Không thở nổi.
Đầu ngón tay Tô Hạc Đình níu chặt lại, tai mèo bạnh sang ngang. Cảm giác tê dại lan truyền khắp tứ chi khiến tín hiệu k1ch thích trong đầu cậu phát điên cuồng. Tấm lưng trần buộc nơ của cậu hơi căng lại cùng cần cổ ngửa lên, tạo thành một đường cong vừa bí ẩn lại vừa yếu ớt, rơi vào tay Tạ Chẩm Thư.
Hai người th ở dốc, cho tới khi mắt Tô Hạc Đình mờ đi thì Tạ Chẩm Thư mới dừng lại.
Mèo chảy mồ hôi mướt mát, giờ cậu mới hiểu Tạ Chẩm Thư muốn hôn kiểu gì. Mắt cậu khép hờ, hãy còn đang lại hơi, chốc sau cậu mới nói: “… Anh muốn làm tôi chết ngạt luôn à.”
Tạ Chẩm Thư chống lan can, càng ghé lại gần cậu, nói: “Ừ.”
Tô Hạc Đình hoảng sợ: “Anh còn ‘Ừ’!”
Áo sơ mi của Tạ Chẩm Thư bị Mèo vò nhăn nhúm, anh sửa lại: “Hôn không chết được đâu.”
Gần như thế này, lúc nói chuyện với Tô Hạc Đình tưởng như anh đang thủ thỉ. Anh luôn mang khí chất nghiêm túc đặc biệt, nghiêm túc tới nỗi khiến người ta bứt rứt, như là hôn xong mà cổ áo sơ mi của anh vẫn cài chắc, ánh mắt anh vẫn nhẫn nại kiềm chế.
Anh nói: “Cậu không hôn tôi mới chết.”
Tô Hạc Đình chào thua trước lời anh.
—A đồ đáng ghét!Tô Hạc Đình không thoát được ánh nhìn đắm đuối của Tạ Chẩm Thư, trong ánh mắt ấy, cậu như bị bóp gáy. Rắn Lục đang đối đáp đơn giản với hình chiếu trong phòng ngủ, bọn họ thì lại trốn ở đây, trán kề trán, lấy nụ hôn để được phút giây thở gấp.
Cuối cùng, Tạ Chẩm Thư khoác chiếc áo khoác trên tay về trên vai Tô Hạc Đình rồi đóng hai cúc áo cho cậu. Chóp đuôi Tô Hạc Đình khẽ vểnh lên, nhẹ nhàng đong đưa dưới váy.
Tạ Chẩm Thư nói: “Không được vểnh đuôi.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Tại sao?”
Tạ Chẩm Thư nhìn lên: “Váy sẽ bị vén lên.”
“Ủa, anh bảo cái này á?” Tô Hạc Đình nhấc váy kéo lên cho Tạ Chẩm Thư thấy khung đỡ bên dưới, giọng ngạc nhiên đầy hân hoan, “Bên dưới còn có bảy tám lớp mà!”
Rắn Lục đã nói chuyện đủ với hình chiếu rồi, hắn ra khỏi phòng ngủ rồi đi tới khúc cua cầu thang, nói: “Bọn mày thấy—”
Tạ Chẩm Thư nắm chặt cổ tay Tô Hạc Đình kéo váy “xoẹt” xuống. Anh dùng người mình che cho mèo, quay lại nhìn Rắn Lục chòng chọc.
Rắn Lục nói nốt: “… gì không.”
Tô Hạc Đình: “Ngại quá, bọn tao còn chưa lên.”
Rắn Lục kêu: “Bọn mày đi gần mười phút rồi đấy! Mày thì ngại cái gì? Ngày nào mày chẳng ra vẻ ‘ông đây ngầu nhất’.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Thế có xem không? Lên đây nhanh.”
Rắn Lục rất tò mò với tầng trên, hắn chỉ có thể kiên cường giẫm giẫm đạp đạp trèo lên trước ánh mắt của Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư nhìn mãi làm hắn đâm hãi, chẳng biết mình đã đụng chạm phải gì của tên sát thần này.
Cả ba lên tầng, trên tầng có một phòng khách nhỏ thông với phòng thay đồ. Lúc bọn họ đi qua phòng thay đồ thì phát hiện tủ hai bên đều làm bằng kính, bên trong không xếp món đồ nào mà chỉ có những tấm gương cao, loáng thoáng phản chiếu lại bóng hình của họ qua lớp kính.
Tô Hạc Đình hỏi: “Lúc anh đến nó cũng thế này à?”
Tạ Chẩm Thư nhìn về phía cuối, ở đằng ấy có một cánh cửa. Anh nói: “Không giống lắm.”
So với lần trước anh tới đây thì lần này có thêm phòng thay đồ song căn phòng này lại giống như gượng ép nhồi vào hơn, hoàn toàn chẳng ăn khớp với toàn bộ căn phòng.
Rắn Lục hoài nghi nhìn dáo dác chung quanh, hắn cảm thấy chỗ này rất quái đản, tấm gương treo trong tủ quần áo như ánh mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm vậy. Suy nghĩ ấy khiến hắn dựng tóc gáy, hắn muốn ôm tay mà lại sợ bị bọn họ cười nhạo nên đành siết tay lại thọc vào trong túi áo khoác Âu phục, dùng áo khoác để bọc mình lại, nói: “Cửa này trông giống lối đi an toàn.”
Tô Hạc Đình đi đến trước cửa, tuy cánh cửa này có mật mã nhưng lại không bị khóa mà chỉ khép hờ, bên trong còn tỏa ra ánh sáng màu xanh lục. Qua khe hở, cậu nghe thấy tiếng thì thào như tụng kinh.
Rắn Lục cũng nghe thấy, hắn nghi bóng nghi gió: “Đừng bảo là Hòa Thượng sẽ nhảy ra dọa tao giật mình đấy nhé!”
Tô Hạc Đình nói: “Mày nghĩ đẹp vậy.”
Cậu hơi dùng sức đẩy mở cửa ra.
—Tinh!
Lần này như thể mở ra một cánh cửa ảo, trong chớp mắt, cơn mưa dữ liệu ồ ạt xối xuống từ trên không trung. Ánh sáng xanh lục lấp lóe, hàng lối loạn lạc, xoay vòng liên tục trong bóng tối.
Tạ Chẩm Thư nói: “Gương.”
Cảm giác trống trải bên trong phòng đều go dương tạo nên, mặt đất, trần nhà với tường bốn phía của căn phòng này đều là gương. Những dữ liệu lơ lửng này chiếu trong gương tựa những đợt sóng xanh lục ùa tới từ vực thẳm, cũng tựa như cơn dông không điểm dừng.
Rắn Lục mắt chữ O mồm chữ A: “Đây là một kho dữ liệu.”
Trong phòng có tiếng gì đó không ngứt, nhỏ như tiếng vo ve. Tô Hạc Đình nghiêng đầu im lặng nghe một hồi thì phát hiện có người đang đọc hồ sơ.
“Số thứ tự 36919, nữ, họ tên…
“Thành viên phân khu 159 khu Đình Trệ ở thế giới cũ.
“Hiện đang dùng tên…”
Rắn Lục: “Ai đang nói đấy?”
Giọng nói trong phòng thoáng ngừng lại, chỉ còn cơn mưa dữ liệu đổ lặng lẽ.
Rắn Lục nắm chặt súng trong túi, kêu: “Giả thần giả quỷ!”
Giọng nói nọ đáp: “Tôi không phải quỷ.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Thế cô là ai?”
Giọng nói ấy yên lặng một hồi mới cẩn trọng đáp: “Tôi là thần.”
Tô Hạc Đình: “Tôi hiểu rồi, cô là hệ thống.”
Giọng nói nọ bảo: “Cậu không hiểu rồi, tôi là thần.”
Giọng cô ta biến đổi liên hồi, mỗi một chữ trong câu đều dùng một giọng người khác nhau mà mình tích cóp được nên cứ lúc lớn lúc nhỏ, nhịp điệu cũng rất kém.
“Tôi—
“Tôi biết từng người trong số các người.
“Tôi luôn sống giữa đám đông.”
Rắn Lục bưng kín cổ, đây là điểm yếu của hắn. Con mắt cải tạo của hắn chuyển động mà hắn chẳng nhìn thấy bất kỳ bóng ai trong cơn mưa dữ liệu. Chợ đen không có hệ thống có trí thông minh cao tới vậy, hắn bắt đầu nghi đối phương là hệ thống chủ thần lẻn vào khu sinh tồn.
“Tôi biết anh đang nghĩ gì.
“Nhưng tôi không phải hệ thống chủ thần.
“Tôi mạnh hơn chúng.”
Rắn Lục: “Rốt cuộc đây là cái gì…”
Tạ Chẩm Thư nói: “Thể cộng sinh.”
Tô Hạc Đình không khỏi ngạc nhiên, cậu biết thể cộng sinh, trong ký ức của Tạ Chẩm Thư, ghi âm của 36810 có đề cập tới thể cộng sinh. Thể cộng sinh chính là một loại con người mới có thể kết hợp với chip hệ thống, là mục tiêu cuối cùng của thí nghiệm “Khu 14” tức thí nghiệm “Săn bắn có thời hạn”. Song cả ghi âm của 36810 lẫn tài liệu của Chị Đại đều ghi chép về sự thất bại của Săn bắn có thời hạn.
Tại sao ở chợ giao dịch lại tồn tại thể cộng sinh?
“Ừm…
“Tôi là thể cộng sinh.
“Xin hãy gọi tôi là Huyền Nữ.
“Tạ Chẩm Thư, người sát thần đến từ thế giới cũ, chào anh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tạ Chẩm Thư hơi gật đầu: “Lần trước tôi đến cô vẫn chưa ra đời.”
Huyền Nữ nói: “Lúc đó tôi vẫn còn là người bình thường, không điều khiển được con chip trong đầu nên không thể trao đổi với anh. Giờ đây mắt tôi trải khắp Khu sinh tồn, tôi đã tự do rồi.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Lừa mình dối người.”
Giọng Huyền Nữ lúc cao lúc thấp: “Tôi đã đăng tải ý thức thành công, hòa mình vào mạng lưới của Khu sinh tồn, vượt qua ‘Yến Quân Tầm’ để thực hiện mục tiêu cuối cùng của loài người, đây chính là tự do.”
Tạ Chẩm Thư lạnh lùng nói: “Cơ thể cô vẫn đang bị giam cầm ở đây.”
Huyền Nữ lặng đi như bị chọc đúng chỗ đau. Lát sau, cô ta cất tiếng: “… Nếu tôi thoát được sự giam cầm của □□ thì rốt cuộc tôi là một loài người mới, hay là trí tuệ nhân tạo? Câu hỏi ấy khiến tôi hoang mang….”
Đèn trong phòng lúc sáng lúc tắt, vì Huyền Nữ đang suy ngẫm.
“Tôi và con chip hòa làm một, thu thập toàn bộ hồ sơ của Khu Sinh tồn. Tôi có thể thuộc làu hồ sơ của mỗi một người ở đây… Tôi không chỉ biết quá khứ của họ, tôi còn có thể tính được tương lai của họ…”
Tô Hạc Đình muốn vểnh đuôi lên nhưng lại kiềm chế được. Cậu giơ tay, nói: “Xin cắt ngang, cô bảo cô biết quá khứ của mỗi người ư?”
Huyền Nữ nói: “Tôi biết.”
Tô Hạc Đình chỉ vào mình, hỏi: “Tôi là ai?”
Huyền Nữ đáp: “7-006 của Báo Đen, Tô Hạc Đình cũng đến từ thế giới cũ.”
Tô Hạc Đình nói: “Gượm đã, cô gọi anh ta là người sát thần nhưng lại gọi tôi là Tô Hạc Đình, tôi không có biệt danh chất chơi nào ư?”
Huyền Nữ đáp: “Mèo.”
Tô Hạc Đình cắn lưỡi: “… Ờ.”
Huyền Nữ nói: “Tạ Chẩm Thư từng đến đây tìm cậu, tiếc là Khu sinh tồn không có hồ sơ cá nhân của cậu, tôi đinh ninh cậu là người thương vong trong vụ nổ lớn nên đã phát một tấm bài chết cho anh ta.”
Tô Hạc Đình sửng sốt: “Năm 04 thế giới mới ư?”
Năm ấy Hình Thiên tập kích cho nổ khu Quang Quỹ, cậu là một trong số những người sống sót được cứu về chợ đen, rơi vào tay má Phúc, sau đó được cải tạo lại thành người lai dạng thú.
Huyền Nữ nói: “Đúng thế.”
Tô Hạc Đình nhủ thầm:
Hóa ra Chỉ huy vẫn luôn tìm mình.Huyền Nữ nói: “Lần nào cậu lên mạng, tôi cũng đều theo dõi cậu.”
Rắn Lục “Đệt” một tiếng, hắn trùm kín áo khoác rồi dùng ánh mắt hung hãn nhìn xung quanh, nói: “Đồ b3nh hoạn thích nhìn lén!”
Một ánh đèn bật “tách” trong phòng rọi thẳng vào mặt Rắn Lục. Huyền Nữ nói: “Nhiệm vụ của tôi là giám sát Khu sinh tồn.”
Rắn Lục không chịu nhường: “Bố mày làm gì mày cũng nhìn được hết ư?!”
Huyền Nữ nói: “Đúng thế, nhưng tôi không hứng thú với việc anh lên mạng xem web khiêu dâm, khi nào cần tôi sẽ chọn hệ thống ghi hình để lưu lại hồ sơ, chứ không phải lúc nào cũng theo dõi anh.”
Rắn Lục tái mét mặt, giọng run run: “Mày lại còn ghi hình…”
Huyền Nữ nói: “Anh tức à?”
Rắn Lục: “Đấy là quyền riêng tư của tao cơ mà!”
Huyền Nữ thoáng dừng lại, rồi bảo: “Tôi đã nói rồi, tôi là thần.
“Thần luôn dõi theo người phàm.
“Người phàm không có sự riêng tư.
“Từng giây từng phút các người đều đang sống trong sự theo dõi.”
Tô Hạc Đình bỗng nhớ tới một chuyện, để quản lý người lai, Hình Thiên chưa bao giờ công khai kỹ thuật nhận dạng sinh vật của mình. Từ đấu trường đến khu tập thể, những máy quét mà bọn họ phải đi qua mỗi lần ra vào đều thực sự nhằm nhận dạng thông tin ư?
“Nhận dạng khuôn mặt với võng mạc đã bị đào thải.
“Hình Thiên không có kỹ thuật nhận dạng sinh vật.
“Tất cả máy quét đều là con mắt của tôi.”
—Thì ra là như thế.
Tô Hạc Đình thầm nghĩ:
Thảo nào ở Khu sinh tồn chỉ cần tên giả mà thôi, bởi vì hồ sơ của tất cả mọi người đã bị Huyền Nữ lưu giữ từ lâu rồi, tất cả mọi người đều tr@n trụi trong mắt cô ta.Cậu hỏi: “Cô có quan hệ thế nào với hệ thống siêu tiến hóa Giác?”
Huyền Nữ nói thật: “Không có quan hệ.”
Cơn mưa dữ liệu trong phòng bỗng dừng lại, biển xanh lá ngưng đọng giữa không trung, giọng cô ta càng lúc càng mơ hồ.
“Con chip trong đầu tôi đến từ liên minh phía Nam của thế giới cũ.
“Tôi không dùng dữ liệu mà Artemis để lại, cũng không tham gia vào dữ liệu Săn bắn, dữ liệu của tôi đến từ…
“… Chaos (1).”
Rắn Lục sợ cô ta biến mất nên bước lên, cất tiếng trong cơn mưa dữ liệu bất tận: “Mày biết A Tú đang ở đâu!”
Huyền Nữ nói: “Trong xe cảnh sát trưởng Tiền.”
Rắn Lục bật thốt: “Mẹ kiếp!”
Giọng Huyền Nữ lịm dần, tuồng như rất mệt mỏi: “Tôi đã trả lời rất nhiều câu hỏi, Mèo… xin cậu hãy trả lời tôi. Tôi thấy cậu đi ra từ tầng 8 dưới lòng đất để báo thù cho A Thất, vì sao?”
Tô Hạc Đình nắm tay nhét vào trong túi áo khoác, nói: “Tôi dùng thẻ của cậu ta.”
Huyền Nữ: “Bao biện.”
Tô Hạc Đình ngửa mặt nhìn cơn mưa dữ liệu. Cậu cười: “Cô muốn nghe câu trả lời thế nào? Vì lòng chính nghĩa ư? Không đâu.”
Ánh mắt cậu điềm tĩnh như đang làm bài thi.
“Tôi chẳng có tinh thần chuộng nghĩa gì, tôi cũng không quen cậu ta, chẳng qua là tôi khó chịu thôi. Có lẽ cậu ta không có người thân cũng chẳng có bạn bè, nhưng lũ hung thủ chí ít cũng nên nghe đến tên cậu ta. Cô cũng là người, cô hiểu mà, đôi khi… lí trí của con người có thể bốc cháy. Tôi trả thù cho cậu ta chứ không cần quen cậu ta. Ở trong thế giới mới này, cậu ta là tôi, mà tôi cũng là cậu ta.”
Chúng ta đều là người.
Vậy thôi.
***
Tác giả có lời muốn nói:(1) Chaos: Khởi nguyên và khởi điểm của thế giới.