“Ngồi rồi!” Tô Hạc Đình ôm đầu, tư thế đúng chuẩn. “Ông cứ dời súng đi đã rồi hẵng nói chuyện.”
Vòi nước vẫn đang mở, máy theo dõi sự sống trên người gã cảnh sát tuần tra sắp réo đứt hơi đến nơi nhưng giờ này chẳng ai quan tâm.
“Câm mồm!” Hòa Thượng ghì súng, dùng chân gạt kiếng bể trên mặt đất, lại gần Tô Hạc Đình, “Đừng có mà lắc đuôi nữa!”
“Tôi không nhịn được,” Tô Hạc Đình rũ đuôi xuống, nhưng ngay giây sau lại vểnh lên, “con mẹ nó chứ thực sự không nhịn được—”
Hòa Thượng mạnh bạo nện báng súng lên mặt Tô Hạc Đình.
Mẹ mày!
Tô Hạc Đình li3m sạch máu trong miệng, bị Hòa Thượng đeo cho còng cảm ứng.
Loại còng cảm ứng này khóa còng giữa hai cổ tay chỉ có hai vòng rất mảnh, nhưng nó được thiết kế chuyên dụng cho người lai, không chỉ có thể cho giật điện mục tiêu đang phản kháng ngay lập tức mà còn có thể gửi thông tin định vị của mục tiêu cho tổ vũ trang.
“Đứng lên!” Hòa Thượng kéo Tô Hạc Đình dậy, báo cáo vào bộ đàm trong tai, “Người lai liên quan đến vụ việc ở căn số 189 đã bị bắt giữ, năm phút nữa tôi sẽ đưa nó đến chỗ biệt giam.”
Cút con mẹ nó biệt với chả giam.
Tô Hạc Đình đi qua gã cảnh sát tuần tra đang sống dở chết dở, nhân tiện đạp gã một cú. Máy theo dõi sự sống của gã cảnh sát tuần tra rơi ra, Tô Hạc Đình giẫm nó nát vụn.
“Mấy người không thu hồi rác rưởi à?” Tô Hạc Đình đá văng cái máy đã hỏng, “Mấy thứ này—”
Còng cảm ứng đột nhiên giật điện cậu, khiến cậu còn chưa dứt lời đã chìm vào bóng tối.
***
Tô Hạc Đình tỉnh dậy trên ghế, xương cổ nhức nhối.
“Này,” tóc mái quá dài của cậu làm cản tầm nhìn của hai mắt, “bà già thối.”
Xung quanh chỉ thấy một màu đen kịt, đây là một căn phòng kín.
“Bà già thối.” Tô Hạc Đình nhắc lại rành rọt hơn.
“Chẳng biết lễ phép gì cả,” một góc phòng vang lên tiếng bật lửa “tanh tách”, một bà chị tóc bạc trắng cả đầu đang bắt chéo hai chân nhả khỏi, “chỗ này chả có ai tên là bà già thối cả.”
Tô Hạc Đình nghiêng người về phía trước, hỏi qua bóng tối: “Cô là ai?”
“Cưng hỏi làm gì,” Chị Đại gảy thuốc lá xuống đất, để lộ bốn năm cái vòng tay màu bạc trên cổ tay, “coi chị là mẹ cưng cũng được.”
Tô Hạc Đình ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn vết báng súng đập vào. Cậu trông như một nhóc du côn mười tám mười chín tuổi, chẳng tin tưởng bất kỳ kẻ nào trên đời.
“Cưng đây,” Chị Đại hút thuốc rất nhanh, cứ như là bị ma đuổi, “tấn công cảnh sát tuần tra đúng không? Theo luật của Hình Thiên cưng sẽ phải bị nhốt trong nhà giam ba tháng.”
“Đừng nói vớ vẩn,” Tô Hạc Đình nói, “không phải tôi ra tay trước.”
“Ai quan tâm chứ?” Chị Đại nhìn về phía Tô Hạc Đình với ánh mắt như nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình. “Ai quan tâm mấy cái gã cảnh sát kia cược thua trận đấu nên trút giận lên tuyển thủ chứ? Ai quan tâm cưng bị ấn xuống bàn bi-a, chịu đánh mấy cú? Chó con ơi, căn bản không ai quan tâm đâu.”
Hoàn cảnh của người lai đáng thương vậy đấy.
“Tuần sau cưng còn có một trận đấu, không đánh được phải móc túi ra mấy trăm nghìn phí bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng mẹ thấy số dư tài khoản của cưng chỉ còn mấy nghìn tệ, đáng thương quá.” Chị Đại dụi đầu thuốc lá, “Nên mẹ cho cưng hai lựa chọn, một là cưng nghiêm chỉnh chấp hành bị giam trong tù, hai là cưng giúp bọn này một chuyện nhỏ.”
Màn hình giả lập bật sáng, trên đó ghi thông tin về Tô Hạc Đình.
【 Họ tên: Tô Hạc Đình 】
【 Thành viên của quân đội ‘Báo Đen’ trong thế giới cũ, từng sử dụng mã số ‘7-006’, đã tham gia vào thí nghiệm chip sinh học ở khu Quang Quỹ trong thế giới cũ, bị hệ thống Chủ Thần quản lý vào ngày hủy diệt, sau đó bị giam ở khu trừng phạt, đến tận vụ nổ lớn vào năm 04 của thế giới mới mới trốn thoát được khỏi đó. 】
“Mẹ đã xem trận đấu của cưng, cách chiến đấu của cưng chính là của ‘Báo Đen’. Vụ nổ lớn đã làm hỏng mắt phải của cưng và hệ thống cũ, nhưng mà trong cái rủi có cái may, phẫu thuật cấy ghép cơ thể đã giúp cưng tiến hóa. Cưng biết bọn này vẫn luôn đánh nhau với hệ thống Chủ Thần, đám hệ thống ch ó đẻ kia vẫn còn đang tiến hành thí nghiệm chip sinh học ở khu Quang Quỹ, bọn này sợ rằng chúng sẽ đào tạo loài người mới làm vũ khí. Bởi vậy bọn này đã quyết định phải xóa sổ hệ thống Chủ Thần.” Chị Đại ném đầu thuốc lá xuống chân, đan hai tay vào nhau rồi nhìn Tô Hạc Đình chằm chằm, “Chuyện này dễ thôi phải không, con trai?”
“Dễ ợt, dễ như một cộng một thôi,” Tô Hạc Đình dựa vào thành ghế, “tôi chọn đi nhà giam.”
“Nhà giam nào cơ,” Chị Đại nói, “không có lựa chọn đấy đâu.”
“Việc này không phải ám sát con người,” một bên tai mèo của Tô Hạc Đình rũ xuống, “đối tượng là hệ thống thông minh, mà không chỉ một cái. Bọn chúng không có phạm vi hoạt động trong thế giới thực, thích ngồi trong chip hay hộp dữ liệu nào đó để ra lệnh. Đừng nói đến chuyện đi đặt bom chúng nó, có khi tôi còn tìm không ra bọn nó không chừng.”
“Mẹ không cho cậu xem thường mình đâu,” Chị Đại an ủi cậu một câu nhạt thếch, “cũng không cho cậu coi thường bọn này.”
Màn hình giả lập thu lại, biến thành một hình chiếu lập thể thu nhỏ của thành phố.
“Trông quen không?” Chị Đại nói, “Thứ gọi là khu trừng phạt kỳ thật chỉ là không gian giam giữ ảo của hệ thống Chủ Thần. Nó cũng giống thuốc phiện tinh thần bị cưỡng chế tiêm vào trong đầu phạm nhân của khu Quang Quỹ thông qua kết nối não máy và chip sinh học, là một trong những phương pháp để hệ thống Chủ Thần thuần hóa con người. Tôi cần cậu quay lại khu trừng phạt rồi xóa sổ chúng ở đó.”
“Tôi không làm được đâu,” Tô Hạc Đình kiên quyết từ chối, không dậy nổi tí hứng thú nào với cái nhiệm vụ này, “chúng là thứ tôi không giết nổi.”
“Ai bảo,” Chị Đại đột nhiên mỉm cười, “Hệ thống thông minh đương nhiên sẽ chết, chúng tôi chỉ còn thiếu một phím xóa thôi. Đừng giả vờ nữa nhóc con, cậu cho rằng tôi không biết ‘Nữ thần săn bắn’ à?”
Tô Hạc Đình nhìn nụ cười trên mặt cô ta, rùng mình.
“Chúng thần đều nghe Zeus hiệu triệu, chỉ có mình nữ thần săn bắn Artemis là phá lệ phản bội, nó là hệ thống thông minh tiến hóa đầu tiên trên thế giới này, đồng thời còn trợ giúp quân đội ‘Báo Đen’ trong thế giới cũ khởi động thí nghiệm săn bắn có thời hạn.”
Tô Hạc Đình bắt đầu thấy choáng.
“Ngay sau đó nữ thần săn bắn đã bị xóa bỏ, đối với hệ thống mà nói thì cũng chính là cái chết. Nhưng nó đã để lại một hệ thống ‘Giác’ thậm chí còn tiến hóa hoàn hảo hơn,” thân hình Chị Đại xoay tròn trong mắt Tô Hạc Đình, “dựa theo tình báo mới nhất tôi có thì sự hoàn hảo của Giác đã vượt xa những hệ thống Chủ Thần này, nó vẫn ẩn núp trong khu trừng phạt.”
Gian phòng cũng bắt đầu xoay tròn trong mắt Tô Hạc Đình, giọng nói của cô ta càng lúc càng xa xăm.
“Chúng tôi muốn lấy được Giác, nó chính là phím xóa kia.”
Đệt.Tô Hạc Đình giãy dụa trên ghế: “Đệt—”
Cậu vừa nhận ra mình đang trong thế giới ảo, sau khi bị còng cảm ứng làm choáng cậu vốn chưa từng tỉnh lại trong hiện thực.
Căn phòng khóa kín như một hộp quà bị mở ra, tường bốn bên sụp đổ giữa lúc đang xoay tròn, tiếng ồn ào xung quanh chớp mắt đã chôn vùi Tô Hạc Đình, mùi hôi thối của cống ngầm vào ngày mưa lập tức tràn đầy xoang mũi cậu. Trung, Anh, Nhật… vô số ngôn ngữ phát ra và được phiên dịch trong đầu cậu cùng một lúc.
“Chào mừng đến với khu trừng phạt.
“Xin hãy điền mã số nhận dạng.
“Xác nhận thông tin.
“Lần trải nghiệm đầu tiên kéo dài năm tiếng đồng hồ. Xin hãy chú ý tình trạng sức khỏe của bản thân, tránh trường hợp bị k1ch thích dẫn đến đột tử.
“Xin nhắc lại.
“Chào mừng đến với khu trừng phạt.”
“Lũ rác rưởi.”