thể thao lao qua rào chắn, lái vào một con đường khác. Một tiếng nổ rầm trời vang lên trong chớp mắt, pháo truy vết của Vệ Đạt rơi xuống phía sau hất đuôi xe lên chút đỉnh.
“Ruỳnh!”
Xe ngã xuống đất, bỗng quành đầu, bánh xe kêu “kít—” tiếng vạch ra một vệt màu đen trên đường, ngay sau đó lại lao băng băng về đầu kia.
Hòa Thượng cả người đen thui bò ra khỏi máy bay, chật vật cởi mặt nạ phòng độc ra. Gã cụng phải đầu, mặt be bét máu, cơn giận đã bốc ngùn ngụt khiến mặt mày gã nom vô cùng bặm trợn. Gã lau mặt, lên đạn rồi nhắm bắn hai phát vào máy bay của Vệ Đạt.
“Đoàng đoàng!”
Chiếc máy bay ăn đạn mà vẫn không hề xây xát, ngực Hòa Thượng phập phồng, nói: “Bắt cả Vệ Đạt nữa!”
Tổ viên nói: “Tổ trưởng à, lão ta có giấy phép lái máy bay…”
Hòa Thượng: “Tôi bảo là lão ta cản trở việc bắt giữ được chưa? Đuổi theo!”
Trong lúc tổ vũ trang điều động xe thì máy bay của Vệ Đạt đã đuổi kịp. Tiếng nó chạy “ù ù” rất lớn, kéo theo lá cờ quê mùa nọ, thề phải tóm được Tô Hạc Đình.
Cửa kính xe đã vỡ nát, gió điên cuồng lùa vào trong tới nỗi Ẩn Sĩ gần như không hé nổi mắt. Y ôm Bé Bong Bóng, gào lên giữa tiếng máy bay “ù ù” của Vệ Đạt: “Lão ta làm gì vậy? Lão ta điên rồi! Lão ta nổ súng ở đây—”
Ánh sáng trắng lại lao tới, Ẩn Sĩ lập tức ôm đầu, thân xe rung dữ dội, lần này nó đã chạm đến rào chắn. Một luồng ánh sáng mạnh mẽ bùng lên giữa hai bên cầu, bám theo họ để chỉ đường cho máy bay.
Tai mèo của Tô Hạc Đình bị gió thổi phần phật, cậu nghiêng người, vừa ra hiệu vừa hỏi Tạ Chẩm Thư: “Trong xe có cái gì làm pháo hoa được không?”
Tạ Chẩm Thư đạp hết ga, đáp: “Bên dưới ghế em ấy.”
Tô Hạc Đình ngồi vững rồi thò tay mò xuống dưới ghế, quả thực mò được một chiếc cặp da. Cậu lấy cặp ra ngoài, mở ra thì thấy một khẩu pháo đối không (1).
Tạ Chẩm Thư nói: “Trong đó có ba viên đạn phá giáp cỡ nhỏ đấy.”
Tô Hạc Đình vác khẩu pháo lên, nói: “Đủ dùng rồi.”
Cậu chưa chơi cái này bao giờ vì đây là đồ giới hạn cho riêng tổ vũ trang, e rằng tới cả Hòa Thượng cũng chưa từng mó qua. Song đây chính là tài năng của 7-006, mỗi lần cậu quyết tâm chơi gì đó, cậu đều có thể thành công.
Tạ Chẩm Thư mở nóc xe, Mèo leo lên. Cậu vác khẩu pháo đối không lên, tóc bay tán loạn, hướng lên trời gọi: “Ê—”
Chiếc máy bay màu đỏ đã phát hiện cậu, nó chợt giảm độ cao để đè xuống.
Hai ngón tay Tô Hạc Đình giơ lên chắp vào trước trán, cậu hô: “Xin chào, bái bai!”
Đạn phá giáp từ khẩu pháo đối không bắn “vèo” ra, găm vào chính giữa chiếc máy bay.
“Đoàng—”
Nó nổ tung trong nháy mắt, lũ máy bay ở tầng thấp vỡ đoàng thành pháo hoa màu đỏ. Những mảnh giáp vỡ rơi toán loạn xuống đường như mưa.
Trước mặt là đèn báo hiệu của tổ vũ trang, Tạ Chẩm Thư không dừng lại, anh nhớ Tô Hạc Đình bảo chuyến này không phải để tháo chạy mà là để bỏ trốn.
Không ai có thể ngăn cản bọn họ.
Hòa Thượng vẫn ngồi xe máy điên cuồng đuổi theo, thấy máy bay của Vệ Đạt nổ, gã chưa kịp mừng đã thấy con xe thể thao chợt tăng tốc lao như bắn về phía trước, cả con đường ầm ầm tiếng máy nổ.
_Hết chương 183_
Tác giả có lời muốn nói:(1) Bịa.(1)-1: Vũ khí đối không cá nhân mới của thế giới mới, phát hành bởi tổ vũ trang của Hình Thiên, nhỏ, có thể tháo ra thành nhiều mảnh để tiện cầm theo. Có hệ thống theo dõi tự động, có thể trang bị đạn phá giáp xoay tròn cỡ nhỏ, thường dùng để đối phó với người máy chiến đấu.(1)-2: Lực sát thương có hạn, lúc cần thiết có thể phối hợp với pháo cao xạ trên mặt đất của khu sinh tồn, có thể bắn hạ máy bay chiến đấu giống với “Mã Ares”.(1)-3: Được nghi là một trong những thiết kế chưa hoàn thiện của Báo Đen.