"Không phục?" Vị phó viện trưởng mang mẻ mặt tươi cười, chậm rãi đi tới bên người Quý Hồng Bân, hắn nhìn các học viên mà nói.
Lúc này, chính Lữ Thiên Tầm cũng mang một ánh mắt sáng rực mà nhìn Lam Hiên Vũ, thực ra thì cũng chỉ có tổ hắn là chính thức đối kháng với Lam Hiên Vũ.
Cho tới giờ khắc này, hắn vẫn còn chưa rõ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng lúc đó mình đã thông qua Hoàng Kim Sư Tử hống nắm lấy cục diện, nhưng cô bé xuất hiện từ trong triệu hoán chi môn ngay sau đó là ai? Còn có, tiếng long ngâm kia của Lam Hiên Vũ là chuyện gì xảy ra?
Những học viên khác cũng vì thấy tiểu tổ Lam Hiên Vũ đạt được quán quân mà giật mình khó hiểu, nhưng Lữ Thiên Tầm thì không phải như thế, thứ xuất hiện trong lòng hắn lúc này chính là kiêng kỵ.
Bởi vì mãi đến lúc này, huyết mạch trong cơ thể hắn vẫn đang bị kích động, đó là một loại kích động tràn ngập hoảng sợ.
Võ hồn Hoàng Kim Sư Vương đã mang cho hắn hoàng kim huyết mạch khá cường thế, từ khi bắt đầu tu luyện tới hiện tại, mấy năm qua hắn đều áp chế người khác ở phương diện này, đã bao giờ bị người khác áp chế như vậy?
Thế nhưng sự thật lại bày ngay trước mắt, một tiếng long ngâm kia của Lam Hiên Vũ đã làm thay đổi chiến cuộc.
"Các ngươi có thể về nghỉ ngơi hoặc tu luyện." Phó viện trưởng thấy không ai lên tiếng, hắn khoát tay áo mà nói.
"Lam Hiên Vũ, ngươi ở lại một lát." Quý Hồng Bân nói.
Lam Hiên Vũ cũng không biết vì cái gì mình bị gọi lại, trên thực tế thì lúc này hắn đang thầm nghĩ chạy nhanh về ký túc xá rồi kiểm tra hồn lực một chút, nhìn xem có thật là tăng lên như trong cảm giác hay không.
Lưu Phong cùng Tiền Lỗi đều nhìn hắn, lúc này trong mắt hai người đang tràn đầy sự hưng phấn.
Quán quân a! Đây thỏa thỏa nghịch tập kích a! Cái này là thứ bọn hắn vẫn luôn chờ mong đấy, nhưng bây giờ, khi thật sự lấy được quán quân bọn hắn vẫn có một cảm giác không dám tin. Bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, tổ mình lại có thể chính diện chiến thắng tiểu tổ của Lữ Thiên Tầm.
Không hề nghi ngờ, trong trận khảo hạch thực chiến này thì tác dụng của Lam Hiên Vũ rất trọng yếu, không có hắn làm làm hạch tâm thì Tiền Lỗi cùng Lưu Phong cũng vẫn là người áp đáy như cũ. Chính là nhờ Lam Hiên Vũ đem ba người gom ở một chỗ mới có được sự quật khởi cường thế này.
Những học viên khác đều đã rời đi, phó viện trưởng cười híp mắt mà vẫy vẫy tay với Lam Hiên Vũ: "Ngươi đi theo ta."
Lam Hiên Vũ cũng không nhận ra hắn, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, vị này chính là người đứng đầu trong mấy vị lão sư ở đây, điểm này Lam Hiên Vũ vẫn nhìn ra được, hắn vội vàng bước tới. Quý Hồng Bân cũng đi theo phó viện trưởng ra ngoài.
"Ngươi tới làm gì?" Phó viện trưởng tức giận mà nhìn về phía hắn.
Quý Hồng Bân lạnh lùng nói: "Giám sát, tránh việc ngươi dạy hỏng mất đứa nhỏ này."
"Lão Quý, ngươi có phải là có tật xấu hay không vậy?" Phó viện trưởng giận dữ, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Quý Hồng Bân nói: "Chẳng lẽ ngươi còn định dạy một cái hỗn thế ma vương như ngươi nữa hay sao?"
"Hừ!" sắc mặt phó viện trưởng chợt biến đổi, hắn hừ một tiếng nhưng lại không phản bác, bước nhanh ra ngoài mà đi.
Lam Hiên Vũ cảm thấy có chút không hiểu, cuối cùng là tình huống như thế nào đây? Vị này là ai a? Theo ý của Quý lão sư, hình như người này cũng không đáng tin cậy lắm?Phó viện trưởng mập lùn đi ở phía trước, Quý Hồng Bân cũng bước ngang với hắn mà đi, Lam Hiên Vũ thì thành thành thật thật mà theo ở phía sau.
Ba người ngồi thang máy, đi thẳng tới tầng cao nhất của lầu dạy học chính. Phó viện trưởng mang bọn hắn vào một văn phòng rộng rãi. Cả văn phòng chí ít cũng có tới hai trăm mét vuông, chẳng những có ghế sô pha, bàn cùng giá sách, còn có một chút thực vật tinh xảo, mà chúng còn rất nhiều trên những giá sách.
Bây giờ đã là thời kỳ hồn đạo khoa học kỹ thuật phát đạt, giấy ghi đã trở thành vật phẩm hi hữu. Rất hiển nhiên, vị phó viện trưởng này rất thích những giấy ghi này. Có thể bảo tồn giấy ghi đến bây giờ cũng có thể dùng "hiện vật văn hoá" để hình dung, giá trị tuyệt đối không nhỏ.
Phó viện trưởng nhìn Quý Hồng Bân một cái: "Chẳng lẽ ngươi muốn một mực dự thính sao?"
Quý Hồng Bân không khách khí chút nào, hắn bước tới ghế sô pha mà ngồi xuống, cũng không để ý tới vị phó viện trưởng kia. Phó viện trưởng hai tay chống nạnh, có vẻ như hắn đã muốn phát tác, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, hắn hướng Lam Hiên Vũ vẫy tay: "Đến đây, tiểu tử, tới trước mặt của ta."
Lam Hiên Vũ thành thành thật thật mà đi tới.
Thân thể vị phó viện trưởng này cao chừng trên dưới một mét bảy, nhưng nhìn thế nào thì thể trọng của hắn cũng phải chừng hai trăm cân, dáng người mập mạp, nhưng đôi mắt nhỏ luôn là vẻ cười tủm tỉm, làm cho người ta một cảm giác rất thân thiết.
"Chỉ nói vậy thôi, hôm nay, trong mê cung, thế nào mà ngươi lại nghĩ đến việc dùng loại chiến thuật này vậy?" Phó viện trưởng nhàn nhạt mà hỏi.
Lam Hiên Vũ nói: "Ta chỉ cảm thấy, ở trong mê cung thì ai cũng không biết mình sẽ gặp tình huống như thế nào. Chúng ta đều chưa quen thuộc với mê cung, cũng không biết có gặp phải rất nhiều đông học một lúc hay không. Vì cái này là khảo hạch nên có lẽ các sư phụ sẽ không để chúng ta hoàn toàn không tìm thấy nhau, thậm chí sẽ có thể thấy nhau một cách dễ dàng. Vậy thì không bằng lấy khỏe ứng mệt, nếu chúng ta đợi những đồng học khác đánh nhau kha khá rồi mới ra, dĩ nhiên sẽ có cơ hội đạt được thắng lợi lớn hơn nhiều."
Phó viện trưởng thoả mãn gật gật đầu: "Chiến thuật đối đầu, đã biết dùng đầu óc rồi, không tệ. Võ hồn của ngươi có thể tăng phúc cho Tiền Lỗi cùng Lưu Phong sao?"
Lam Hiên Vũ khẽ gật đầu: "Có lẽ là vậy. Nhưng có điều, lão sư, ta cũng không biết một rống cuối cùng đó là chuyện gì xảy ra. Hình như là sau khi phải chịu áp bách từ Hoàng Kim Sư Tử hống, ta cảm thấy cực khó chịu, sau đó liền kêu lên."
Phó viện trưởng khẽ gật đầu, hai mắt híp lại: "Đây là phản ứng tự nhiên của huyết mạch, không cam lòng bị áp chế. Nói cách khác, huyết mạch của ngươi hẳn là ở phía trên Lữ Thiên Tầm.
"Mưu lược cùng thực lực đều tốt, Không nghĩ tới, một người có hồn lực thấp nhất lại là người mang cho ta kinh hỉ. Thực sự thì thực lực là có thể bồi dưỡng, nhưng tính cách lại rất khó rèn luyện. Ta rất thích rích cánh của ngươi, có muốn bái sư không?"
"A?" Lam Hiên Vũ ngẩn người, tuy tuổi hắn còn nhỏ nhưng cũng biết bái sư có nghĩa là gì. Trong giới hồn sư thì tuyệt đối là một ngày làm thầy, suốt đời làm cha. Dù hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát đạt như vậy thì cái truyền thống này cũng không có cải biến. Sư phụ cùng lão sư là không giống nhau, thứ sư phụ mang tới cho đệ tử không chỉ là dạy bảo, mà còn là truyền thừa cùng yêu mến.
Lam Hiên Vũ vô thức mà quay đầu nhìn về phía Quý Hồng Bân, Quý Hồng Bân vẫn ngồi ở đó, mặt hắn vẫn không chút biểu tình.
"Thế nhưng ta...ta đã có sư phụ rồi." Lam Hiên Vũ nói. Thật sự là hắn không biết vị lão sư béo trước mặt này a! Sao có thể đường đột mà bái sư như vậy?
"Có sư phụ rồi hả? Sư phụ dạy ngươi Hồn Kỹ? Cổ võ? Hay là chiến kỹ?" Phó viện trưởng nhướng mày lên mà liếc Quý Hồng Bân một cái. Hắn tự nhiên cho rằng vị lão sư trong lời nói của Lam Hiên Vũ chính là Quý Hồng Bân. Sắc thái của Quý Hồng Bân vẫn bình tĩnh như trước, tựa như tất cả đều không liên quan tới hắn vậy.
"Không sao, có sư phụ cũng không sao, ta cũng không phải muốn dạy ngươi về phương diện hồn sư. Không phải người đã chọn môn học lái chiến hạm sao? Ta có thể dạy ngươi cái này, làm sư phụ của ngươi về phương diện này." Phó viện trưởng cười híp mắt mà nói.
"A? Ngài sẽ dạy điều khiển chiến hạm?" hai mắt Lam Hiên Vũ lập tức liền phát sáng lên.
Phó viện trưởng nói: "Cái này là ngươi không hiểu a. Cho tới bây giờ thì lái chiến hạm cũng không phải chuyện riên. Nhân viên công tác trên một chiến hạm rất đông, mỗi người đều có chức trách riêng của mình. Chức trách khác nhau thì việc cũng khác nhau. Nhưng cũng có một người quản lý chung ra lệnh, thao túng toàn bộ chiến hạm, thậm chí là một hạm đội.Thứ ta có thể dạy ngươi chính là tri thức về phương diện này, dạy ngươi như thế nào tung hoành Vũ Trụ. Ngươi có hứng thú chứ?"
Lam Hiên Vũ liên tục gật đầu: "Có hứng thú, từ nhỏ ta đã cực thích chiến hạm. Lão sư, người dạy ta sao."
Phó viện trưởng mỉm cười, hắn có chút đắc mà ý nhìn Quý Hồng Bân một cái, sau đó nói: "Bái sư."
Bái sư?
Lam Hiên Vũ phát hiện vị lão sư này đang nhìn Quý lão sư, hắn cũng quay đầu mad nhìn tới hướng Quý Hồng Bân, nhưng lần này Quý Hồng Bân không còn bất động như ban nãy mà hướng Lam Hiên Vũ gật gật đầu.Không biết vì cái gì, khi thấy vị Quý lão sư này này gật đầu, trong nội tâm Lam Hiên Vũ vô thức mà sinh ra một cảm giác tín nhiệm. Huống chi hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, hiện tại lại có cơ hội học thứ mình thích nhất, nên hắn cũng không có suy nghĩ nhiều mà cung kính cúi người: "Sư phụ, xin ngài thu ta làm đệ tử.