Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 125

Còn một lúc nữa mới đến bữa tiệc đóng máy buổi trưa, Tần Tu thay quần áo xong, hai người liền cùng nhau đi dạo trong ảnh thành.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Triệt đến ảnh thành. Ảnh thành Canh Lâm rộng lớn hơn so với tưởng tượng của cậu, đi chỗ nào cũng thấy có đoàn làm phim và những diễn viên quần chúng đang xếp hàng dài chờ được chọn vào đoàn. Thẩm Triệt nhìn một đám diễn viên quần chúng mặc những bộ trang phục mặc vào rất khó chịu người đang cẩn thận ngồi xuống một bên gặm bánh mì.

Bọn họ chắc cũng xấp xỉ tuổi cậu, cũng có vài người có vẻ đã tầm bốn năm mươi tuổi. Cơm hộp của đoàn làm phim không tính phần của diễn viên quần chúng, cho nên mỗi ngày ba mươi đồng phí trang phục diễn họ còn phải trừ đi tiền cơm trong ngày. Bây giờ nghĩ lại, cậu vẫn cảm thấy An Gia Miện nói không đúng. Nếu không phải vì nhiệt huyết thì ai có thể chỉ vì hư vinh mà dốc sức làm việc như vậy. Ước mơ, giấc mộng gì gì đó đích thực chỉ là cái vỏ bọc hoa mỹ vẻ vang của nó nhưng nhiệt huyết và hư vinh thì hoàn toàn không giống nhau.

Bây giờ nghĩ lại, nếu trước đây mình không thể qua được vòng phỏng vấn cuối cùng, thi được vào Học viện điện ảnh Canh Lâm thì bây giờ có khi nào cũng chỉ là một trong số những gương mặt vừa chấp nhất nhưng cũng đầy năng lượng kia không.

Đối với diễn xuất của mình cậu cũng không dám tự tin mười phần, nếu lúc đó chỉ có mình cậu độc diễn hoặc là bạn diễn không phải là Tần Tu thì có lẽ, cậu đã sớm lỡ hẹn với cung điện mộng tưởng của mình rồi.

Tần Tu quay đầu lại, bắt gặp Thẩm Triệt đứng ở ven đường, chăm chú nhìn một đám diễn viên quần chúng trong phim trường ở đằng xa. Vài người đầu đầy nước đang điên cuồng vẩy vẩy, một đám diễn viên quần chúng nằm trên mặt bùn lầy lội diễn vai thây ma, cánh tay máy quay phim chậm chạp tới gần, lướt qua những gương mặt đến cả ngũ quan cũng đã mơ hồ lẫn lộn.

Thẩm Triệt thu ánh mắt. Phía trước là trận mưa ào ào, mà chỗ Tần Tu đang đứng lại là ánh mặt trời xán lạn. Thẩm Triệt cười nói: “Gặp được anh đúng là điều may mắn.”

Nụ cười vô tư, ngập tràn cảm kích, giống như ánh mặt trời chiếu rọi trước mắt, Tần Tu ngẩn người một lát, thuận miệng đáp: “Ừ, đương nhiên.”

Đương nhiên cái gì á, anh vốn chẳng thèm nhớ chuyện ngày xưa cùng tôi đáp diễn đâu.Thẩm Triệt cười nghĩ.

Ảnh thành mặc dù đang là mùa du lịch nhưng hiện tại, người đến ngắm cảnh cũng không nhiều, thế nhưng hai người các cậu vẫn bị hai cô gái nhận ra:

“A! Tần Tu!! Thẩm Triệt!!”

Hai cô gái có vẻ là sinh viên đứng bên kia đường kích động reo lên rối rít. Một cô chạy sang nhanh quá mà vấp phải đường ray xe điện, suýt chút nữa ngã dúi dụi. Thẩm Triệt vội đỡ lấy, có chút buồn cười: “Từ từ nào!”

Chụp ảnh xong, hai cô gái vừa chờ Tần Tu kí tên, vừa cười đầy mờ ám hỏi: “Các anh đang hẹn hò đúng hông?”

Tần Tu dừng tay đang kí tên, liếc nhìn Thẩm Triệt một cái. Hai người quay sang nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nói gì.

May mà hai fan này cũng không cần hai người xác nhận, tự hỏi tự trả lời luôn: ” TAKE FIVE giải tán rồi mà các anh vẫn ở bên nhau, tình cảm thật tốt! Đúng là Tu Triệt vương đạo trọn đời mà!”

Tần Tu đưa trả bức ảnh đã kí tên xong, hai cô gái đang định nhận lấy thì Tần Tu như chợt nhớ ra điều gì, lại thu tay lại, cúi đầu vẽ một hình trái tim giữa chữ ký của mình và Thẩm Triệt rồi mới đưa trả lại: “Hãy mãi ủng hộ chúng tôi nha.”

Chiêu bài này với giọng nói trầm thấp sâu sắc, mang theo ý cười vui vẻ phối hợp với đôi mắt cùng đường kẻ tự nhiên dẫn điện mười phần, đến cả Thẩm Triệt còn thấy lay động, huống chi là hai cô nàng kia. Cách hai làn đường mà Thẩm Triệt vẫn còn nghe thấy tiếng thét kinh hỉ đến chói tai của hai cô gái.

Ảnh thành có rất nhiều cửa hàng nhỏ, ngoài tiệm ăn còn có cả cửa hàng bán trang phục. Tần Tu dừng lại trước một cửa tiệm nhỏ. Trên chiếc giá hình trụ trước cửa tiệm có bày rất nhiều cặp kính với đủ loại hình dáng, chỉ là không có loại kính sát tròng chuyên dụng để làm đẹp.

Tần Tu lấy xuống một cặp kính gọng vuông đồi mồi đeo lên, đang định quay lại hỏi “Thế nào?” thì lại thấy Thẩm Triệt chọn một cặp kính gọng đen tròn xoe, nghịch chưa đủ, lại còn đội thêm một cái mũ Chrollo xanh kiểu quân đội, nhìn y chang con ếch! Cậu mấy tuổi rồi hả? Tần Tu thầm lắc đầu, bước tới tháo cái kính tròn như kính cụ già cùng cái mũ ếch xanh quân đội kia xuống, chọn một cặp kính giống như cái của mình đeo vào cho Thẩm Triệt, còn vỗ vỗ mặt cậu: “Thế này mới giống người của tôi chứ.”

Thẩm Triệt vuốt vuốt hai má vừa bị Tần Tu vỗ. Anh học ở đâu cái động tác lưu manh này vậy?! Không giống người của tôi tẹo nào!

Tiếp theo là chọn mũ. Thẩm Triệt hết nhặt cái này lại đội cái kia, thực ra cậu cũng chẳng có hứng thú mua sắm gì, nhưng kì ở chỗ được cùng Tần Tu đi shopping thì lại cực kỳ hăng hái. Tiếc là người kia lại làm bộ như nhìn không ra sự nhiệt tình của cậu.

“Cậu mắc chứng tăng động đấy à.” Tần Tu vẻ mặt chán ghét chụp lấy cái mũ lá kiểu Hawaii trên tay Thẩm Triệt. “Khiếu thẩm mỹ tệ hại.” Sau đó chọn một chiếc mũ len trùm chụp lên đầu Thẩm Triệt. Không thắc mắc nhiều.

Thẩm Triệt nhớ lại lúc đóng máy ban nãy có đắc tội với Tần Tu, bây giờ chỉ có thể chùng vai mặc cho Tần Tu làm gì thì làm: “Haiz, tôi không quen đội kiểu này mà. Nhìn cứ như bé gái ý…”

Tần Tu vừa giúp cậu đội mũ, hừ mũi lầm bầm: “Ờ, cậu là thiếu nữ. Sao cậu không đội khăn voan luôn đi?”

Thẩm Triệt ỉu xìu cúi đầu. Tui mặc theo ý anh rồi, anh có thể để tui mua thứ mình thích có được hông? T^T

“Loại mũ này đâu phải chỉ con gái mới đội đâu. Đây là kiểu dành cho nam. Cái mớ tóc xoăn trên đầu cậu nếu đội mũ che đi, đeo thêm kính nữa thì ai nhận ra được. Được rồi. Cậu tự xem kết quả đi.”

Thẩm Triệt đi đến trước gương, ngắm qua ngắm lại, cảm thấy như vừa bị bịp: “Tôi thấy hay là thôi đi. Thế này so với không đội còn ngứa mắt hơn…”

Tần Tu đang định nói gì, vừa ngẩng lên liền thấy mớ tóc xoăn ngang ngược vừa mới che lại của Thẩm Triệt giờ đã thò hết ra ngoài qua mấy khe hở trên mũ. Anh bước lại thô bạo kéo sụp mũ xuống, chẳng được bao lâu mũ lại tự động phồng lên, mớ tóc xoăn lại xẹt xẹt thò ra thách thức. Tần Tu trợn tròn mắt: “Tóc cậu nó sống sao?!”

Thẩm Triệt mặt vô số tội.

Lúc trả tiền, ông chủ tiệm còn thân thiết hỏi: “Tần Tu, hôm nay đoàn các cậu đóng máy phải không? Thẩm Triệt, 《 Hội sinh viên》mùa thứ ba cậu còn diễn không?”

Hai người ra khỏi cửa hàng, Tần Tu hỏi: “Cậu quen ông chủ tiệm ban nãy à?”

Thẩm Triệt kinh dị: “Tôi lại tưởng anh quen chớ?!”

Mà thôi, đây là ảnh thành, chuyện gì mà chẳng xảy ra được. Thẩm Triệt nhìn trời, một hàng dấu chấm bay ngang qua đầu.

” 《Hội sinh viên 》mùa thứ ba đã xác nhận cậu tham dự chưa?” Tần Tu hỏi.

“Ừ, nghe nói vai của tôi còn rất được hoan nghênh. Đúng là hơi bất ngờ.” Thẩm Triệt cười nói. “Đúng rồi, còn một bộ phim thần tượng nữa. Đã qua thử vai, mười tám này bắt đầu ghi hình. Trong phim tôi vào vai nam phụ. Đến lúc đó phải chạy qua chạy lại diễn cả hai phim.”

“Phim thần tượng kiểu gì?” Tần Tu hỏi. “Trong phim vai diễn của cậu như thế nào?”

“Kiểu phim thần tượng học sinh mà đám con gái hay thích đó. Nam thứ dương quang nhiệt tình, lại có chút hài hước ngốc nghếch.”

Tần Tu nhíu mi, trầm ngâm một lúc mới nói: “Thẩm Triệt, không phải tôi muốn can thiệp vào chuyện cậu diễn cái gì, nhưng nói thực, tôi cảm thấy bộ phim này cậu nhận vai chưa chắc đã tốt.”

“Ủa? Tại sao?”

“Vai diễn đầu tiên của cậu là Hoàng Chân, vai thứ hai là Rex, đều là kiểu nhân vật khôi hài có chút ngốc nghếch khác người, bây giờ vai diễn này lại là khôi hài ngốc nghếch. Cậu có chắc chắn cảm giác diễn sẽ khác nhau không?”

Thẩm Triệt cũng rơi vào tự hỏi.

“Thẩm Triệt, cậu có bao giờ nghĩ bản thân cậu rốt cuộc muốn diễn kiểu nhân vật nào trong phim chưa?”

Vấn đề này quả thật cậu không hề nghĩ tới. Bây giờ cậu đâu có thể nghĩ xa đến như vậy. Cậu đâu có quyền lựa chọn kịch bản như Tần Tu, có nghĩ cũng là nghĩ thừa. Cho dù bây giờ có bắt cậu phải nghĩ tới, thì cậu cũng chẳng thể hiểu được nguyên nhân: “Nghe anh nói như vậy, tôi thấy mình cũng chẳng đặc biệt thích kiểu nhân vật nào lắm.”

Tần Tu cười khẽ: “Cậu thích cùng tôi diễn GV phải không.”

Đây là ảnh thành người qua kẻ lại nườm nượp đó đại ca… Thẩm Triệt nhìn chung quanh, vờ cười ha ha: “Sao có thể nói ra ở đây như thế được, đứng đắn chút…”

“Trước mặt bao nhiêu người như vậy còn mơ tưởng được cùng tôi lên giường, cởi cúc áo lại còn nói là thuận tay. Rốt cuộc là ai không đứng đắn đây?” Tần Tu nói mà mặt tươi như hoa. “Thực ra cũng có cách rất nhanh mà nổi tiếng đấy. Cậu cùng tôi diễn một đoạn Gà Vàng, đảm bảo chúng ta lập tức nổi tiếng lềnh phềnh luôn.”

Thẩm Triệt toát mồ hôi hột: “Đừng nói giỡn, anh không sợ…”

“Tôi sợ cái gì.” Tần Tu tiêu sái nhếch miệng: “Bây giờ cậu thích tôi lên weibo thừa nhận đã cùng cậu làm tình tôi cũng chiều luôn nhé.”

“Này!” Thẩm Triệt bị lời nói nửa đùa nửa thật của Tần Tu làm cho khiếp sợ.

“Người sợ là cậu thôi.” Tần Tu nhún nhún vai khinh thường.

Cái này thì Thẩm Triệt không phục: “Post lên weibo đã là gì. Bây giờ tôi có thể thét to lên rằng tôi thích anh luôn nhá.”

Tần Tu xoay người nhìn Thẩm Triệt: “Cậu hô đi.”

Có chiếc xe điện chở vài hành khách leng keng đi qua. Có du khách đang giơ máy ảnh chụp cảnh đường phố, đúng lúc này bỗng nghe thấy tiếng thét to của một tiểu tử nào đó:

“TẦN TU———— TÔI THÍCH ANH———-“

Chiếc máy ảnh trên tay người du khách thiếu chút nữa thì rơi mất. Một đoàn phim đang quay trên mái một tòa nhà nào đó cũng bị tiếng sư tử hống bất ngờ này làm gián đoạn. Đạo diễn bực bội hô CUT. Người trong đoàn phim cũng hướng về phía dưới lầu hung hăng mắng chửi:

“Fan cuồng ở đâu chui ra vậy?!”

“Sao không chạy tới trước cửa nhà Tần Tu mà rống?!”

Tần Tu đứng ở đầu này đường ray xe điện, trợn tròn mắt nhìn chàng trai tóc xoăn đứng ở đường phố bên kia, miệng thì há hốc đúng là không thể tin nổi. Trong lòng tuy đang điên cuồng mắng chửi thế nhưng nhìn tên kia cả người đầy sức sống ngực vẫn còn đang phập phồng, ánh mắt nhìn anh lửa tình cháy mãnh liệt, anh nhận ra nếu mình còn nhìn thêm cũng sẽ mất đi lý trí mất.

Thừa dịp mọi người còn đang hiếu kì ngó xung quanh, Tần Tu vội kéo mũ sụp xuống, đi tới túm lấy tên kia kéo đi.

“Cậu đang diễn cái trò ngốc gì vậy. Bảo cậu hô cậu liền hô thật luôn hả!”

Thẩm Triệt nhìn Tần Tu như vậy, ánh mắt còn đặc biệt nghiêm túc: “Anh bảo tôi hô đương nhiên tôi sẽ hô rồi.”

Tần Tu quay lại lừ cậu: “Cậu không nghĩ tới chuyện, chẳng may bị nhận ra thì làm sao?”

“Là tôi thích anh. Nếu bị nhận ra tôi liền thừa nhận.” Thẩm Triệt cười cười, trong ánh mắt sáng lấp lánh phản chiếu bóng hình một con Gấu Bắc Cực thanh tú. “Tôi thích anh thật mà.”

Cái câu “Tôi thích anh thật mà” này khiến trái tim Tần Tu khẽ loạn nhịp. Kỳ thật, không cần Thẩm Triệt phải nói ra, anh hiểu điều này rõ hơn ai hết. Tình yêu của cậu giống hệt như động vật vậy. Thuần túy mà giản đơn, trong sáng mà nhiệt tình đến như vậy. Cậu còn muốn thiêu cháy tôi như thế nào nữa! Tần Tu ra vẻ trấn định khẽ nhếch môi: “Cậu thích tôi mà đắc ý đến thế à.”

Thẩm Triệt thấy Tần Tu không nói gì, trong ánh mắt lại sáng ngời thật khó mà diễn tả.

Tần Tu nhìn trái ngó phải, thấy xung quanh không có ai liền bước tới nắm lấy cằm Thẩm Triệt, dùng sức cắn một cái ngoài miệng tên kia.

Cái cắn kia thực sự rất hăng hái, Thẩm Triệt đau đến kêu chít lên một tiếng, vội bưng miệng lại, trong lòng lại vô cùng kinh hỉ. Vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Tu đã quay đi, ngoài miệng còn lẩm bẩm làu bàu: “Đúng là, chỉ khi nào ôm thứ giữa hai chân tôi cậu mới chịu yên sao. Cậu đúng là cái đồ cẩu biến hình…”
Bình Luận (0)
Comment