Chúc Khanh Hảo

Chương 26

EDIT: BRANDY

Những vì sao trong lòng bàn tay chàng từng chút, từng chút sáng lên, như thể được chàng ban sinh mệnh.

Lưu Linh nhìn Thẩm Yến, nhất thời thất thần.

Nàng nghe được tiếng trái tim loạn nhịp trong l0ng nguc.

Cả người tê dại. Trong kinh ngạc có sự ấm áp khó miêu tả thành lời.

Tại nơi sâu thẳm nhất trái tím có thứ gì đó lặng lẽ lớn lên, nàng không còn khống chế được những cảm xúc đang trào ra nữa, nhưng Lưu Linh cũng chẳng chút chán ghét xúc cảm hiện tại.

Đứa con của ánh sáng, tỏa hào quang rực rỡ làm lu mờ vạn vật nhân gian.

Lần đầu tiên nàng gặp Thẩm Yến đã biết chàng ta nhất định sẽ hấp dẫn mình.

Nàng từng nói gì với chàng nhỉ?

“Ta sẽ không hôn huynh, Thẩm đại nhân. Rồi sẽ có một ngày huynh sẽ chủ động hôn ta trước.”

Lưu Linh mỉm cười.

Nàng tiến lên một bước, tới gần Thẩm Yến.

Nghe thấy tiếng gió nhẹ sau lưng, Thẩm Yến quay đầu, thân hình thiếu nữ mềm mại, thơm ngát, không chút báo trước tiến thẳng vào l0ng nguc chàng.

Thẩm Yến chưa kịp sững sờ đã bị nàng ôm cổ, kéo đầu xuống, nhẹ nhàng đặt lên phiến môi chàng một cái hôn ngọt ngào.

Cả người Thẩm Yến cứng đờ, hơi nhíu mày, ánh mắt như có ánh sáng xẹt qua, nhanh chóng đặt tay lên vai nàng, đẩy Lưu Linh ra.

Nhưng chàng chậm hơn, tay kia đã bị Lưu Linh bắt lấy.

Vừa vặn mười ngón tay đan nhau, khiến chàng khựng lại vài giây.

Trong một thoáng lo lắng ấy, giật mình, ngỡ ngàng, bối rối, khóe môi bị nàng nhẹ nhàng hôn lên.

Nụ hôn rất nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng đủ thổi lên ngọn lửa trong lòng chàng.

Đáy mắt Thẩm Yến bỗng chốc u ám.

Chàng nhìn cô nương trong lòng, thiếu nữ 15, 16 tuổi thân hình cao gầy, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nàng đứng trước mặt chàng, vừa vặn thấp hơn chàng nửa cái đầu.

Y phục trắng đơn giản, suối tóc đen bồng bềnh cuộn trong gió làm nổi bật dung nhan như vẽ.

Chàng nên cự tuyệt.

Nhưng chàng lại không cưỡng lại được rung động trước thiếu nữ này.

Cô nương trong ngực làn da trắng như tuyết, hàng lông mi dài rậm khẽ động, nhẹ nhàng chạm lên da chàng, môi anh đào ngọt ngào, dán lên phiến môi lành lạnh của chàng.

Tinh quang lấp lánh, đêm đen tĩnh mịch, gió thổi xào xạc vờn quang suối tóc mây dài. Mùi cỏ, mùi gió, hương đêm, và màu mắt tĩnh mịch của giai nhân…

Trái tim loạn nhịp của nàng như mang theo bệnh truyền nhiễm, khiến tim chàng cũng loạn nhịp theo. L0ng nguc nóng rực, cơ bắp đang co rút, dần dần thả lòng. Thẩm Yến siết tay, nắm chặt bàn tay mềm mại, ấm áp của nàng. Một tay dùng sức đỡ lấy ót Lưu Linh, dạy cho nàng biết ‘hôn’ chân chính là như thế nào. Không phải chỉ kề sát nhau, không phải chỉ là sự va chạm giữa hai cánh môi…

Trong ngực chàng như có một cây đuốc lâu năm phong bế, vì gặp nàng, bị nàng trêu chọc, mà từng chút được thắp sáng lên.  

Ban đầu chỉ là ánh lửa le lói, sau dần thành ngọn lửa không cách nào áp chế.

Răng môi quấn quýt, Lưu Linh bối rối theo bản năng lùi về sau, lại bị chàng mạnh mẽ dùng lực áp chế, ôm sát vào l0ng nguc, cả người nàng bị giam cầm trong l0ng nguc Thẩm Yến không thể thoát ra.

Hàng mi dài rung động. Lưu Linh chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào đôi con người sâu thăm thẳm của người nam nhân đối diện.

Mặt hai người có chút ửng hồng, trong ánh mắt hơi thoáng mơ màng của nàng, là đôi mắt như có lửa của Thẩm Yến.

Chút thanh tỉnh thoáng qua chớp mắt tiêu tán, hai người lần nữa bị ái tình thiêu đốt.

Ánh mắt kia quá nóng bỏng, Lưu Linh như bị nhấn chìm trong đó.

Tay siết chặt tay.

Răng môi quấn quýt.

Hơi nóng bốc lên.

Nụ hôn nồng nhiệt giống như một thứ quả mọng mềm mại, ngọt ngào, thử một miếng, lại tham lam hơn, muốn nhiều hơn.

Chàng không muốn buông tay.

Dựa vào cái gì phải buông ra?

Dựa vào đâu phải bỏ lỡ?

Nàng luôn cố tình trêu chọc chàng.

Chàng thực sự đã…

Thẩm Yến khẽ mỉm cười, vào giây phút Lưu Linh sắp không thở nổi, Thẩm Yến mới thỏa mãn buông nàng ra.

Tay của chàng vẫn dán lên ót Lưu Linh, đặt trán nàng dựa lên l0ng nguc mình, lắng nghe tiếng thở gấp của nàng.

Ánh mắt chàng rơi vào cánh môi đỏ hồng, ướt át trên khuôn mặt giai nhân, giọng hơi trầm: “Người sẽ không hôn ta trước! Mà ta là người chủ động hôn người? Quận chúa! Rốt cuộc là ai không nhịn nổi trước?”

“...Thẩm đại nhân xinh đẹp như hoa, ta không đủ sức chống cự cũng là điều bình thường.” Lưu Linh khó khăn hít một ngụm khí, sắc sảo đáp lại.

Nàng nghe được thanh âm khẽ cười của chàng, cũng nhẹ cong môi, tâm tình không tệ.

Ván này nàng nhận thua.

Nhưng mà đoạt được trái tim mỹ nhân, dù thua vẫn là thắng.

Nàng hỏi Thẩm Yến: “Vì sao huynh có thể khống chế sự di chuyển của tinh tú? Huynh đã làm gì?” Lưu Linh chau mày, khuôn mặt thoáng vẻ ngờ nghệch, ngây ngô nhìn chàng: “Huynh… Huynh có dị năng sao? Không phải con người? Huynh nói đi, dù sự thực có khó khăn thế nào ta vẫn sẽ cố gắng tiếp nhận, sẽ không hiểu lầm huynh. Người ta thích là con người huynh, dù huynh có thế nào ta vẫn thích.”

“...”

Thẩm Yến không phản ứng, chỉ nhàn nhạt đáp: “Thật ra, ta có người quen ở Khâm Thiên Giám, thiên tượng, quy luật của các vì tinh tú, đã từng có người dạy ta, cho nên biết đôi chút.”

Lưu Linh nhìn chàng ý tứ ‘ta hiểu’: “Bí kíp dùng để theo đuổi các cô nương đúng không?”

Thẩm Yến bật cười, không thèm đôi co với nàng.

Lưu Linh hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm chờ đến Nghiệp Kinh ta cũng phải qua Khâm Thiên Giám học trò tiểu xảo này thật bài bản mới được.

Chờ đến khi chơi đùa chán với Thẩm mỹ nhân, tìm được người thú vị tiếp theo sẽ dùng thủ đoạn này lừa gạt đối phương.

Dù sao… tiểu xảo này, quả thực cũng rất hiệu quả trong việc khiến người khác rung động.

May mắn Thẩm Yến không biết những suy nghĩ trong đầu nàng, vì vậy bầu không khí giữa 2 người vẫn tương đối ngọt ngào, ấm áp.

Lần đầu tiên được quang minh chính đại nằm trong l0ng nguc Thẩm Yến, tâm tình Lưu Linh rất vui vẻ.

Nàng không cần chàng mở miệng ra thề thốt điều gì, cũng chẳng cần hứa hẹn tương lai ra sao, con người chàng kiêu ngạo như thế, chắc chắn sẽ không nói mấy lời tình tứ, sến súa ra miệng.

Nhưng mà khiến Thẩm Yến chính miệng nói ra từ ‘thích’ kể ra cũng là một việc khá thú vị.

Lưu Linh đột nhiên tìm được thêm một động lực mới.

Trong lúc nàng đang ngẩn người suy nghĩ mấy ý tưởng không giống ai, chợt từ trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm ấm: “Nàng có thể sửa lại cách sống chung khác người của nàng với người xung quanh.”

“Sửa gì?”

“Không chịu giải thích, để mặc người ta hiểu lầm mình, khiến mình trở nên xấu xa trước mặt mọi người.” Thẩm Yến nói, “Không phải tất cả mọi người đều có thể hiểu được nàng đâu, quận chúa.”

“... Nhưng huynh có thể hiểu được.” Lưu Linh nhỏ giọng đáp.

Nàng kỳ thật chỉ cần 1 người trên thế gian hiểu mình là đủ.

Thẩm Yến ôm chặt nàng, thì thầm khuyên nhủ: “Nếu nàng không chịu thay đổi, chuyện như tối nay sẽ lại phát sinh.”

“...” Thẩm đại nhân đang uy hiếp nàng ư?

Lưu Linh lùi lại hai bước, thưởng thức vẻ đẹp nghiêm túc của chàng, khẽ nhướng mày, thích thú nói: “Thẩm đại nhân nói cái gì, chính là cái đấy.”

Nàng cắn môi, cười hỏi: “Bởi vì thủ hạ của huynh không hiểu ta, cho nên huynh không muốn bọn họ hiểu lầm ta, đúng không? Thẩm đại nhân, huynh đối xử với ta thật tốt.”

Thẩm Yến nghiêng đầu, không muốn tranh luận vấn đề này với nàng, thản nhiên hỏi ngược lại: “Nàng biết giải quyết chuyện này thế nào không?”

Con người Lưu Linh coi trời bằng vung, thái độ ngạo mạn, kiêu căng, từ lúc gặp nhau đến giờ chàng chưa từng thấy nàng giải thích với người khác bao giờ, nàng có thực sự biết cách giải quyết hiểu lầm không vậy?

Lưu Linh hừ một tiếng, nhớ tới Thẩm Yến luôn xem thường mình.

Nàng cùng lắm cũng chỉ chật vật trước mặt chàng một lần, vậy mà người này sau đó trong mọi việc đều hoài nghi năng lực của nàng.

Lúc ở huyện An Hoài, chàng còn cho rằng nàng sẽ bị chết đói đầu đường không biết chừng.

Nghĩ đến thân phận của Thẩm Yến tại Cẩm Y Vệ, thủ đoạn chắc chắn cao minh, cho nên quay sang chân thành xin góp ý của chàng.

Lưu Linh khiêm tốn thỉnh giáo: “Thế theo huynh nên làm thế nào?”

Thẩm Yến tỏ vẻ cao thâm trầm mặc, suy tư hồi lâu, cuối cùng nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Lưu Linh, khí định thần nhàn nói duy nhất 1 chữ: “Đánh.”

“...”

Cẩm Y Vệ hiểu lầm nàng, đa phần bởi vì ngày thường thái độ của nàng quá cao ngạo, nói chuyện với người khác cũng chẳng chút nhún nhường, hòa nhã. Nhạc Linh lại là cô nương tâm cơ thủ đoạn, thích diễn trò, khiến mọi người hiểu lầm nàng đang khi dễ, bắt nạt nàng ta.

Vì vậy Lưu Linh cho rằng, vấn đề mấu chốt để giải quyết mớ hỗn độn này chính là xử lý Nhạc Linh.

Sau khi nàng trở về lều, lập tức cho thị nữ đốt đèn lôi Nhạc Linh đến trước mặt, lạnh lùng phân phó: “Ngày mai, đến chỗ Cẩm Y Vệ giải thích rõ, nói là ngươi dùng nạn dân hãm hại ta, cố ý giết heo nhỏ Thẩm đại nhân tặng ta, chọc ta nổi giận, cố ý muốn ta bộc lộ sự xấu tính để mọi người sinh ra ấn tượng xấu với bổn quận chúa.”

“...”

Nhạc Linh quỳ trên mặt đất thân thể khẽ run lên, thì ra nàng ta biết tất cả mọi chuyện, chỉ là không thèm nói ra.

Nàng ta thực sự khinh thường nàng, coi thường cả việc giằng co phải trái với nàng.

Nhạc Linh cười lớn: “Quận chúa nói gì? Tiểu nữ nghe không hiểu.”

Nàng ta vừa dứt lời, thị nữ bên cạnh lập tức đi đến nắm tay nàng ta, cầm chắc ngân châm, lạnh lùng đâm xuống móng tay Nhạc Linh.

Nàng ta còn chưa kịp hét lên, đã có một thị nữ khác lấy giẻ bịt chặt miệng.

“Đi giải thích.”

“Ô ô ô…”

Lại một cây kim nữa đâm xuống.

“Giải thích!”

“....!”

Một lần, lại một lần nữa đâm xuống. Cảm giác đau đớn ập tới, lần sau dã man hơn lần trước, cảm giác cơn đau nhức xông đến tận đỉnh đầu.

Nhạc Linh giãy dụa khóc lóc, trong làn nước mắt mơ hồ, nàng ta nhìn chằm chằm Lưu Linh ngồi trên cao, ánh mắt tràn đầy cừu hận.

Nhưng Lưu Linh vẫn ngạo mạn,cao quý, điềm nhiên uống trà, một cái liếc mắt cũng chẳng thèm đoái hoài đến nàng.

Nhạc Linh thê lương, bi ai, nghẹn ngào khóc nấc lên, nhưng do miệng bị bịt kín, cho nên căn bản dù có khóc khô nước mắt cũng chẳng tạo nên hiệu ứng gì cả.

Lưu Linh trời sinh đã thích hợp đóng vai kẻ ác, hơn nữa con người nàng lãnh đạm, dửng dưng, nhìn Nhạc Linh thoi thóp nằm rạp trên mặt đất, nàng chỉ cảm thấy… vô cùng thoải mái.

Lần cuối cùng, Lưu Linh hỏi lại, Nhạc Linh rốt cuộc cũng gật đầu.

Nếu nàng ta lại cự tuyệt, chỉ sợ mạng cũng không giữ được.

Người nàng tâm tâm niệm niệm đặt trong lòng không có ở đây, nếu nàng bỏ mạng giữa rừng núi hoang vu này, cũng chẳng ai biết được.

Nàng phải sống, sống mới có cơ hội báo thù…

Thế nhưng đối phương là quận chúa, nàng có thể làm gì Lưu Linh được chứ?

Càng nghĩ càng tuyệt vọng.

Lục Minh Sơn, Lục Minh Sơn…. Giờ phút này chỉ có lẩm bẩm trong đầu cái tên này nàng mới cảm thấy được an ủi phần nào.

Ngày hôm sau, trước giờ lên đường, dưới cái nhìn đầy nghi hoặc của đám nạn dân và Cẩm Y Vệ, Nhạc Linh mặc quần áo trắng, quỳ trước mặt mọi người đem toàn bộ sự việc giải trình.

Những tổn thương do ngân châm gây ra, là thứ mà không phải mắt người thường có thể nhìn ra được.

Tuy sắc mặt nàng ta trắng bệch, tiều tụy, nhưng nhìn nứt mắt cũng không ra thương tích.

Nàng ta mặt không đổi sắc bình thản đem mọi việc giải thích rõ ràng, nhưng từng lời từng lời đều khiến đám người rúng động: Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, vẻ ngoài chẳng khác nào một bông sen trắng thuần khiết, vậy mà lòng dạ lại âm hiểm, thâm độc đến vậy.

Lưu Linh đắc ý liếc nhìn Thẩm Yến ra vẻ: Xem đi, ta lợi hại biết bao nhiêu.

Thẩm Yến nhìn nàng, ánh mắt thấp thoáng ý cười.

Lưu Linh nghĩ, nàng đã đáp ứng yêu cầu của Thẩm Yến, Thẩm Yến dù sao cũng nên đối xử tốt với nàng mới chút mới phải?

Lưu Linh đắc ý mỉm cười, để xem chàng sẽ làm sao đây.

Đáng tiếc thế sự khôn lường.

Lưu Linh còn chưa chờ được Thẩm Yến yêu nàng, thương nàng, trân quý nàng, thì đã đụng độ một vụ ám sát đẫm máu.

“...”

Đi cùng Cẩm Y Vệ đúng là mạng sống lúc nào cũng trong trạng thái chỉ mảnh treo chuông.

Nhưng mà, cũng thu hoạch được không ít điều lý thú.

Nếu nàng gặp lại, Thẩm Yến nhất định sẽ xông lên bảo hộ nàng, đúng không?

Dù sao tình cảm hiện tại giữa hai người đang tiến triển rất tốt.

Đáng tiếc, Thẩm Yến là một nam nhân rất có ‘cá tính’, hành động lại càng không giống người thường, khiến Lưu Linh lần nữa không còn lời nào để nói.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment