Tạ Chẩm Thư cởi cà vạt, vẫn dùng chất giọng lạnh lùng cứng nhắc lại: “Tao mà bỏ mày lại thì mày sẽ buồn.”
Buồn cái gì mà buồn, 7-006 bịa bừa ra để trêu Tạ Chẩm Thư thôi đấy chứ, lúc này phải nghe ngược lại những lời này, 7-006 lại cảm giác như đang nói thật vậy. Hắn ngượng chín cả mặt, bấu chặt góc chăn kêu: “Đừng có nói nữa!”
Tạ Chẩm Thư đã trả đũa xong nên không tiếp tục nữa. Tuy đã kiểm tra sơ qua căn phòng này một lần rồi nhưng anh vẫn không yên tâm. Anh bèn tháo kẹp cà vạt, rút cây kim nhỏ gắn đằng sau ra rồi ngồi xuống cạnh tủ đầu giường, dùng lòng ngón trỏ sờ mó bên dưới đáy tủ tìm kiếm gì đó.
Lòng ngón tay mò tới một chỗ nhô lên, Tạ Chẩm Thư bèn tháo ngăn kéo dưới cùng ra, lấy kim gạt phần nhô ra, đó là một miếng kim loại vừa bé vừa mỏng, rất giống vật mà anh tìm thấy trên người tên gián điệp, song mảnh kim loại này lại dính một sợi mỏng dính như tóc, phảng phất sáng loáng.
7-006 giả vờ ngủ được hai giây thì lăn đến mép giường, hỏi: “Tìm đồ à?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Sắp tìm được rồi.”
Hai người một ngồi một nằm, nhìn nhau giây lát là hiểu ý trong mắt đối phương. Nơi này lắm điều khuất tất, tai vách mạch dừng.
Thị trấn nhỏ này nằm lân cận khu đất canh tác, đáng lẽ phải là chỗ đông đúc nhất cho các nông dân nghỉ phép vào mùa đông mới phải, thế mà nơi đây lại tồi tàn hoang vắng, dân cư thưa thớt. Ban nãy họ đi vòng hai vòng quanh khu mà lại phát hiện trong thị trấn chẳng được mấy mống người, biển chỉ dẫn đến nhà ga cũng không có. Song điều kỳ quặc hơn cả chính là anh chàng ở quầy lễ tân lên đây đưa sổ mà lại gõ cửa toàn bộ các phòng trên tầng này.
7-006: “Bao à? Tìm bên trên xem.”
Tạ Chẩm Thư liếc hắn một cái rồi kéo ngăn kéo bên trên ra.
7-006 thất vọng: “Không có rồi, tí anh đi hỏi lễ tân đi.”
Tạ Chẩm Thư: “…”
Anh bèn kéo hẳn ngăn kéo bên trên ra, lại tìm được một đoạn dây nhỏ khác bên trong ấy.
7-006 đùa: “Anh đừng có giở trò ăn hiếp.”
Ngón tay Tạ Chẩm Thư cong lại, từ từ kéo sợi dây bên trong ngăn kéo ra, kéo được nửa chừng thì bị kẹt, vậy 7-006 nói thế là đang nhắc anh đừng giật mạnh. Anh thở nhẹ, nói: “Biết rồi, không đâu.”
7-006 tranh thủ châm chọc: “Không gì? Không như nào? Tôi có thể nắm tay dạy anh mà.”
Mí mắt mỏng của Tạ Chẩm Thư hơi ngước lên nhìn hắn.
7-006 nói thế mà mặt vẫn ngây thơ thuần khiết vô cùng. Nhưng mà hắn lại được cái xinh trai, trước ánh nhìn của Tạ Chẩm Thư, hắn chẳng những không ngại mà còn nháy mắt đáp lại.
—Cái tên này.Tạ Chẩm Thư nói: “Qua đây.”
7-006 khẽ nghếch cằm chỉ vào còng tay mình, ý bảo Tạ Chẩm Thư tháo ra cho mình trước đã.
Tạ Chẩm Thư cụp mắt, nghiêng đầu kéo sợi dây, nói: “Không à? Thế thì tôi tự sờ vậy.”
7-006 ám chỉ thất bại, nghiến răng chốc lát rồi bảo: “Tôi qua đây!”
Hắn nhảy xuống đất, nhét ngón út vào còng tay, suốt quá trình làm vậy hắn không hề phát ra tiếng động nào, khác một trời một vực so với cái tên ầm ĩ táo tợn ban ngày. Hắn không đẩy Tạ Chẩm Thư ra mà đứng đằng sau lưng Tạ Chẩm Thư, cúi xuống nắm tay Tạ Chẩm Thư.
Tạ Chẩm Thư cảm nhận được 7-006 rất nóng.
7-006 cúi mặt bảo: “Sờ tiếp là hỏng mất đấy.”
Tạ Chẩm Thư như một vị hòa thượng tu hành tĩnh tọa, mặt không đỏ mắt không chớp, chỉ đầu ngón tay là quặp chặt lại như bị ai cắn tai.
Dùng cây kim nhỏ của Tạ Chẩm Thư, 7-006 định khều sợi dây trên miếng kim loại ra nhưng lại phát hiện sợi dây này được gắn liền vào bên trong tấm kim loại. Hắn cầm ngón tay Tạ Chẩm Thư hơi nhấc sợi dây lên, nghe thấy sâu bên trong tủ phát ra một tiếng “tinh”.
Đây là máy nghe lén kiểu cũ, thường được dùng trong quân đội liên minh phía Nam. Miếng kim loại này được kết hợp với thiết bị phát nổ trong tủ, kéo bừa dây là sẽ gây nổ, tuy không thể gây chết người nhưng dễ đẩy mình vào tình cảnh bị động, đặc biệt là ở trong cái hoàn cảnh quái dị này.
7-006 mấp máy môi làm khẩu hình:
Tránh ra chút.Tạ Chẩm Thư cao nên lúc ngồi rất chiếm diện tích, song đầu ngón tay anh đang móc vào sợi dây nên khó mà lùi lại được. Muốn trách thì chỉ có thể trách căn phòng này quá chật mà thôi, một bên là tường một bên là giường, 7-006 muốn xịch lại gần để xem thiết bị nổ trong tủ mà cũng không xong.
7-006 lặng lẽ ra hiệu:
Anh nghĩ cách đi.Tạ Chẩm Thư suy nghĩ: Anh giơ cùi chỏ lên cao, ra hiệu cho 7-006 chui vào.
7-006: “…”
Hắn:
Anh ôm tôi ư?Tạ Chẩm Thư: “Ừ.”
7-006:
Nghĩ gì hay thế, mặc kệ cho anh ở đây đấy, tôi đi đây.Tạ Chẩm Thư: “Thiệt cả hai thôi.”
7-006: …
Quả thật, so với thị trấn nhỏ này thì hắn quan trọng với Tạ Chẩm Thư hơn, nếu thực sự động vào Tạ Chẩm Thư thì chẳng ai sẽ được vẹn toàn. E là tốc độ đứng dậy tháo chạy của hắn chẳng nhanh hơn tốc độ rút súng của Tạ Chẩm Thư đâu.
7-006 giơ ngón cái, ra vẻ chân thành:
Có súng đúng là vua.Tuy bề ngoài hắn mồm mép nhanh nhảu, song thực ra về phần thực hành thì lại vụng hơn Tạ Chẩm Thư, lúc cúi đầu chui vào trong vòng tay Tạ Chẩm Thư, hắn làm cho cả hai nghiêng ngả.
Tạ Chẩm Thư nâng cao tay rồi giữ yên. 7-006 chui vào trong tay anh, gần như dán cả người vào ngực anh. Nhưng cái đó còn chưa là gì, khó khăn nhất chính là đặt chân ở đâu, đầu gối 7-006 không để đi đâu được nên chen hẳn vào chân anh. Tên này mà ngả người lại là sẽ thành ngồi hẳn lên người anh, người chúi về phía trước trông lại càng kỳ quặc.
7-006 cũng chẳng biết làm gì hơn, đành nghiến răng nghiến lợi rặn ra một câu khen: “… Chân anh dài thật đấy.”
Tư thế này chẳng khác nào Tạ Chẩm Thư đang ôm hắn từ đằng sau, làm hắn trông càng thấp.
7-006 thò tay vào trong ngăn kéo lần mò, chạm được vào sợi dây nối liền với thiết bị nổ ở mặt tường bên trong. Thứ này không thể kéo dây ra là xong, giống như thứ mà hắn đã bố trí lúc trên tàu vậy, muốn gỡ thì phải xem kỹ năng mình tới đâu. May mà đây chính là ngón nghề nuôi thân của hắn ở liên minh phía Nam, đầu tiên hắn cào sạch lớp keo dính ngoài cùng của thiết bị nổ, sau đó dựa vào thính lực và kinh nghiệm, hắn khều đến linh kiện bên trong.
Cả hai thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại bàn trong phòng reo lên, dãy số hiển thị là số lễ tân. Tạ Chẩm Thư buông sợi dây trên ngón tay ra, bấm nhận máy.
Lễ tân nịnh: “Xin chào, nhà mình có cần phục vụ đêm không ạ? Chúng tôi có chương trình người lớn thu hình sẵn có thể cung cấp cho nhà mình đấy.”
7-006 nói: “Uôi.”
Tạ Chẩm Thư cương quyết: “Không cần.”
Lễ tân: “Vâng ạ, tôi hỏi vậy thôi—”
Một loạt tiếng nhiễu điện bỗng chen vào điện thoại, át mất tiếng lễ tân. Mấy giây sau, điện thoại lại khôi phục về như bình thường.
7-006 nói: “A lô?”
Giọng lễ tân bị thay thế bằng một giọng xa lạ: “Xin chào.”
7-006 nhìn Tạ Chẩm Thư, không đáp.
Phía bên kia tự nhiên nói: “Xin chào, chúng ta làm bạn nhé, tên tôi là—”
Tiếng điện thoại biến thành tạp âm như thể có rất nhiều người đang dùng cùng một lúc làm tín hiệu kém.
7-006 thì thầm vào tai Tạ Chẩm Thư: “Ma quỷ lộng hành rồi.”
Thính lực của Tạ Chẩm Thư rất tốt, đứng cách năm mét anh cũng vẫn nghe ra 7-006 nói gì, lúc này ghé lại gần như thế, giọng hắn tựa một chiếc lông vũ mềm mại cọ vào trong tai anh. Anh không khỏi hơi ngả ra sau, tránh tiếp xúc quá gần gũi với 7-006.
Loạt âm thanh hỗn tạp lại biến mất, đầu bên kia điện thoại rơi vào một bầu yên tĩnh quái đản, song máy vẫn không cúp. Vài phút trôi qua, giọng nói xa lạ nọ lại vang lên, nhưng lần này không phải tự giới thiệu bản thân nữa mà đang đọc.
“Rạng sáng 6 giờ hôm qua, ba hành khách bị tấn công ở ngoại ô…”
Bên kia đang đọc thuật lại mẩu tin trên đài cho họ, có điều giọng đối phương lề rề, cách ngắt câu cũng kỳ lạ, như một đứa trẻ con bị giáo viên quở trách vậy.
“Tình trạng tử vong, đáng sợ! Trong đó… phanh thây!”
Giọng đối phương lúc trầm lúc bổng, biểu lộ cảm xúc bằng cách nhấn mạnh vào những con chữ cụ thể để giọng thêm âm vang, giữa đêm khuya thanh vắng, âm thanh ấy càng quỷ quái.
7-006 không sợ mà lại bảo: “Khoan, chỗ này không được lược bớt đi, phải đọc cho diễn cảm vào, đọc lại đi.”
Đối phương im lặng hồi lâu, sau đó thật sự đọc lại: “Tử trạng đáng sợ! Một thi thể, trong số đó—”
7-006: “Không không không, diễn cảm hơn nữa.”
Đối phương: “Chết—”
7-006: “Bắt đầu lại từ ‘Rạng sáng’ đi, đừng làm biếng.”
Đối phương chợt nổi giận đập bôm bốp cái ống nghe xuống bàn một hồi, vừa đập vừa nói: “Rạng sáng! 6 giờ! Hôm…”
Cáu nhưng mà lại làm theo thật!
Nhưng 7-006 không chỉ chọc cho vui, hắn sờ chóp mũi, bảo Tạ Chẩm Thư chắc nịch: “Thứ này không phải người đâu, chắc là—”
“… vết, cắn…” bên kia vừa đọc vừa kéo ống nghe đi lên tầng. Dây điện thoại chỉ giãn được mấy bước, thế rồi chiếc điện thoại bàn rơi cạch xuống đất, bị đối phương kéo “lạch cạch” rồi tắt ngấm.
Điện thoại trong phòng phát ra tiếng “tu” báo máy bận, nhưng trong hành lang lại có tiếng máy móc vọng vào, vẫn là giọng đọc nọ.
7-006 nói: “Đùa nhau à, nó đi lên kìa.”
Hắn vừa dứt câu, cánh cửa đã thình lình móp vào trong, lồi lên thành hình một nắm đấm lớn. Đây là cửa kém chất lượng, giống như một con người bị ăn đấm rơi cả răng cửa, nó kêu lên kẽo kẹt rồi đổ ruỳnh xuống đất, hỏng tanh bành.
Đứng ngoài cửa là một cái bóng lưng còng vác bọc đồ, hai tay vạm vỡ tới nỗi phải to gần ngang vòng eo của nó. Áo quần nó rách rưới, chân kết đầy băng tuyết, một nửa người nó có màu đồng gỉ, cả người loang lổ những lỗ hổng cùng sứt sẹo. Bên trong tấm ngực bằng thép bị gió lùa còn nuôi mấy con chuột hai đầu còm nhom quái gở, chúng nhảy toán loạn quanh thiết bị phát âm bên trong nó.
“Không tìm thấy đầu…”
Nó đọc hết đoạn tin tức thì lộ nguyên hình.
7-006 chỉ vào đầu nó, nói: “Không tìm ra đầu à, hóa ra mày gắn cũng ngay ngắn phết.”
Cả người con quái vật này được làm bằng máy, duy chỉ phần đầu nó lại là đầu người. Cái đầu đã cứng ngắc, không rữa mà chỉ tím bầm lại, hai gò má cao sưng vù, miệng hơi hé ra. Một sợi loa phát thanh mỏng đặt bên dưới lưỡi nó để phát ra tiếng theo thiết bị phát âm, lưỡi cũng nhúc nhích như còn dùng được.
Nghe thấy 7-006 bắt chuyện với mình, nó bèn dùng bàn tay vĩ đại bưng má chủ động gật đầu, đáp bằng giọng máy móc: “Cảm—cảm ơn, cảm ơn đã động viên.” Dứt lời, nó dịch đầu đi, tiếp tục nói bằng giọng máy, “Phát hiện con chip Báo Đen của liên minh phía Bắc, xác nhận kẻ thù, nổ súng!”
Một tay Tạ Chẩm Thư đặt lên gáy 7-006, một tay rút súng. Động tác anh cực kỳ nhanh, nhưng con quái vật nọ trúng đạn ngay ngực mà chẳng mảy may xây xát.
7-006 kéo tay Tạ Chẩm Thư lại làm cả người anh trầm xuống theo, nói: “Vô ích thôi, đây là người máy!”