Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 153

Ca phẫu thuật của An Gia Miện rất thành công, theo dõi ba ngày sau cũng không có biến chứng gì, Thẩm Triệt mới coi như trút được gánh nặng. Hai ngày nay cậu vẫn xin phép nghỉ, ở lại bệnh viện chăm sóc An Gia Miện. Ngay cả quần áo để thay cũng là Jason mang đến. Thấy tình hình An Gia Miện cũng gần ổn định, cậu mới gọi điện báo Jason kêu trợ lý tới chăm sóc An ảnh đế, cậu thì trở về ghi chương trình. Sáng nay, lúc tới nhà ăn bệnh viện mua cơm, lúc đi ngang qua bàn y tá, Thẩm Triệt thấy mấy cô y tá đang xúm quanh tờ 《Báo giải trí sớm》 líu ríu bình luận, tưởng rằng mấy cô đang xem tin tức An Gia Miện nằm viện, lại chợt nghe thấy một cô nói: “Anh ta có giải thích gì không?”

Cô còn lại bĩu môi: “Có nói gì đâu, từ lúc chuyện xảy ra tới giờ vẫn chưa hé ra câu nào.”

“Bà xem video đăng trên YOKU chưa? Có đúng thật là Tần Tu không?”

“Còn giả được chắc? Má ơi, nhìn bộ dạng anh ta lêu khêu vậy thôi chứ đánh đấm cũng ghê lắm đó…”

Thẩm Triệt nghe thấy thế thì hoảng hồn, vội bước tới mượn tờ báo. Khi nhìn thấy dòng tít lớn 《Tần Tu xô xát đánh người bị thương》cũng giật nảy mình.

Buổi trưa Thẩm Triệt gọi điện cho Tần Tu cũng không thấy ai tiếp, để lại lời nhắn trong hộp thư thoại cũng không thấy Tần Tu gọi lại. Chat weixin, gửi tin nhắn weibo cũng không thấy trả lời. Thực ra trước và sau khi An Gia Miện vào phẫu thuật, Thẩm Triệt cũng gọi điện thoại cho Tần Tu, thế nhưng đều là lúc đêm khuya, lúc gọi đến không phải chuyển sang hộp thư thoại thì cũng là tắt máy, cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Tần Tu dạo này đang mải thu âm album mới. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mấy chuyện này quả là có vấn đề mà! Thẩm Triệt sốt ruột, trực tiếp đi tới trụ sở chính của Quan Triều. Dù gì Thẩm Triệt cũng từng là nghệ sĩ của Quan Triều, từ bảo vệ cho đến lễ tân cũng không có ai ngăn cậu lại, nhưng vẫn không tìm được Tần Tu. Lúc ở trong thang máy đụng phải Nữu Nữu, Thẩm Triệt mới biết, vụ ẩu đả kia gây ra ầm ĩ quá lớn, khoảng thời gian này tâm trạng Tần Tu rất tệ, công ty liền tạm dừng công việc của anh một thời gian, để anh có thể nghỉ ngơi.

“Vùi dập nghệ sĩ đấy à?!” Thẩm Triệt phẫn nộ dị thường.

“Sao lại nói thế!” Nữu Nữu cũng bị phản ứng của Thẩm Triệt dọa cho hết hồn. “Nhưng mà tình trạng Tần Tu hiện tại rất tệ, để anh ấy nghĩ ngơi cũng là muốn tốt cho ảnh thôi.”

Thẩm Triệt qua cơn nóng nảy, lý trí cũng quay trở về. Ngẫm lại cũng không có khả năng Quan Triều lại đem Tần Tu đang vô cùng nổi tiếng như thế mà vùi dập được, cậu bèn hỏi Nữu Nữu: “Rốt cuộc sao lại thế này? Sao anh ấy lại đánh nhau chứ?” Tần Tu rất biết nhẫn nhịn mà. Trước kia, cậu đắc tội với Tần Tu như vậy cũng không thấy anh động tay động chân với cậu bao giờ.

Nữu Nữu than thở, biểu tình như ‘một lời khó nói hết được': “Hôm đó là tiệc chúc mừng, Tần Tu uống rất nhiều, sau đó có một gã lấy di động chụp ảnh anh ấy, kết quả là Tần Tu với bọn họ thượng cẳng chân hạ cẳng tay…”

Thẩm Triệt trợn trừng mắt, không tin nổi. Tần Tu sao có thể uống rượu.

Nữu Nữu hình như cũng nhìn ra hoài nghi của cậu, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng thấy anh ấy hôm đó là lạ, lúc uống rượu, anh ấy còn nói…”

“Nói cái gì?” Thẩm Triệt gấp gáp hỏi.

“Nói không muốn nghe thấy tên cậu, nghe tới là bực mình…”

Thẩm Triệt như sực hiểu ra, nhớ tới hôm đó Tần Tu bỏ đi không nói một câu nào. Cậu cảm ơn Nữu Nữu, vội vã chạy ra khỏi tòa cao ốc của Quan Triều, gọi taxi chạy thẳng về chung cư Đan Mĩ.

***

Âu Triết Luân đang lượn lờ trên diễn đàn Hải Giác, nhìn trang đầu diễn đàn là một loạt cái tên An Gia Miện và Tần Tu, chép miệng cảm khái: “Tần Tu với An Gia Miện đúng là web-killer nhờ!”

Hạ Lan Bá đang xem 《Tin nhanh giải trí》 vẻ mặt cũng rất khó coi. Phóng viên tới phim trường phỏng vấn Văn Bác về bộ phim vừa bấm máy, có hỏi cách nhìn của Văn Bác về vụ ẩu đả của Tần Tu. Với những câu hỏi không liên quan đến bộ phim kiểu này, Văn Bác có thể lướt qua không trả lời, thế nhưng cũng không biết xuất phát từ tâm lí gì mà vị diễn viên lão làng này lại rất nghiêm túc nhận xét: “Chuyện phát sinh như vậy, tôi cũng lấy làm tiếc nhưng cũng không mấy bất ngờ. Ngày trước khi cùng hợp tác với Tần Tu trong 《MONSTER》thực ra chúng tôi cũng có chỗ bất hòa. Lúc đó tôi đã có cảm giác người mới này nếu không xem lại tình nết của mình thì tương lai ắt sẽ gặp phải chuyện không hay. Quả nhiên, đầu tiên là truyền ra tin tôi chèn ép cậu ta, bây giờ lại là tin cậu ta đánh người. Là người nổi tiếng lại đánh người ở ngay nơi công cộng, có nói thế nào cũng không chấp nhận được. Tôi thấy Tần Tu cần lập tức đửng ra giải thích công khai…”

“Đối với diễn viên trẻ có thiên phú nhưng về mặt tính cách có đôi chỗ thiếu hụt này, anh thấy thế nào?” Phóng viên lại hỏi.

Văn Bác vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa buồn cười: “Có thiên phú?”

Phóng viên nghe thế cũng có chút ngạc nhiên: “Cậu ta được đề cử diễn viên mới xuất sắc nhất, diễn xuất hẳn là không tồi chứ.”

“Về mặt này các bạn dù sao cũng là người bình thường,” Văn Bác bâng quơ nói, “Đạo diễn Lewis giảng giải cách diễn rất tỉ mỉ. Dưới rất nhiều tình huống, Tần Tu căn bản không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm theo là ổn. Hơn nữa tính tình đạo diễn cũng rất khoan dung, cho phép cậu ta liên tục NG, quay phim như vậy sao có thể không tốt chứ?”

“Mẹ kiếp!” Hạ Lan Bá nghe đến đây thì đầy một bụng tức, “Cái đồ giậu đổ bìm leo!”

Vừa dứt lời, cửa chính liền rầm một tiếng bật ra, Thẩm Triệt hấp tấp chạy vào, vừa cởi giày vừa vội vã hỏi: “Tần Tu đâu rồi? Đang ở trên lầu sao?”

Hạ Lan Bá cùng Âu Triết Luân còn chưa kịp đáp lời, đầu quắn đã chạy ào lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra.

Căn phòng trống trơn. Phản ứng đầu tiên của Thẩm Triệt là Tần Tu ra ngoài đua xe, nhưng rất nhanh liền cảm thấy có gì không ổn.

Cậu mở mịt sải bước vào phòng, chỉ thấy trên giá sách toàn bộ trống rỗng, trái tim liền nảy lên, cậu cuống quýt mở tủ quần áo ra, từng ngăn từng ngăn một, cuối cùng thất thần ngồi phịch xuống giường, ngơ ngác nhìn một dọc mắc áo gỗ trống trơn treo trong tủ áo.

“Anh tưởng chú biết rồi…” Phía sau truyền đến giọng của Hạ Lan Bá, “Hôm trước Tần Tu dọn ra ngoài rồi.”

***

– Xin lỗi, tôi sai rồi, anh về đi có được không?

– Làm sau lưng cũng được, đứng làm tôi cũng thích, anh muốn tôi gọi gì tôi sẽ gọi cái ấy! Sau này cái gì tôi cũng nghe lời anh!

– Tôi còn nợ anh hai trăm năm mươi vạn mà, anh không cần tôi thì cũng phải cần hai trăm năm mươi vạn kia chứ!

– Tôi yêu anh.

– Tôi yêu anh.

– Tôi yêu anh.

Thẩm Triệt tựa lưng vào giường ngồi bệt xuống đất, gửi một lúc mười hai tin nhắn. Mãi đến khi mặt trời thơ thẩn đi về đằng tây, trong phòng ngủ im lìm lạnh lẽo, nhìn tin nhắn “Tôi yêu anh” thứ mười bảy được gửi đi thành công, cậu gần như đã khóc.

Trí nhớ bắt đầu tua lại từng chuyện vụn vặt khi gặp rồi cùng ở chung với Tần Tu. Ngày ấy, Tần Tu nghiêng đầu, vẻ mặt ghét bỏ nhìn nhìn giá sách của cậu; đùng đùng nổi giận từ phòng tắm lao ra túm lấy áo cậu; bọc người trong chăn ngồi bên cạnh giường giáo huấn cậu; cho cậu ngồi sau xe nhưng không cho phép ôm; nằm sấp trên lưng cậu, rất ngang tàng mà liếm màu tiểu mạch trên người cậu…

Thẩm Triệt mặt như đưa đám, vậy là phải bắt đầu cuộc sống như đèn kéo quân sao?! (ý là cuộc sống nhàm chán, lặp đi lặp lại) Không được! Chàng trai tóc xoăn từ mặt đất bò đứng lên. Vất vả lắm tôi mới theo đuổi được anh, hoa khôi trường của tôi, tôi muốn tự mình tìm trở về!

***

Tần Tu dọn đến nhà mới đã được ba ngày. Công ty đã thông báo tạm dừng mọi hoạt động, hằng ngày anh chỉ nhàn rỗi đi dạo ở quảng trường gần đó. Hôm nay thời tiết rất đẹp, Tần Tu vẫn thơ thẩn đi dạo như mọi ngày, bất tri bất giác đã đi khá xa, mãi đến khi nghe thấy tiếng chó sủa không ngừng vọng ra từ một công viên nhỏ.

Công viên đã xây khá lâu, bây giờ đã biến thành chợ bán thú cưng, đủ các giống mèo chó tập trung ở đây, khá là náo nhiệt.

Tần Tu đi vào công viên, bước được vài bước liền thấy đằng trước là một đống mèo đang được bày bán chen chúc, vậy là không dám đi vào trong nữa, chỉ có thể lang thang quanh cổng vào. Dưới cây đa có mấy chỗ bán chó, trong rổ có một con golden retriever nho nhỏ vừa mới tỉnh ngủ, Tần Tu ngồi xuống vuốt vuốt lưng chú cún con, người bán liền niềm nở giới thiệu “Chó truy tìm golden retriever thuần chủng đấy” “Mẹ nó là chó cứu hộ” “Cậu xem màu lông vàng của nó đậm thế này” bla bla…

Tần Tu ôm con vật nhỏ lên, đặt ở trên đùi, bắp đùi thoáng cái đã có một nắm tròn âm ấm nằm lên, cảm giác nóng sực kia giống như từng rất quen thuộc, anh không ngờ chỉ thân nhiệt thôi cũng khiến cho anh chịu khổ sở thế này. Chú cún nhỏ nịnh nọt liếm ngón tay Tần Tu, người bán còn đang chào hàng nhiệt tình, Tần Tu hờ hững nói: “Trước đây, tôi cũng nuôi một con Golden Retriever rất bự.”

“Thật sao?” Người bán thấy khách hàng này khá tiềm năng bèn vội vã quảng cáo, “Giống Golden Retriever rất hoạt bát lại dính người. Ở một mình mà nuôi một con chó này là hay nhất.”

Tần Tu đem con cún nhỏ thả lại vào trong rổ, đứng dậy nói: “Để tôi suy nghĩ một chút.” Hiện tại đúng là anh đang rảnh, nhưng chỉ sợ lúc bận rồi thì cũng chẳng còn thời gian mà chăm sóc con cún nhỏ.

“Được mà, chiều thứ ba nào tôi cũng bán ở đây!”

Tần Tu mua một chiếc pizza mang về nhà. Căn hộ này là do công ty tìm giúp anh. Một biệt thự nhỏ kiểu cách, đồ đạc trong nhà đầy đủ không thiếu thứ gì, trong phòng khách còn có một cây đàn piano Steinway&Sons. Tần Tu một mình nằm trên sô pha ăn pizza xong, theo thói quen để lại hai miếng bánh bỏ vào trong tủ lạnh.

Đến bữa cơm chiều, Nữu Nữu tới, xách theo một túi to: “Chị Jessica bảo tôi mang bò bít-tết cho cậu nè!”

Tần Tu ghé người, để người trợ lý đi vào nhà, thấy Nữu Nữu cúi đầu đổi giày liền nói: “Lần sau cô không phải đến nữa đâu, tôi gọi ở ngoài mang tới là được rồi.”

“Đây là công việc của tôi mà!” Nữu Nữu đi vào, để mấy thứ lên bàn trà, “Chị Jessica nói phải tuần sau người giúp việc mới tới đây được. Trong lúc đó thì tất nhiên tôi cần quan tâm anh nhiều một chút.”

“Ngày nào cũng như vậy không vất vả sao?” Tần Tu hỏi, làm trợ lý vốn đã rất mệt rồi, ngày nghỉ cũng không cố định, nghệ sĩ làm việc đến nửa đêm thì trợ lý cũng phải theo đến nửa đêm. Khó khăn lắm Tần Tu mới có được vài ngày nghỉ, vậy mà Nữu Nữu vẫn không thể xả hơi.

“Tôi đâu phải chỉ là trợ lý của anh thôi đâu, tôi cũng là bạn của anh nữa mà. Dù sao tôi về nhà cũng chỉ có một mình, cũng thế cả thôi.” Nữu Nữu ngẩng đầu nhìn nhanh căn biệt thự kiểu cách rộng lớn. Căn nhà rất rất đẹp, thế nhưng lạnh lẽo cô quạnh không có chút hơi người. Tần Tu lúc này đang phải đối mặt với sóng gió, lại không có việc gì làm để có thể phân tâm, một mình ở trong căn nhà rộng lớn như vậy nhất định là rất buồn bực. Cô cũng ở một mình nên cũng có phần đồng cảm.

Tần Tu cũng thấy buổi tối chỉ có một mình đặc biệt không dễ chịu gì, thực ra anh muốn bảo Nữu Nữu trở về nhưng chịu không được, lại nói: “Vậy cô ở đây cùng xem TV với tôi đi.”

Thế là hai người ngồi trong phòng khách xem một bộ phim thần tượng trên đài TPS. Tần Tu không thích xem phim này nhưng Nữu Nữu đang theo dõi dở chừng.

“Tính độc chiếm có phải khiến người khác chán ghét không?” Tần Tu đột nhiên hỏi.

“Hả?” Nữu Nữu đang ăn snack khoai tây, nghe có chút không hiểu.

“Tôi đang nói vai nam thứ trên TV kia kìa, tính độc chiếm quá cao nên nữ chính mới dứt tình biệt luyến như vậy.”

Nữu Nữu cười nhún vai: “Đó là phim thôi mà, ngoài đời thực làm gì có ai độc chiếm khoa trương như vậy.”

Tần Tu không nói gì.

Tôi cũng từng tin rằng hắn đích thực chỉ là thần tượng của cậu thôi. Hắn đến trước tôi, hắn có tài năng khiến cho cậu sùng bái, thế nên tôi thừa nhận. Nhưng này Thẩm Triệt, đừng cho rằng tôi không có thần tượng thì không biết một kẻ sùng bái thần tượng sẽ như thế nào. Tôi không hỏi, cậu cũng vô tư không thèm nghĩ ngợi đến chuyện nói cho tôi. Cậu nghĩ tôi ngu ngốc đến mức nào mà có thể xem mọi cử chỉ khác thường của cậu chỉ là sự quan tâm và sùng bái đối với thần tượng? Nếu đã như vậy mà tôi còn tiếp tục coi như không có việc gì, vậy thì đến tôi cũng phải tự xem thường chính mình.

Xem xong TV cũng đã hơn mười giờ, Tần Tu tiễn Nữu Nữu ra đến cổng, đón một chiếc taxi đưa cô lên xe.

“À đúng rồi,” Nữu Nữu từ trong xe ló đầu ra, “Thẩm Triệt có đến công ty tìm anh, sau đó lại gọi điện thoại cho tôi hỏi chỗ ở mới của anh.”

“Cô chưa nói cho cậu ta đấy chứ?”

“Tôi chưa nói, nhưng mà…” Người nữ trợ lý có chút không đành lòng, “Nhìn cậu ấy thực sự rất lo lắng, tội ghê…”

Tần Tu đóng cửa xe lại, chỉ nói một câu “Về nhà cẩn thận.”

***

Tần Tu cũng không biết mình đã trải qua một tuần này như thế nào. Lúc ngủ cũng không còn người đá lung tung vào người anh nữa, khi tỉnh dậy trong ***g ngực lại lạnh lẽo trống trải. Không có ai đấu võ mồm, không có ai lầm bầm chửi thầm, không có ai phát hoa si với mình… Những lúc không có gì làm, Tần Tu chỉ biết ngồi đàn mấy bản nhạc dạo đầu, có đôi khi đang chơi thì nằm nhoài ra đàn ngủ mất. Trong cơn mơ mơ màng màng giống như nghe thấy Thẩm Triệt đang gọi mình “hoa khôi trường”.

Lúc Tần Tu tỉnh dậy mới phát hiện trên TV đang phát lại 《Tin nhanh giải trí》. Một mình Thẩm Triệt làm MC cho chương trình nhỏ này, Tần Tu nhìn cậu thanh niên tóc quăn trên màn hình đang cười tươi roi rói, trong lòng tự nhiên thấy bực bội vơ lấy điểu khiển tắt phụt TV đi. Anh đi ra cửa, quàng thêm khăn ấm, đeo cặp kính gọng đen, đóng cửa rời khỏi căn nhà.

Hôm nay là thứ ba, đang chán nản đi xuyên qua hết phố lớn này đến ngõ nhỏ khác, Tần Tu đột nhiên nghĩ tới con chó nhỏ Golden Retriever kia, không biết đã bị bán đi chưa.

Chợ thú cưng vẫn rất náo nhiệt. Tần Tu tìm đến chỗ người bán hôm nọ, thấy chú cún con vẫn còn đang nằm trong rổ. Trời se se lạnh, con cún đang nằm run rẩy ngước đôi mắt vô tội lên nhìn anh.

Tần Tu ngồi xuống ôm con cún vào ***g ngực, thân nhiệt ấm áp kia co thành một viên nằm trong ngực anh, tức khắc khiến anh không thể cự tuyệt, mở miệng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Người bán nhìn Tần Tu ăn mặc như vậy rất nhanh trí mà báo một cái giá cao chót vót. Người bán chó Labrador ở bên cạnh nghe thế quay sang nhìn, vẻ mặt “anh nghĩ cướp tiền của thiên hạ dễ lắm chắc”

Tần Tu vỗ về con cún nhỏ trong ***g ngực. Chắc là anh có thể nhờ người giúp việc chăm sóc con cún những khi anh vắng nhà. Cũng không phải không thể nuôi đâu nhỉ. Ở một mình rất cô quạnh, vừa nghĩ đến chuyện từ đây về sau, chỉ có chú cún nhỏ này là người bạn duy nhất của mình, trong lòng Tần Tu bỗng dưng dâng lên cảm khái, anh cúi đầu đùa đùa với con chó nhỏ: “Mày có bằng lòng theo tao không? Tao sẽ nuôi mày thật thật tốt.”

“… Anh nuôi nó, vậy tôi biết làm sao giờ?”

Sau lưng vang lên giọng nói đè nặng. Tần Tu ngẩn ra một giây, cứ ngỡ mình nghe nhầm, quay đầu lại không dám tin.

Cậu thanh niên tóc xoăn ở đằng sau đứng cách đó không xa, đang thở hào hển, có vẻ như là vừa mới đuổi theo tới đây.

Nhìn thấy cặp mắt ủy khuất đáng thương kia, trái tim Tần Tu phút chốc liền rối bời.
Bình Luận (0)
Comment