Tạ Chẩm Thư lẳng lặng nhìn Tô Hạc Đình, như đang phân biệt xem những lời này là thật hay giả.
Tô Hạc Đình đi đến trước mặt Tạ Chẩm Thư: “Nhìn gì vậy? Tôi không lừa anh đâu. Chà, hóa ra anh chính là Tạ Chẩm Thư. Anh nói đi, tại sao anh lại lừa tôi?”
Cậu đã biết Tạ Chẩm Thư là Kiểm Sát Viên từ lâu nhưng bây giờ lại làm ra vẻ như vừa mới phát hiện ra, muốn nghe thử xem Tạ Chẩm Thư sẽ trả lời thế nào.
Tạ Chẩm Thư tránh đi: “Không phải.”
Tô Hạc Đình bước thêm một bước, cậu chặn ánh mắt của Tạ Chẩm Thư định chọc anh cười, nhưng đột nhiên một tiếng rít lại truyền từ trên đỉnh đầu xuống. Tô Hạc Đình hơi biến sắc, cậu ôm lấy tai nhưng cũng vô dụng. Tiếng rít ấy tựa như một mũi khoan bằng thép đâm vào tai cậu, chấn động khiến đầu cậu “ù ù” điên cuồng.
Không biết vì sao mà con rồng lại trở nên giận dữ, nó quật đuôi xuống, vốn đó cũng chỉ là một động tác bình thường nhưng cộng thêm cơ thể khổng lồ của nó lại dẫn đến một làn sóng sụp đổ của những tòa nhà.
Tô Hạc Đình hét: “Nó đang làm gì vậy?!”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Tìm con.”
Tô Hạc Đình kinh hãi: “Nó còn có con nữa hả?”
Tạ Chẩm Thư túm cổ tay Tô Hạc Đình lại, kéo cậu lao về hướng lúc nãy anh đến: “Đó là Chúc Âm ①!”
Tiếng rít đã ngừng lại, những tấm bảng hiệu ở hai bên phố mua sắm rối rít rơi xuống, cửa kính không chịu được trọng lực liên tiếp vỡ tan tành trong tiếng “loảng xoảng”. Mảnh kính vỡ rơi hết xuống đất, trận mưa đêm đã bao phủ thành phố, cảnh tượng hệt như ngày tận thế.
Tiếng ù ù trong đầu Tô Hạc Đình vẫn chưa ngừng lại, lúc chạy cậu cứ thấy váng vất. Nhưng cậu cứ nghĩ đó là di chứng sau cú rơi, không hề để ý.
【 X khóa mục tiêu… 】
Dữ liệu trong mắt cải tạo ngừng tại đây, không cập nhật thêm nữa.
Tiếng rít của Chúc Âm lại vang lên, lần này Tô Hạc Đình gần như là điếc luôn. Chân cậu lảo đảo, suýt nữa ngã vào lưng Tạ Chẩm Thư.
Tô Hạc Đình nói: “Thôi xong—”
Đuôi của cậu rũ rượi, người cứ như là hết pin tuột xuống dưới, nhưng lại được Tạ Chẩm Thư kéo lại.
Ta Chẩm Thư nói: “Chúc Âm biết dùng ‘im lặng’, mắt cậu còn thấy gì không?”
Tô Hạc Đình đã không còn nghe thấy giọng nói của Tạ Chẩm Thư nữa, cậu đã chìm trong mê mang. Mắt phải của cậu không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ là cứ thấy thế giới cũng đang xoay tít cứ như thể cậu đang trôi nổi trên một cái xe chứ không phải đứng giữa đường phố vậy. Cậu cố nén cảm giác khó chịu, lẩm bẩm: “Thể cấy ghép của tôi đã bị vô hiệu hóa rồi…”
Mèo lệ thuộc vào thể cấy hơn người bình thường, tai và đuôi lần lượt là thiết bị quản lý thông tin và thiết bị xử lý trung ương của cậu. Một khi chúng mất hiệu lực thì cậu còn mất cả khả năng giữ thăng bằng chứ đừng nói gì đến chiến đấu, đến cả đứng thẳng cũng khó khăn.
Tạ Chẩm Thư bế Tô Hạc Đình lên.
Biểu cảm trên mặt cậu có vẻ mù mờ, bởi vì không nghe thấy gì nên giọng cũng kéo dài hơn bình thường: “Không—thì—anh—kéo—tôi—chạy—nhé—”
Tạ Chẩm Thư vác thẳng cậu lên vai luôn.
“À,” hai cánh tay Tô Hạc Đình thõng xuống, uể oải, “thế cũng được.”
Chúc Âm đang di chuyển, lúc nó r3n rỉ khóc lóc vì không tìm thấy con thì hơi thở của nó khiến thời tiết càng trở nên dữ dội hơn, mưa đá càng thêm nặng hạt. Nó ngửa mặt lên trời ré lên một tiếng “U” kéo dài, ngay sau đó nó cử động cái đầu máy khiến bên mặt đang mở mắt lộ ra.
Mắt trái của Tô Hạc Đình là một con mắt bình thường, ánh sáng trắng nhá lên làm nó đau nhói. Cậu nhắm mắt, ngón tay siết chặt áo sơ mi của Tạ Chẩm Thư, cảm thấy lưng của anh giữa lúc anh đang lao như tên bắn.
Chạy mau!Trong đầu cậu chỉ có mỗi câu này.
Cái thứ này quá kỳ dị.
Cậu thầm đoán những mảnh hình thoi của Tạ Chẩm Thư cũng bị Chúc Âm làm “im lặng”, nếu không thì nãy cũng không tan tác vậy. Hai người tay không thì chẳng có phần thắng nào trước Chúc Âm chứ nói gì đến tự lo được cho mình, phương án duy nhất là chạy cho mau.
Quảng trường Hoa Nhi hình vuông, rìa bên ngoài được bao bởi bồn hoa và những ngọn đèn đường mọc như rừng. Đèn đều đã hỏng hết, chỉ còn lại đám đầu bay Liêu Tử đang chạy tán loạn trong không trung, bọn chúng cũng không chịu nổi ánh sáng trắng của Chúc Âm.
Cái ánh sáng trắng này không chỉ làm hại mắt mà còn có thể kéo Yếm Quang đến.
Máy liên lạc trong tai Tạ Chẩm Thư truyền tới giọng của Du Sính: “Chỉ huy! Xe chúng tôi đang ở giao lộ số 3!”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Biết rồi.”
Mấy con ma nơ canh trong tiệm bán quần áo đổ xuống, để lộ ma nữ đi đêm đang đứng trong tủ kính. Nó la hét thảm thiết khi bị ánh sáng trắng chiếu vào, cố che mặt bằng mái tóc đen, rụt cái chân sắc nhọn lại để cuộn người thành một hình tròn.
Tạ Chẩm Thư không hề dừng lại, anh chạy nhanh qua phố mua sắm rồi lên chiếc xe đỗ ở giao lộ.
Đông Phương mở cửa ra, cậu hơi sửng sốt một chút rồi lại thả lỏng: “Chẳng trách.”
Chẳng trách Chỉ huy lại đến khu vực này.
Cánh tay bị thương của Tiểu Cố còn đang bị treo, anh ta đang nằm trên ghế dựa, thấy Tạ Chẩm Thư đội mưa quay lại thì gọi: “Mèo đến hả? Cậu ấy sao vậy?”
Tạ Chẩm Thư vén cái màn nhỏ lên đặt Tô Hạc Đình vào chỗ ngủ của mình. Trên mặt anh vẫn còn nước mưa nhưng cũng chẳng buồn lau, chỉ hỏi Đông Phương: “Có thể sửa được thể cấy ghép của người lẻn vào không?”
Đông Phương nói: “Em không phải bác sĩ cải tạo, xử lý vấn đề nhỏ thôi thì còn được chứ như ‘im lặng’ của Chúc Âm thì em chịu thôi, chỉ có cách chờ trời sáng.”
Thân mình Chúc Âm dài cả nghìn mét, là một trong những Thần Ma lớn nhất trong khu trừng phạt. Cả người nó đều có màu đỏ thẫm, dù da là bán trong suốt nhưng khả năng phòng thủ rất mạnh. Nhiệt độ của chất lỏng màu đỏ chảy trong ống dẫn trong người nó cao gần bằng nham thạch trên mặt đất, lúc phun trào thì chẳng khác gì núi lửa, nó di chuyển trong thành phố sẽ gây ra vô số thương vong. Không chỉ thế mà cái đầu máy của nó còn thiết kế thành hai mặt, mặt mở mắt sẽ khiến xung quanh chói sáng như ban ngày, mặt nhắm mắt thì đem đến bóng tối vô tận, lại thêm cả bộ phận “Im lặng” nữa, có thể vô hiệu hóa chức năng cải tạo của thể cấy trong một số người lai.
Đông Phương ló đầu ra nhìn thoáng qua Tô Hạc Đình: “Không bị thương chứ?”
Tô Hạc Đình định đoán bọn họ nói gì qua khẩu hình nhưng cuối cùng chẳng đoán ra gì hết. Cậu thử vểnh đuôi lên mà cái đuôi cũng chẳng có phản ứng gì.
Khốn thật.Mèo cam chịu số phận ngó trần xe đăm đăm.
Tạ Chẩm Thư nói: “Không.”
Tiểu Cố lê dép đến: “Ái chà, quả đúng là Mèo.” Anh ta nhiệt tình hỏi thăm: “Còn nghe thấy gì không? Sao cậu lại lên mạng ở đây? Bình thường bọn tôi chẳng dám đến đây đâu.”
Chúc Âm không phải mục tiêu để họ đuổi giết, bình thường có thấy nó xuất hiện thì họ cũng phải cố tránh hết sức có thể, chỉ tìm những Thần Ma khác giết cho đủ số. Lý do chính là Chúc Âm quá lớn, theo ghi chép của Người Chinh Phục thì họ mới săn được nó một lần vào thời lực lượng hưng thịnh nhất.
Tô Hạc Đình biết Tiểu Cố đang nói chuyện với mình, cậu đáp chậm rề rề: “Hả—?”
Tiểu Cố nhìn cậu lúc này có hơi mờ mịt, khác hẳn với hai lần trước, cảm giác mới mẻ thật. Anh nói: “Nhóc con này ngơ ngác trông cũng đáng yêu thật.”
Tạ Chẩm Thư không nói gì và cũng không nhìn Tiểu Cố, chẳng hiểu sao Tiểu Cố lại thấy quanh mình lạnh buốt, thế là anh ta im miệng ngay lập tức.
Hoa Chi đưa khăn lông đến, cô tò mò nhìn Tô Hạc Đình: “Thiết bị xử lý trung ương bị vô hiệu hóa à?”
Tạ Chẩm Thư “Ừ” một tiếng.
Hoa Chi nói: “Xem ra vụ nổ làm anh ấy bị thương rất nặng.”
“Thì mất cả mắt mà,” Đông Phương cảm thán, “may mà phẫu thuật cải tạo của khu sinh tồn làm cũng khá nên cậu ta mới được sống thoải mái, không thì…”
Trong buồng xe đột nhiên trầm xuống, không ai nói gì nữa.
Tô Hạc Đình thấy bọn họ đều bất động thì trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào, thấy lạ nên hỏi: “Sao thế? Sao mà không nói nữa?”
Tạ Chẩm Thư đắp khăn lên mặt cậu rồi xoa xoa một cách ẩu tả.
Ngay lúc đó ánh sáng trắng vụt tắt, thế giới lại chìm vào bóng tối.
Du Sính đang lái xe bị mất tầm nhìn, đèn bật cũng không sáng. Cậu báo cáo với Tạ Chẩm Thư trong buồng xe qua máy liên lạc: “Chỉ huy, đường biến mất rồi.”
Mưa đá gõ lên cửa kính xe, bên trong xe ngập tràn những tiếng “bộp bộp”. Máy liên lạc của Du Sính cũng bị Chúc Âm ảnh hưởng, trở nên phập phù, xen lẫn cả tiếng nhiễu. Cậu không nghe thấy câu trả lời của Tạ Chẩm Thư nên lại lặp lại lần nữa: “Chỉ huy! Đường của chúng ta biến mất rồi!”
Nhưng vẫn không một lời đáp lại.
Trong buồng xe, Tạ Chẩm Thư đang trả lời: “Mở giao diện.”
“Rè rè.”
Máy liên lạc của mỗi người đều báo bận.
Tạ Chẩm Thư hơi nhíu mày, anh nhìn về phía cửa xe, bên ngoài quá tối, không thể thấy được Chúc Âm.
Tiếng báo bận làm tai Hoa Chi đau nhói, cô bỏ máy liên lạc xuống rồi nói: “Chúng ta đã giết hai con Tất Phương nhưng thái giám vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ số lượng chết tối nay còn thiếu nhiều lắm ư?”
Một tay Tiểu Cố vuốt cằm: “Khó nói lắm, từ sau lần trước là tôi đã có cảm giác thái giám đang nhằm vào chúng ta rồi.”
Giữa lúc bọn họ còn đang nói chuyện thì máy liên lạc trong tai đột nhiên trở lại bình thường, âm báo bận đã biến mất.
Đông Phương hỏi: “Du Sính Du Sính, nghe thấy không?”
Máy liên lạc phát ra tiếng cười khúc khích.
Lúc này đèn trong thùng xe phụt tắt hết, mọi người chỉ còn là những đường nét mơ hồ. Tiếng cười khúc khích ấy nghe rất rõ ràng, luôn giữ nguyên một tần số trong máy liên lạc cả từng người cứ như là lặp đi lặp lại một đoạn thu âm sẵn vậy.
Trong xe lặng ngắt, không ai nói gì, bọn họ đều ngậm chặt miệng vờ như trong này không có ai hết.
Du Sính ngồi ở đằng trước một mình, không nghe thấy tiếng cười. Cậu thử chỉnh lại thiết lập trong xe, trên nóc xe vẫn còn chút ánh sáng vụn vặt. Cậu gọi: “Chỉ huy? Tiểu Cố?”
Máy liên lạc kêu “rè rè”, nó đã bị Chúc Âm làm nhiễu nặng nề.
Du Sính lầm bầm: “Hư rồi sao…”
Ngoài cửa xe vang lên vài âm thanh, ban đầu Du Sính tưởng là mưa đá, sau đó lại cảm thấy giống tiếng gõ cửa. Cậu đoán là đồng đội đến kiểm tra xe nên hé cửa ra một chút rồi lại gần khe hở nói: “Chúc Âm quá—”
Mưa lạnh ập vào, khe hở để lộ ra một con mắt đối diện với Du Sính.
Du Sính phản ứng kịp, quát to một tiếng rồi nhào đến khóa cửa lại. Nhưng cửa đã kẹt, cái chân kim loại cào vào ghế, thứ kia đã chen đầu vào.
Ma nữ đi đêm kéo dài cổ, hướng mặt về phía ghế của Du Sính, môi nó mấp máy nhưng không phát ra âm thanh. Cánh tay như dây leo của nó cuốn quanh cửa xe, đã kéo được cái cửa toác ra một nửa, chui nửa người vào.
Ma nữ đi đêm nói: “Về…”
Du Sính nhặt thiết bị phun lửa gần chỗ ngồi lên thử bắn về phía ma nữ đi đêm. Lửa “phụt” một tiếng ào ra lan đến tóc của ma nữ đi đêm, nó đang khóc lóc thảm thiết thì bị giật mình hoảng sợ, đầu va vào xe làm còi xe kêu inh ỏi.
Du Sính bị ma nữ đi đêm đẩy lật người lại, cậu va vào khe hở giữa hai chỗ ngồi, bò về phía ngược lại rồi mở cửa ra hét: “Chỉ huy, có—”
Bắp chân của Du Sính đau nhói, lại bị ma nữ đi đêm quấn lấy. Ma nữ đi đêm lôi ngược cậu vào trong, cậu vội bấu lấy cạnh cửa xe. Cái cửa bị gió thổi lắc lư, đập “bốp” vào ngón tay cậu.
Vốn cậu cho là gần đó chỉ có ma nữ đi đêm, ai dè mặt đường lại vang tiếng ma sát lớn, Chúc Âm bò qua, cái bụng đẩy xe bọc thép lật lại.
Trong xe bị lộn ngược, Tô Hạc Đình bị đập đầu. Cậu nắm lấy một thanh chắn giường, dùng gối đỡ Hoa Chi vừa ngã nhào tới. Cơ mà cậu dù có lòng nhưng không có sức, không thể ngăn cơ thể mình trượt đi được.
Tiểu Cố lăn đến bên cửa kính xe, chưa kịp nói gì thì cái cửa đã vỡ tan. Lưỡi dao của ma nữ đi đêm và cả nước mưa đồng thời ập đến, sượt qua mặt anh ta. Anh ta hét lên: “Cho xin đi!”
Tạ Chẩm Thư nói: “Bỏ xe, Chúc Âm tới rồi.”
Cái xe bọc thép hệt như một lon nước ngọt, bị Chúc Âm quệt phải lại lăn đi một đoạn. Mặt đất xung quanh đã sụt xuống, không chịu nổi sức nặng của Chúc Âm. Nửa người của nó trỗi dậy, tạo ra một bức tường màu đỏ cao cả trăm mét vây chiếc xe bọc thép ở bên trong.
_Hết chương 38_
Tác giả có lời muốn nói:(1) Chúc Âm: Ghét đầu bay Liêu Tử, nếu nghe thấy tiếng hát của đầu bay Liêu Tử thì sẽ nổ tung. Chi tiết cụ thể tham khảo trong chương. — “Ký lục kinh dị Chuẩn Điểm Thư Kích”.Cảm hứng: “Chúc Long mặt người thân rắn, cơ thể màu đỏ, con mắt dựng đứng, nhắm mắt là ban đêm, mở mắt là ban ngày. Không ăn, không ngủ, không thở, có thể hô mưa gọi gió. Có thể chiếu sáng những vùng đất tối tăm, chính là vị thần Chúc Long.” — “Sơn Hải Kinh”.