Đây chính là đệ nhị hồn kỹ của Lưu Phong, Bạch Long Phản.
Hắn dẫn huyết mạch Bạch Long của Bạch Long thương phản hồi bản thân, làm bản thân tạm thời có được đặc tích của huyết mạch Bạch Long. Nếu do chính hắn tự sử dụng thì da của hắn cũng không biến sắc, thời gian cũng chỉ có mười giây, nhưng dưới sự tăng phúc của Kim văn Lam Ngân Thảo thì thời gian có thể gia tăng gấp đôi, uy lực cũng sẽ tăng nhiều.
Chỉ một lát này, ba người bọn hắn đã trượt ra trọn vẹn ba mươi mét, tránh được đám Địa Hỏa Tích Dịch dày đặc dưới núi. Tuy vẫn có Địa Hỏa Tích Dịch đang lao tới hướng bọn hắn nhưng số lượng đã bớt đi nhiều.
Vừa lúc đó, có vẻ đầu Địa Hỏa Xích Long kia cảm nhận được có người phi hành, nó ngửa mặt lên trời mà rống một tiếng phẫn nộ, lại hướng không trung mà phụt lên một cây hỏa trụ cực lớn.
Lưu Phong cùng Tiền Lỗi đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lúc này, khoảng cách của bọn hắn tới vách núi còn hơn bốn mươi mét, hơn nữa chung quanh vách núi đều là Địa Hỏa Tích Dịch, muốn trở về là không thể nào, nhưng chỉ một chút nữa Hỏa Lưu Tinh Vũ sẽ rơi xuống a!
"Đi, toàn lực phóng tới Địa Hỏa Xích Long!" Lam Hiên Vũ cũng không nghĩ sẽ xuất hiện tình huống như vậy, hắn quyết định thật nhanh, lập tức nói với Lưu Phong. Chết thì chết a! Lưu Phong cắn răng một cái, mãnh liệt phóng tới hướng Địa Hỏa Xích Long.
Theo Hỏa Lưu Tinh Vũ xuất hiện, những Địa Hỏa Tích Dịch kia đều sợ hãi mà cuộn mình, cho nên một đường chạy này của bọn hắn đã trở nên thông suốt, cũng không có gặp bất kì ngăn trở nào.
Ưu thế tốc độ của Lưu Phong đã hoàn toàn bày ra rồi, mặc dù hắn còn mang theo hai người, nhưng dưới tăng phúc của Kim văn Lam Ngân Thảo thì tốc độ vẫn như trước là nhanh vô cùng.
Hỏa Lưu Tinh Vũ muốn giáng xuống từ trên trời là cần có thời gian, hơn nữa, vì lúc trước ba người Kim Tường ở trên không nên mới gặp "Tai hoạ ngập đầu".
Mà vừa rồi bọn Lam Hiên Vũ lại chỉ trượt đi, nên dĩ nhiên là không "hưởng thụ" loại đãi ngộ được Hỏa Lưu Tinh Vũ bắn chụm này. Qua giây lát, Lam Hiên Vũ liền bình tĩnh lại, tránh hỏa lưu tinh vũ trên mặt đất cũng không tính là quá khó khăn, nhưng thứ phiền toái là Hỏa Lưu Tinh Vũ sẽ nổ tung thành biển lửa.
Lúc này Tiền Lỗi đã hoàn toàn sợ tới choáng váng. Đầu Địa Hỏa Xích Long kia vẫn đang ngửa đầu phun hỏa trụ, mà những Địa Hỏa Tích Dịch kia hoặc là cuộn mình bất động, hoặc là điên cuồng mà chạy thục mạng, cả sơn cốc tràn ngập một cỗ khí tức kinh khủng.
"Đến dưới bụng Địa Hỏa Xích Long đi!" Lam Hiên Vũ kêu với Lưu Phong. Ánh mắt Lưu Phong sáng lên, lúc này hắn đã hiểu được ý nghĩ của Lam Hiên Vũ. Địa Hỏa Xích Long còn đang ngửa đầu gào thét nên thân thể nó sẽ không phát động công kích, bởi vì nó còn phải bảo trì uy lực của Hỏa Lưu Tinh Vũ. Từ tình hình trước đó mà phân tích là raz quá trình này là chừng hai mươi giây. Nói cách khác, trong hai mươi giây này, chỗ an toàn nhất trong sơn cốc sẽ là dưới bụng Địa Hỏa Xích Long.
Cái này vốn không phải xục diện Lam Hiên Vũ muốn đối mặt, ban đầu hắn nghĩ rằng sau khi tiến vào sơn cốc thì lập tức rời xa đàn Địa Hỏa Tích Dịch, rồi lại đi xem tình huống khác trong sơn cốc. Nhưng lúc này lại đột nhiên gặp phải tình huống trước mắt, hắn cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Lúc này ba người Lữ Thiên Tầm đã không có lựa chọn nào khác, đối mặt với Hỏa Lưu Tinh Vũ, bọn hắn vội vàng lại gần sát vách núi. Lúc này bọn hắn cũng đã chẳng quan tâm nhìn Lam Hiên Vũ đang làm gì nữa rồi, bởi vì trong suy nghĩ của bọn hắn thì ba người này đã xong.
Lúc này Lưu Phong vẫn còn đang trong trạng thái Bạch Long Phản, chính là thời điểm tốc độ nhanh nhất. Hắn như một Tiểu Bạch Long, thân thương hợp nhất, chỉ dùng bảy tám giây đã mang Lam Hiên Vũ cùng Tiền Lỗi đến gần Địa Hỏa Xích Long. Lúc này cũng đã bắt đầu có Hỏa Lưu Tinh Vũ rơi xuống mặt đất, phát ra từng trận nổ vang, từng luồng sóng lửa nóng bỏng đang từ bốn phương tám hướng mà xâm nhập đến.
Lam Hiên Vũ nhíu chặt đôi mày, nhưng thần sắc hắm vẫn vô cùng lạnh lùng, hắn vừa phóng thích Băng sương mù, giúp đỡ hai vị đồng bạn hóa giải hỏa độc, đồng thời cũng không ngừng quan sát Hỏa Lưu Tinh Vũ, dùng chính Kim văn Lam Ngân Thảo đang quấn trên người Lưu Phong mà trợ giúp hắn tránh Hỏa lưu tinh.
Loại thao tác cải biến phương hướng này bọn hắn đã luyện tập quá nhiều lần. Lam Hiên Vũ một tay bắt chặt theo Tiền Lỗi, dưới chân không ngừng bước dài, phối hợp Lưu Phong mà bay nhanh về phía trước. Mà Lưu Phong lại như đầu xe mang theo bọn hắn vậy, ba người nhất thể, tốc độ đã đạt đến cực hạn.
"Oanh!" Một viên Hỏa lưu tinh nổ tung ngay gần bọn hắn, luồng khí lãng khổng lồ lập tức kéo tới.
Lam Hiên Vũ hét lớn một tiếng, trong mắt hào quang thoáng hiện lên, tường băng bỗng nhiên xuất hiện nhưng lại ầm ầm nổ tung ngay sau đó, hắn thử dùng lực bạo tạc nổ tung để ngăn cản luồng sóng khí nóng bỏng đang tràn tới kia.
Ở thời điểm này, Lưu Phong cũng đã liều mạng. Hắn không hề giữ lại mà toàn lực phóng thích hồn lực, kjẽ chống Bạch Long thương xuống mặt đất, lại mang ba người bay đi. Tuy thân thể bọn hắn vẫn bị sóng xung kích đụng lệch ra vài phần, nhưng cuối cùng cũng đã ngã vật được xuống dưới bụng Địa Hỏa Xích Long.
Luồng sóng khí nóng bỏng lại đập vào mặt, mới tiếp cận Địa Hỏa Xích Long, ba người Lam Hiên Vũ ba người đã cảm thấy toàn thân nóng rực. May mắn là Lam Hiên Vũ có thể khống chế thủy nguyên tố, hắn tận khả năng mà điều tiết nhiệt độ được một chút. Ba người rơi xuống, gần như là sát mặt đất mà trượt tới, trên đỉnh đầu chính là nhiệt lưu nóng bỏng, đó chính là thân thể Địa Hỏa Xích Long.
Ba người đã cách bụng nó rất gần, nên càng có thể cảm nhận được phần khủng bố của nó, bởi vì nó quá khổng lồ. Trên người địa hỏa xích long, từng khối lân phiến tản ra hơi thở nóng bỏng, cả người nó đều đang rung động kịch liệt.
Bên ngoài đã là một biển lửa, giờ khắc này, chỉ còn dưới bụng nó là có chút an toàn, lúc này cả ba người Lam Hiên Vũ, Lưu Phong cùng Tiền Lỗi đều có cảm giác trái tim như muốn ngừng nhảy. Thật sự là quá mạo hiểm rồi. Nhưng trong nội tâm bọn hắn lại cảm thấy rất kích thích.
Chung quanh là biển lửa ngập trời. trên đỉnh đầu là Địa Hỏa Xích Long kinh khủng, ba người bọn họ lại có thể còn sống, cái này liệu có phải là một loại may mắn hay không đây? Lại qua mười mấy giây, tiếng rống giận dữ của Địa Hỏa Xích long mới dần ngừng lại. Lam Hiên Vũ dùng năng lực khống chế thủy nguyên tố của mà bản thân mà hóa ra từng tầng băng sương mù, bảo hộ lấy thân thể ba người.
"Làm sao bây giờ?" Tiền Lỗi thấp giọng hỏi.
Ở thời điểm này, hiển nhiên bọn hắn đã không còn cách nào lao ra, bởi vì bên ngoài đã là biển lửa, tuyệt không phải cái tu vi này của bọn hắn có thể đối phó được, đi ra ngoài cũng sẽ bị chết cháy.
Lam Hiên Vũ không chút do dự mà nói: " Địa Hỏa Xích Long chạy đi đâu thì chúng ta liền chạy theo tới đó. Hình thể của nó quá lớn, chưa hẳn đã có thể phát hiện chúng ta ở dưới bụng. Đợi đám lửa chung quanh yếu bớt chúng ta lại tìm cơ hội đi ra ngoài."
"Tốt!"
Cũng chỉ có thể như thế, nếu bọn hắn lựa chọn xông tới liều một chút thì chính là chuẩn bị cho việc mạo hiểm nhất. Cái này dù sao cũng là Đấu La thế giới, cũng không phải thế giới chân thật.
Sau khi Địa Hỏa Xích Long phóng xuất ra Hỏa Lưu Tinh Vũ thì có vẻ nó cũng có chút mỏi mệt rồi, nó đứng tại chỗ mà thở dốc một lát rồi mới tiếp tục đi tới hướng bên cạnh. Ba người Lam Hiên Vũ cũng vội vàng đuổi theo Địa Hỏa Xích Long.
Thân thể Địa Hỏa Xích Long quá khổng lồ nên cũng đủ cho bọn hắn đứng thẳng mà đi dưới bụng nó. Bên rai bọn hắn đang là từng tiếng ùng ùng trầm thấp. Mỗi bước Địa Hỏa Xích Long bước ra đều làm chấn động mặt đất.
Nhưng ở thời điểm này, không biết vì cái gì, trong đầu Lam Hiên Vũ lại đột nhiên hiện ra hình ảnh Đường Nhạc một cước giẫm trên chiến hạm lúc trước, sau đó là tám đầu Kim Long cuồn cuộn hủy diệt chiến hạm. Cảm giác đầu Địa Hỏa Xích long này giẫm đạp mặt đất có vẻ khá giống một cước kia của Đường Nhạc.
Ba người hãi hùng khiếp vía mà theo sát Địa Hỏa Xích Long. Nó cứ bỗng nhiên đi chậm, rồi lại bỗng nhiên gia tốc vọt tới trước, quả thực đã làm bọn hắn rất mệt mỏi. May mắn là rốc độ của Địa Hỏa Xích Long cũng không nhanh.
Hỏa diễm Chung quanh dần dần dập tắt, lộ ra rừng mảng đất lớn đã cháy đen. Lam Hiên Vũ thấp giọng nói: "Chuẩn bị sẵn sàng, Lưu Phong, sau đó chúng ta sẽ lao ra từ chân trái của nó. Bên này có khả năng là điểm mù của nó."
"Được. " Lưu Phong không chút do dự mà đáp ứng.