Lúc trời sắp tối thì 7-006 tỉnh dậy.
Tạ Chẩm Thư nhấc mí mắt lên như người thợ săn bị đánh thức. Lò sưởi điện đã tắt, anh lặng lẽ ngồi trên ghế, nếu 7-006 có bất kì cử động nguy hiểm nào, anh có thể vùng dậy ngay tức thì.
Ngờ đâu 7-006 ngơ ngác nhìn một hồi, nói: “Hi.”
Tạ Chẩm Thư cầm cốc, không đáp lời hắn.
7-006 ngáp một cái, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hắn hỏi tự nhiên như đang ở nhà mình vậy.
Tạ Chẩm Thư nói: “17 giờ.”
Mắt 7-006 nhập nhèm vì buồn ngủ, giọng mũi vẫn rất nặng, “Ồ” tiếng. Lúc này hắn đang không thích phản ứng lại người khác lắm mà chỉ đờ đẫn nằm thần người trên giường. Một lúc lâu sau hắn hỏi: “Anh cởi qu@n áo tôi đấy à?”
Tạ Chẩm Thư bóp nát cái cốc giấy, nói: “Bị ướt.”
Ánh mắt 7-006 quay về phía Tạ Chẩm Thư. Một hồi sau hắn tỉnh táo lại một chút, vẻ bất cần đời lại xuất hiện, hắn nở nụ cười nhạt thếch, nhắm đúng bãi mìn của Tạ Chẩm Thư mà nhảy vào: “Đối thủ ân cần săn sóc như anh đúng là hiếm có khó tìm, không hổ là người tốt mà. Người tốt ơi, trả quần áo cho tôi được không? Tôi nằm trong chăn như này chẳng giống bị bắt đâu, mà giống như bị bắt gian thì đúng hơn ấy.”
Vừa mở mắt đã bép xa bép xép nói hươu nói vượn.
Tạ Chẩm Thư không thèm để ý tới hắn.
7-006 lăn một vòng đến mép giường, cố nhìn xem Tạ Chẩm Thư đang mang vẻ mặt gì, hắn nói: “Anh chỉ ngồi thế thôi hả? Chán vậy, nói chuyện trả 100 đồng thì sao? Tiền trong túi quần tôi đấy, anh tự lấy đi.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Không nói chuyện.”
7-006: “Trong nhà này không có lò sưởi, đến đêm còn lạnh nữa. Hoặc là chúng ta c ởi sạch rồi chui chung một chăn, hoặc là mỗi người cố nói chuyện để cầm cự qua. Tôi chọn nói chuyện, anh thì sao, đừng bảo là anh sẽ chọn chăn nhé?”
Tạ Chẩm Thư không muốn chọn cái nào hết.
7-006 lại tưởng anh đã ngầm thừa nhận, “Ồ—” một tiếng dài vẻ hoài nghi, nói: “Chỉ nhìn thì không nhận ra đâu đấy, anh lạnh lùng thế mà đầu óc cởi mở thật.”
Tạ Chẩm Thư kéo cái chăn dày lên, biểu cảm càng lạnh lẽo. Anh quay mặt đi không nhìn 7-006, xịch ra xa khỏi 7-006.
7-006 bỗng chuyển chủ đề: “Tổ tình báo phía Nam cử anh đi điều tra vụ ‘Mắt Cáo’ đúng không? Mấy người cho là tôi chuyển hành tung của ‘Mắt Cáo’ cho Báo Đen, làm cho ‘Mắt Cáo’ bị 7-001 bắn chết ở biên giới.”
“Mắt Cáo” từng bắn chết chỉ huy quân sự của liên minh phía Bắc, có vị thế và uy tín cực kỳ cao trong quân đội phía Nam, được tung hô là “tay bắn tỉa số một liên minh phía Nam”. Để đối phó với gã, liên minh phía Bắc đã nhiều lần cử Báo Đen đi, nhưng Báo Đen cử chó tay chân đi rồi mà cũng công cốc, cho tới khi 7-001 ra tay.
Song bình thường 7-001 chỉ hoạt động ở biên giới, để gã có thể bám theo được “Mắt Cáo” thì chắc chắn là phải biết lịch trình trong ngày của “Mắt Cáo”, có điều lịch trình của “Mắt Cáo” đối với quân đội liên minh phía Nam cũng còn là bí mật. Bởi lẽ đó, tổ tình báo chỉ có thể quay sang 7-006 đã hoạt động lâu dài trong nội bộ liên minh.
7-006: “Để cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi sẽ bật mí cho anh một bí mật liên quan đến ‘Mắt Cáo’.”
Tạ Chẩm Thư khẽ đảo con mắt, ngoảnh lại.
Vẻ mặt 7-006 nghiêm trọng: “Anh qua đây, ngồi xa thế tôi không nói được.”
Tạ Chẩm Thư không làm.
7-006 bèn cười: “Tôi bị anh quấn lại thế này rồi thì chẳng nhẽ còn nhảy lên đập đầu vào anh được chắc? Được thôi, anh không muốn lại gần thì thôi vậy, tôi nói nè, anh nghe cho kỹ đấy nhé.” Hắn hít vào một hơi thật sâu, giọng vô cùng nghiêm túc, “‘Mắt Cáo’ mới là gián điệp đó.”
Vẻ mặt Tạ Chẩm Thư lại lạnh đi, anh quay mặt đi không đáp.
“Mắt Cáo” đã lập được chiến công hiển hách cho liên minh phía Nam trong chiến tranh Nam Bắc, chỉ riêng chuyện bắn hạ chỉ huy quân đội của liên minh phía Bắc thôi cũng đủ để chứng tỏ sự trung thành của gã đối với liên minh phía Nam rồi. Nếu gã mà là gián điệp thì liên minh phía Nam coi như đi tong.
7-006 ôm bụng cười: “Anh ngoan quá vậy! Tôi nói gì anh cũng nghe, trời, anh ở khu tập huấn suốt vậy thì bọn họ dạy anh cái gì đó? Dạy anh cách chăm sóc người khác, quan tâm đ ến người khác, tin tưởng người khác à? Anh như thế ra ngoài làm nhiệm vụ, tôi mà là cấp trên của anh thì tôi đau lòng giùm anh luôn đấy.”
Quả nhiên là một tên lừa đảo!
Tạ Chẩm Thư nghe hắn cười mà khó chịu, anh cụp mắt nhìn chằm chằm cái cốc giấy trong tay như một ông sư thiền.
7-006 nói: “Nếu ngày mai tuyết ngừng rơi thì anh định dẫn tôi đi đâu? Đồn cảnh sát à?”
Tạ Chẩm Thư không đáp.
7-006 cười: “Anh cứ chẳng nói chẳng rằng gì thì phỏng vấn tôi ra sao? Chừng nào anh giao tôi cho cảnh sát thì có thể chúng ta không còn cơ hội nói gì nữa đâu.”
Tạ Chẩm Thư: “Tao sẽ thẩm vấn mày ở đồn cảnh sát.”
7-006: “Với cái cách suy nghĩ của anh thì chỉ cầm thước lên thôi cũng y chang thầy giáo, sao thế, kiểu gì cũng phải ở trong đồn cảnh sát mặc đồng phục rồi mới thẩm vấn tôi được hả? Với cả sao anh cứ im lặng là lại quay mặt đi thế? Xấu hổ à?”
Hắn bắn như pháo liên thanh, toàn xổ nhăng xổ cuội mà hoàn toàn chỉ để mua vui. Lúc này Tạ Chẩm Thư chỉ ước tuyết dừng nhanh lên để còn dễ đưa hắn vào nội thành rồi giao cho tổ tình báo.
7-006 không được đáp lời mà cũng không thấy chán. Hắn lăn lộn mấy vòng trên giường, hết lăn từ ngoài vào trong rồi lại lăn từ trong ra ngoài, cuối cùng mới nghĩ ra đề tài, nói: “Anh không thích nói chuyện công việc, được thôi, thế thì chúng ta nói chuyện riêng vậy. Bức tranh tôi tặng anh đâu?”
Tên xấu xa này lừa gạt hai trăm đồng mà còn dám bảo “tặng”.
Tạ Chẩm Thư lạnh lùng đáp: “Vứt đi rồi.”
7-006 lại cười: “Được, anh nói dối mà cũng không chớp mắt, có tiềm năng làm gián điệp đấy. Anh bảo là anh vứt tranh đi rồi, thế trong ví anh đựng cái gì đó?”
Tạ Chẩm Thư càng bóp chặt cái cốc.
“Tôi thấy anh gấp tranh lại kẹp vào trong ví mà. Một bức… Ờm,” 7-006 ho khẽ, không hề nghiêm khắc với bản thân, “một bức tranh đầy tiềm năng từ nay đã được ở chung với tiền, chúc mừng nó.”
Khoản 5 triệu mà 7-006 lừa từ lính biên giới là tiền mặt, rốt cuộc hắn lái chiếc xe chở tiền đi giữa đội tuần tra súng đạn sẵn sàng ở biên giới kiểu gì vẫn còn là một bí ẩn. Chuyên gia của tổ tình báo phía Nam đã từng phân tích 7-006, cho rằng việc hắn mê tiền chỉ là giả vờ thôi, nhưng Tạ Chẩm Thư càng lúc càng nhận ra đây là sự thật.
Trời tối đen như mực, trong nhà không bật đèn, ngoài cửa sổ tối om, có thể nghe thấy gió quất rần rật ngoài cửa sổ, tuyết càng nặng hạt.
7-006 im lặng được một lúc thì bỗng hỏi: “Anh không lạnh thật hả?”
Đêm xuống, nhiệt độ giảm đột ngột, bọn họ không có lò sưởi cũng không có thức ăn. Dù cả hai cùng quấn chăn dày thì tứ chi cũng vẫn sẽ lạnh. Nhất là Tạ Chẩm Thư, cơn rùng mình đang chậm rãi lan từ bắp chân anh lên, áo sơ mi anh mặc mới khô được nửa chừng, cảm giác âm ẩm rất khó chịu.
Đúng lúc ấy 7-006 nói: “Chia cho anh một nửa chăn đấy.”
Tuy hắn rất hào phóng, nhưng đây không phải một đề nghị hay.
Trong bóng tối, dường như bầu không khí giữa cả hai rất hòa thuận, song kỳ thực họ vẫn đang đối đầu với nhau. Cơn sốt của 7-006 khiến hắn tạm thời yếu thế, nhưng hắn rất ranh mãnh, lợi dụng khả năng mồm mép của mình để xoa dịu tình cảnh quẫn bách lúc này. Đừng thấy hắn lảm nhảm nhiều mà lầm tưởng, hắn chưa hề bại lộ ra chút thông tin hữu ích nào.
Tạ Chẩm Thư chọn “Không”, anh lại bật lò sưởi điện lên.
Chiếc lò ấm áp sáng tù mù giữa hai người như ngọn đèn định vị che chở cho họ giữa gió tuyết, truyền chút hơi ấm cho hai người. Tiếc thay cái đèn này sắp hỏng rồi, mới bật được hơn chục giây đã tắt phụt trước mắt họ.
Cả hai: “…”