Nhưng làm hắn không thể tưởng tượng nổi là Đường Nhạc xuất hiện. Một người, chỉ là một người lại có thể thay đổi mọi thứ trong thời gian cực ngắn!
Hắn có thể làm cho công kích của chiến hạm chủ pháo phải thu về, rồi chỉ đạp một cước lại có thể hủy diệt một chiếc công kích hạm cấp lưu tinh. Đây quả thực là một việc hoàn toàn không thể tưởng tượng a!
Lực lượng của một người có thể đạt tới trình độ như vậy sao? Vậy hắn hay vẫn là người sao? Hay là thần cách trong truyền thuyết?
Tất cả mọi thứ trong phi thuyền vũ trụ cũng đã khôi phục bình thường. Toàn bộ phi thuyền đã là một mảnh thét lên cùng tiếng hoan hô. Vốn dĩ tất cả mọi người đều đã tuyệt vọng, bọn hắn đều cho rằng mình sẽ phải chết dưới công kích của đám hải tặc vũ trụ.
Thế nhưng tất cả đều đã chuyển biến, một đầu Kim Long xuất hiện, đánh tan tất cả hải tặc.
Cuối cùng, chuyện gì xảy ra đã không trọng yếu, quan trọng là tất cả mọi người đều sống sót rồi!
Nhạc Khanh Linh đứng ở nơi đó như một pho tượng mà nhìn Đường Nhạc đang lăng không hiện trước mắt mình.
Đường Nhạc đưa tay quơ quơ trước mắt nàng "Làm sao vậy?"
Nhạc Khanh Linh nuốt xuống từng ngụm nước, đột nhiên nàng giơ tay lên sờ sờ lên mặt hắn. Đây là việc bao nhiêu năm qua nàng chưa dám làm. Hai má hắn rất ấm áp, da thịt vô cùng tốt, thậm chí còm tốt hơn so với một nữ nhân, có co dãn, còn rất bóng, sờ rất tốt. Càng mấu chốt hơn chính là, hắn là một người a! Một người chân thật vô cùng hiện ra ở trước
mặt mình. Thế nhưng nàng cũng nhìn thấy. Nàng cùng Lam Hiên Vũ là hai người duy nhất thấy được một màn chiến đấu kia.
"Ngươi, ngươi, đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy?" Nhạc Khanh Linh có chút lắp bắp mà hỏi.
Đường Nhạc than nhẹ một tiếng, "Nếu như ta nói ta cũng không biết, ngươi có tin hay không?"
"Lúc trước, sau khi ngươi cứu ta từ bờ biển lên ta đã mất tất cả trí nhớ. Đầu kim long ngươi vừa mới thấy kia hẳn là đồng bạn trước kia của ta, cũng chính là hồn linh mà ngươi đã từng nói. Thế nhưng chính nó cũng ngập vào ngủ say, ta cũng không có biện pháp làm nó tỉnh lại. Ta vẫn như trước không nhớ nổi được gì, thế nhưng những năm này ta đã dần cảm thấy ta có chút năng lực không giống người thường. Có đôi khi ngay cả chính ta cũng rất khiếp sợ, ta cũng không rõ lắm những năng lực này là từ đâu mà đến. Có lẽ ta cũng là một hồn sư. Chẳng qua là ta không quá giống những người khác, cho nên ta cũng không dám bày ra trước mặt ngươi."
Nhạc Khanh Linh ngơ ngác nói: "Chuyện này còn có...có ai khác biết hay không? Những thứ vừa nãy có phải mọi người đều thấy được rồi không?"
Đường Nhạc lắc đầu, "Không có. Lúc ta xuất thủ đã che giấu cảm giác của bọn họ. Cho nên không có người nào sẽ biết đó là ta."
Nhạc Khanh Linh nhẹ nhàng thở dài một hơi, ánh mắt nàng cũng một lần nữa trở nên rõ ràng, lại giơ tay lên, sờ soạng trên mặt Đường Nhạc một chút, "Nói như vậy là chỉ có mình ta biết?"
Đường Nhạc nhìn thoáng chiến cơ không gian vẫn đang lơ lửng qua cửa sổ, nhưng hắn vẫn khẽ gật đầu.
Nhạc Khanh Linh thở dài một hơi, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết, ta cũng không muốn để ngươi biến thành vật thí nghiệm. Ngươi nhớ kỹ, ngươi chính là Nhạc công tử, là Nhạc công tử chỉ biết ca hát, cũng không phải là hồn sư cường đại gì! Về sau, nếu không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì ngươi cũng đừng bày ra thực lực. Trời ạ! Trong vũ trụ mà có thể tay không hủy chiến hạm, ngay cả nghe ta cũng chưa từng nghe qua. Thì ra hồn sư có thể mạnh như vậy sao?"
Đường Nhạc yên lặng lắc đầu, "Cũng không phải đơn giản như vậy, chẳng qua lúc đó ta dùng một kích toàn lực của thân thể. Chủ yếu vẫn là dẫn bạo lò hạch tâm phản ứng của nó nó, nếu không thì cũng không dễ dàng như vậy a. Ta có thể cảm thấy trước kia hẳn là ta rất mạnh, chẳng qua là hiện tại, vẫn không thể hoàn toàn nắm giữ được những năng lực của trước kia, vì dù sao ta cũng không nghĩ ra. Rất nhiều lúc vẫn là dùng năng lực của bản năng mà thôi."
Nhạc Khanh Linh nói: "Vậy ngươi cũng đừng nghĩ. Có điều, thật kỳ quái a! Ngươi lợi hại như vậy hẳn phải là cường giả vạn chúng chú ý mới đúng, nhưng ngươi xuất đạo đã lâu như vậy lại chưa từng có người đến đây nhận lãnh."
Đường Nhạc cười khổ: "Nhận lãnh? Ngươi cho ta là chó mèo nhỏ hả?"
Nhạc Khanh Linh hì hì cười một tiếng, lại giơ tay lên sờ sờ má hắn, nhưng lần này Đường Nhạc cũng không để cho nàng được đắc thủ, hắn lui về phía sau một bước, "Được rồi a! Đừng chiếm tiện nghi nhiều vậy chứ."
"Các vị hành khách, các vị hành khách. Vạn hạnh không ngại. Ta là thuyền trưởng của phi thuyền. Địch nhân của chúng ta, tất cả hải tặc cũng đã bị tiêu diệt rồi. Tuy ta cũng không biết đầu kim long kia là từ đâu mà đến, nhưng mọi người chúng ta đều đã an toàn. Đợi cơ giáp bảo hộ cùng chiến cơ không gian của chúng ta trở về là có thể tiếp tục di chuyển. Chúng ta sẽ mau chóng tiến về Thiên Đấu Tinh, tất cả đều không có việc gì, xin mọi người khống chế tâm tình cho tốt, Chờ một chút, sẽ có người tới cấp cho mọi người thêm một ít đồ ăn."
Âm thanh nhắc nhở truyền tới, đúng vậy, chuyện lần này cuối cùng cũng đã giải quyết xong.
Tất cả đều giật mình như mộng.
Khi Lam Hiên Vũ điều khiển chiến cơ không gian trở lại phi thuyền vũ trụ đã có hơn mười tên nhân viên công tác của phi thuyền xếp thành hàng đứng đợi. Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô vang lên náo động.
Không thể nghi ngờ, đầu kim long kia đã cải biến tất cả. Nhưng việc Lam Hiên Vũ điều khiển chiến cơ không gian phá hủy hai đài cơ giáp hải tặc kia cũng đã để lại một dấu ấn rất lớn trong lòng tất cả mọi người. Nhất là một màn điều khiển vô cùng tinh diệu kia, quả thực có thể nói là kì diệu vô cùng.
"Tôn kính phi công chiến cơ, ngài khỏe chứ, ta là thuyền trưởng Tôn Vị Bình, cảm tạ ngài..."
Thuyền trưởng là một vị trung niên hơn bốn mươi tuổi trung, hắn mang vẻ mặt cảm kích tới đây nghênh đón Lam Hiên Vũ vừa nhảy xuống khỏi chiến cơ, thế nhưng, lời còn chưa nói hết hắn đã nhìn rõ tướng mạo "ngài phi công" trước mắt này.
Đẹp mắt, quá dễ nhìn. Thế nhưng khi Lam Hiên Vũ đứng ở trước mặt hắn thì lại thấp hơn hắn nguyên cả cái đầu, khi vẻ mặt trẻ thơ hiện ra tước mắt hắn thì Tôn Vị Bình đã hoàn toàn nói không nổi nữa.
"Cái này... ngươi, ngươi là phi công vừa rồi?" Tôn Vị Bình trợn mắt há hốc mồm mà hỏi.
Trong đầu Lam Hiên Vũ lúc này vẫn là cảnh huy hoàng tráng lệ khi nãy, hắn có chút ngơ ngác mà nói: "Đúng vậy! Là ta."
Phản ứng đầu tiên của Tôn Vị Bình là làm sao có thể chứ? Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía nàng nhân viên nói lúc trước bị Lam Hiên Vũ kéo đi.
Nàng vội vàng khẽ gật đầu, "Là hắn, là hắn. Lúc đó hắn nói hắn đã từng học qua điều khiển chiến cơ không gian, ta có chút sợ, nên đã dẫn hắn..."
Lúc này Tôn Vị Bình đã không biết nên nói cái gì cho phải, đứa nhỏ trước mắt này, có cho nó ăn tới bội thực mà chết cũng chỉ là mười ba, mười bốn tuổi? Một đứa bé nhỏ như vậy, vậy mà lại để cho hắn điều khiển chiến cơ không gian? Thế nhưng người ta còn điều khiển chiến cơ không gian phá vụn hai đài cơ giáp a!
Thật đúng là người không biết thì không sợ a!
"Khục khục, tiểu tử, ngươi, ngươi rất tuyệt. Ta đại biểu toàn bộ phi thuyền cảm tạ ngươi. Ngươi... ngươi đúng thật là nghé con không sợ cọp a!" Vốn dĩ hắn muốn khen ngợi thật tốt, nhưng đối mặt với một đứa nhỏ thế này thì thật sự là không có cách nào khác.
"Thuyền trưởng thúc thúc, ta có thể nhờ ngài một việc không?" Lam Hiên Vũ đột nhiên làm một vẻ mặt đáng thương mà nhìn về phía Tôn Vị Bình.
Lúc này đã không chỉ biểu lộ của Tôn Vị Bình có chút cứng ngắc, mà tất cả đám nhân viên chung quanh cũng đồng dạng là biểu lộ quái dị. Đây đúng là vị phi công vừa điều khiển chiến cơ không gian điêu luyện như vẽ hoa, hơn nữa còn phá huỷ rồi hai đài cơ giáp quân địch đấy sao?
"Chuyện gì vậy?" Tôn Vị Bình hỏi.
Lam Hiên Vũ nói: "Có thể không nói cho ba mẹ ta biết vừa rồi ta đi làm cái gì được chứ? Cứ nói ta đi vệ sinh, bị kẹt trong đó rồi, được hay không?"
Tôn Vị Bình làm một vẻ mặt cười khổ mà nhìn hắn, "đứa nhỏ a! Không phải thúc thúc không giúp ngươi. Nhưng ngươi thử nghĩ một chút, xảy ra vụ việc lớn như vậy, khi đến Thiên Đấu Tinh nhất định sẽ bị tra rõ tình huống một cách kỹ càng đấy. Chuyện này sao có thể giấu được đây! Hiện tại có giấu giếm xuống nhưng đến lúc đó cũng phải nói rõ với cảnh sát. Hơn nữa, lần này ngươi lập công lớn như vậy, nhất định sẽ được khen ngợi đấy, đối với việc phát triển trong tương lai của ngươi là rất có lợi đấy. Có điều, lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi a."