Chung Cực Lam Ấn

Chương 101

“Tô Khinh, Tô Khinh, anh dừng lại, đừng đi về phía trước nữa!”

Đây là một con đường nhỏ ở ngoại ô, chỉ rộng hơn đường đơn một chút, hai bên là cây cối thưa thớt và đồng ruộng hoang vu.

Tô Khinh lái xe trượt hơn mười mét cực kì tự nhiên rồi dừng lại. Sau đó y nhảy xuống khỏi xe, xắn cao tay áo để lộ cánh tay với những đường cơ cân xứng, trên đầu đội chiếc mũ đã giặt đến phai màu, áo sơ mi xanh đậm cởi hai cúc cổ. Không biết y làm thế nào mà làn da tối hẳn đi mà đen như thật, nhìn qua rõ ràng là một người thường xuyên chạy rông phơi nắng ngoài đường.

“Có gì không ổn?” Y vừa nói vừa giả vờ chui xuống dưới gầm xe sờ sờ mó mó.

Lúc này, Thường Đậu ghé tai y nói qua thiết bị liên lạc:“Em dò được ở đó có một điện trường không gian rất lớn, các anh đã chạy tới bên cạnh nó rồi. Điện trường không gian này rất kì lạ, bình thường điện trường bị cưỡng chế tạo thành đều không ổn định, như cái không gian chúng ta mở ra từ trên người Trịnh Uyển ấy, nhưng mà nó lại là một trường ổn định. Hai tầng không gian nhập lại làm một, bây giờ em không thể xác định được các anh vào rồi sẽ xảy ra chuyện gì.”

Tô Khinh dừng tay thò đầu ra, rống lên với Quý Bằng Trình đang ở trên xe:“Này lão già, còn bao xa nữa?”

Thường Đậu sửng sốt, Hồ Bất Quy thấp giọng giải thích:“Y đang hỏi bọn họ còn cách khu vực mục tiêu của chúng ta bao nhiêu đấy.”

“À…A!” Thường Đậu phản ứng lại, nghĩ bụng ra ngoài làm việc kích thích thiệt đó, đầu óc phải nhanh nhạy mới được nha,“Theo như ước tính sơ bộ thì còn cách mục tiêu khoảng 20km nữa ạ.”

Quý Bằng Trình phối hợp thò đầu ra, miệng ngậm thuốc lá, cà rề hỏi:“Hở ? Còn sớm mờ, gấp cái giề? Tau nói chớ nhóc mày có ăn thua không đấy?”

Tô Khinh hùng hùng hổ hổ đáp một câu rồi bò ra khỏi gầm xe, đi lật cốp lên, vừa làm vừa làu bàu:“Tôi đi xem có thùng dụng cụ ở đây không.”

Thường Đậu chẳng hiểu Tô Khinh đang nói chuyện với ai, lại mơ hồ, Hồ Bất Quy đành phải đứng cạnh làm phiên dịch:“Y hỏi cậu có công cụ nào bỏ vào thăm dò trong trường không gian kia được không ?”

Thường Đậu sùng bái nhìn anh:“Dạ, có vài cách, anh thử thả một máy dò dẫn lực vào thử xem. Lấy trình tự thả máy dò trong đồng hồ bỏ túi em cho anh, sau đó anh không cần can thiệp nữa, nếu có không gian hay điện trường kì lạ xuất hiện thì nó sẽ tự lăn đến.”

Tô Khinh đứng dưới mui xe nhanh chóng lấy đồng hồ bỏ túi ra ấn vài cái, một giọt ‘dầu’ trong suốt như nước trượt xuống từ cạnh đồng hồ, rơi xuống đất, nhanh chóng vỡ tan thành mấy viên tròn tròn mắt thường nhìn không thấy. Chúng nó dừng lại một chút rồi đồng thời lăn về phía trước.

Tô Khinh vừa chờ kết quả phân tích của bên kia vừa loay hoa loay hoay giết thời gian. Quý Bằng Trình ngồi một chỗ chẳng biết là vì rảnh đến tức trứng hay làm sao, nhàn cư vi bất thiện thò cổ ra trêu tức y:“Tau nói nhóc mày nha, có thùng dụng cụ chưa ? Có phải không sửa được không ? Không sửa được thì la lên đê, tau không cười nhóc mày nói như rồng leo làm như mèo mửa, không mách với bà xã nhóc mày đâu mừ.”

Tô Khinh một mặt nghe báo cáo số liệu bên ngoài không gian truyền tới từ máy chủ đầu bên kia, một mặt ló đầu ra từ trăm công ngàn việc dưới gầm xe, tặng cho lão già một ngón giữa.

Thường Đậu căng thẳng khẩn trương nhìn Hồ Bất Quy:“Đội trưởng Hồ, đây là ám hiệu gì vậy ạ?”

Hồ Bất Quy:“……”

Một lão nông dân trung tuổi đi lên từ thửa ruộng ven đường như muốn nghỉ ngơi một chút. Quý Bằng Trình đánh mắt với Tô Khinh, Tô Khinh nâng cao vành mũ cầm cờ lê đi sang bên đó, nở một nụ cười rạng rỡ thân thiện dễ gần:“Ông anh ơi, em hỏi tí, chỗ sửa xe gần nhất cách đây bao xa?”

Lão nông nhìn y:“Sao, xe hỏng à?”

“Không đi được.” Tô Khinh nhún vai.

Lão nông cười ha hả đề nghị:“Đạp cho phát!”

“Ài, được rồi.” Tô Khinh giơ chân đạp một phát lên thân xe, sau đó…bị bắn lại. Y cào tóc, hàm hậu ngu ngơ quay sang lão nông,“Ông anh, chiêu này mất linh rồi!”

Cả nhóm ở đầu kia xem y diễn trò, Lục Thanh Bách không nhịn được cười phá lên vỗ đầu Thường Đậu:“Đây là học chú chứ đâu, đúng là rất biết cách tận dụng nguồn tài liệu có sẵn mà.”

Lúc này, ánh mắt Tô Khinh dừng lại trên cổ tay lão nông bỗng dưng như đóng đinh tại chỗ, đồng tử của y co rụt lại. Y cào tóc, ngón tay huơ qua thiết bị liên lạc, Lục Thanh Bách ở bên kia nói:“Anh thấy rồi, cái vòng trên tay ông ta rất giống của mấy người nhà họ Đồng, đừng sờ lung tung.”

Lão nông buông nông cụ sấn tới nhìn nhìn như thật cơ mà chẳng hiểu gì, liền đánh giá :“Xe này…chắc là hỏng.”

Tô Khinh:“Hề hề.”

“Ây dà, thế thì phiền rồi đây.” Lão nông nói,“Chú có cái gì nhỉ…à điện thoại, có điện thoại không? Con tôi nó bảo gọi điện thoại là có người đến cẩu xe đi đấy.”

“À ừ nhỉ!” Tô Khinh bị Thường Đậu  nhập vào ngốc nghếch nói rồi đút tay vào túi tìm di động, tìm được, y sờ trúng nút bấm gí một cái___đến lúc lấy ra thì màn hình đen ngòm. Y nghiêng đầu gõ gõ điện thoại lên thành xe, kinh ngạc lẩm bẩm,“Ơ hay ? Sao không sáng?”

Pin điện thoại bị sóng năng lượng nện cho….cháy.

Tô Khinh mắt to trừng mắt nhỏ với lão nông một hồi, cuối cùng ông chú nông dân nhiệt tình hứa hẹn chờ con trai ổng về sẽ giúp bọn họ nghĩ cách. Thế là hai người song song ngồi xuống vệ đường anh một câu chú một câu bắt đầu tán gẫu, lát sau Quý Bằng Trình cũng xuống xe, ngoài mặt là quở trách Tô Khinh, ngôn ngữ lại đậm tính gài hàng, chỉ một lúc sau lão nông đã vui cười hớn hở khai tuốt tuồn tuột cả mười tám đời tổ tông nhà mình ra.

Phương Tu thở dài nhìn Tô Khinh vui vẻ giả khờ trên màn hình, lại nhìn Thường Đậu khờ thật bên cạnh, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy người sau trông thuận mắt hơn____Tô Khinh này, cậu ta nghĩ, đúng là quá khó đối phó, đội trưởng Hồ không hổ là đội trưởng, đến yêu đương mà cũng phải chọn mục tiêu có độ khiêu chiến cao ngất mới vừa lòng.

Tô Khinh làm bộ như vừa chú ý thấy chiếc vòng trên tay lão nông, y chớp mắt ngạc nhiên hỏi:“Chú này, đứng tuổi như chú mà cũng đeo vòng tay cơ à?”

Lão nông “khụ” một tiếng, tháo cái vòng nửa trong suốt xuống đưa cho Tô Khinh, bị Quý Bằng Trình cầm lấy xem xét, động tác rất tự nhiên.

“Trong đó là thuốc đấy.” Lão nông nói một câu dọa cả đám sững người,“Nơi này cách đây ít lâu bùng phát cái bệnh…bệnh ngủ say gì đó, ờ đúng rồi, cái bệnh mà người ta ngủ rồi không tỉnh ấy, ai cũng sợ. Sau đó chính phủ phái tới một đội cán bộ chữa bệnh, phát cái vòng này cho mọi người, bảo đeo nó có thể phòng được bệnh ngủ, ấy thế mà không còn ai bị nữa thật nha.”

“Ai cũng có à ?”

“Hả? Không phải.”

“Thu được rồi.” Thường Đậu nói trong thiết bị liên lạc,“Loại năng lượng tinh ngoài cơ thể này thông qua phương pháp trung chuyển đơn nhất có thể phòng ngừa bệnh ngủ____ chờ một chút, các anh cẩn thận, đã có máy dò dẫn lực vào được khu vực mục tiêu, hiện tại mất liên lạc rồi.”

“Nguyên lý của cái vòng này tôi cũng hiểu phần nào.” Trình Vị Chỉ đẩy kính mắt nói,“Bản chất của bệnh ngủ chẳng qua là cảm xúc của bệnh nhân bị hấp thu phạm vi lớn vượt qua giới hạn mà con người chịu được. Có một thứ giống như năng lượng tinh ngoài cơ thể thì có thể tạo thành tác dụng tương tự như ‘cách ly tĩnh điện’, nó và trường cảm xúc sẽ triệt tiêu lẫn nhau.”

“Chiếc xe mà anh lái cũng là nguyên……” Thường Đậu còn chưa nói xong một câu, máy tính trước mặt đã réo lên hồi cảnh báo inh ỏi.

Mọi người giật mình nhìn, chỉ thấy màn ảnh lớn dừng lại ở một nơi cách Tô Khinh không xa, khu vực hai tầng không gian nhập một bỗng nhiên tỏa rộng tới chỗ y như thủy triều dâng.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Chung Thạch Lương đẩy mấy người chặn đường, lao lên phía trước, đầu mi nhăn tít:“Bọn họ chạm phải cái gì sao?”

“Không biết anh ấy vừa dùng năng lượng kích thích pin hay là máy dò xét dẫn lực.” Thường Đậu nhấc thiết bị liên lạc lên,“Tô Khinh, Tô Khinh anh có nghe em nói không ? Mau rút khỏi đó ngay, điện trường không gian vừa bị đánh động. Em không ngờ nó lại nhạy cảm như vậy, hình như nó bị cái gì kích thích, đang hướng tới chỗ các anh đấy.”

Tô Khinh sửng sốt, Quý Bằng Trình cũng nghe thấy, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, rút kiểu gì đây? Lên xe chạy ? Không thấy kịch quá à?

Tô Khinh đột nhiên hỏi:“Ông anh này, con trai ông anh bao lâu nữa thì về được?”

Lần này không đợi Thường Đậu hỏi, Hồ Bất Quy nhanh chóng nói:“Y hỏi tốc độ của không gian kia thế nào, bao lâu nữa tràn đến chỗ y?”

“Nhanh lắm, phỏng chừng trong mười phút là tới rồi.” Thường Đậu nói.

Lão nông lại không biết bọn họ đang âm thầm căng thẳng, vẫn trả lời không nhanh không chậm:“Chú sốt ruột hả? Nó ấy à, có sớm cũng phải tối giời mới về.”

Quý Bằng Trình lập tức lộ vẻ khó xử, đứng đắn nói:“Ai nha, không ổn rồi___nhóc mày đưa công cụ đây, tau chui vào xem thế nào.”

Nói xong lão nhận lấy thùng dụng cụ, vô cùng chuyên nghiệp chui xuống gầm xe, miệng cắn đèn pin tay cầm tua vít. Ba phút sau, dưới gầm xe truyền đến tiếng mắng đầy tức giận của Quý Bằng Trình:“Nhóc mày chỉ biết ăn thôi, chả có đầu óc gì cả, cái này mà cũng không sửa được? Tiên sư tau còn tưởng hỏng hóc nặng nề gì cơ, nhóc mày đúng là cái đồ vô tích sự không làm nên trò trống gì, bà nó chớ.”

Tô Khinh nhe răng cười ‘hiền huệ’, bụng nghĩ lão già chết tiệt, lão chờ đấy!

Quý Bằng Trình tỏa ra tố chất thợ cơ khí chuyên nghiệp như xuất thân từ trường kĩ thuật “Hồng Tường”, giải quyết ‘vấn đề’ vừa nhanh chóng lại vừa thành, sau đó sắc mặt thối hoắc trèo vào khoang lái, chiếc xe mau chóng được khởi động.

Tuy rằng hành động này cũng rất kịch, cơ mà khán giả duy nhất đứng xem tỏ vẻ cổ vũ nhiệt tình.

Lão nông còn bình phẩm:“Sớm biết như vậy mà, lão tướng xuất mã bằng hai tiểu binh là thế đó!”

Tô Khinh tạm biệt ông ta rồi mở cửa ghế phó lái. Đúng lúc này, y vụt ngẩng đầu lên nhìn về một phía, bên tai vang vọng tiếng cảnh báo bén nhọn như muốn chọc thủng cả màng nhĩ xen lẫn tiếng Thường Đậu ồn ào:“A a a, điện trường đang ổn định như vậy làm sao có thể phát nổ chứ! Tô Khinh! Sao cái đồ phi nhân loại nhà anh đi đâu lần nào cũng ra vấn đề thế?!”

Tô Khinh không để ý đến cậu, y đã “thấy” thứ đó___nó không giống lốc xoáy cũng không giống thủy triều, y chỉ thấy ở một nơi cách mình không xa dường như có một lằn ranh vô hình, y không ‘nghe’ được bất cứ âm thanh nào đằng sau lằn ranh kia, nơi đó…thuộc về thế giới khác.

Tô Khinh nhảy lên xe, nhanh chóng khóa chặt cửa lại. Phía trước ghế ngồi bật ra một bảng điều khiển trong suốt, ngón tay y lướt như bay, ngay trước khi không gian kia dùng tốc độ chóng mặt bao phủ toàn bộ chiếc xe, hệ thống phòng hộ cấp tối cao đã hình thành.

Trong thiết bị liên lạc truyền tới màn hình đầy nhiễu sóng và âm thanh rèn rẹt, tín hiệu đứt đoạn.

Trong giây phút đó, căn cứ ST yên lặng đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi. Thường Đậu hoàn toàn choáng váng, há miệng hồi lâu chẳng khép được vào, bị Chung Thạch Lương đẩy ra một bên. Ông vội vàng điều tra bản đồ toàn khu vực đó, tọa độ của Tô Khinh đã biến mất.

“Thay đổi kế hoạch theo trường hợp xấu nhất.” Chung Thạch Lương hạ lệnh,“Chống đỡ tầng bảo vệ phòng ngừa phát nổ, tiểu đội 1 tiến vào mục tiêu sơ tán cư dân, tất cả phải mặc quần áo bảo hộ. Những người khác vây quanh khu vực đó, không có mệnh lệnh của tôi thì không được tự ý hành động, không được khởi động bất cứ thiết bị năng lượng nào!”

“Còn phải điều động máy bay trực thăng trang bị đầy đủ công cụ bắn phá.” Khấu Đồng mặt trầm như nước bổ sung thêm.

Hồ Bất Quy siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào da thịt, cả khuôn mặt căng cứng khắc thành đường cong sắc bén.

Thế nhưng trước sau anh không hề lên tiếng.

Tô Khinh cùng Quý Bằng Trình ngồi trong xe, ước chừng phải đến nửa phút không ai nói gì. May mà sau nửa phút cũng không có chuyện gì xảy ra, bấy giờ Quý Bằng Trình mới chậm rãi đạp chân ga, lái xe đi:“Hệ thống phòng hộ cấp tối cao đã khởi động…… Giờ sao?”

Tô Khinh chẳng ừ chẳng hử, chỉ chỉ về mấy rương vũ khí hạng nặng để trên ghế sau:“Liên lạc bị ngắt, bây giờ chúng ta không biết gì về nguyên lý của cái của nợ này, không biết vì sao nó lại bị đánh động, cũng chẳng rõ có phải đã rút dây động rừng rồi không, bên phía đội trưởng Hồ nhất định sẽ hành động theo giả thiết tình hình tệ nhất ____Đi về phía trước, đã đến nước này rồi, chỉ còn cách được ăn cả ngã về không thôi.”

Quý Bằng Trình quét mắt liếc nhìn y.

Tô Khinh nói rất trầm, vẻ mặt cực kì bình tĩnh:“Rất có thể họ sẽ nghĩ cách xâm nhập bằng biện pháp mạnh hoặc cho nổ toàn bộ khu vực, ở bên ngoài cũng nguy hiểm. Chẳng bằng phối hợp với họ, đi xem xem cái thứ dám bắt cóc cả thế giới kia là dạng yêu ma quỷ quái gì.”

Quý Bằng Trình khẽ cười một tiếng:“Thế nào, cậu cảm thấy cậu ta sẽ không để ý đến sống chết của mình à?”

“Nhảm nhí, sống chết của tôi không cần anh ấy phải bận tâm.” Tô Khinh cởi mũ, lột xuống tầng màng mỏng manh trên mặt để lộ ra làn da trắng nõn. Y lau lau mấy cái, khuôn mặt ‘hiền hậu’ ban nãy không còn sót lại chút nào, nụ cười kiêu ngạo bừng nở,“Lũ người bên trong mới là kẻ phải tự cầu nhiều phúc.”

“Chẹp!” Quý Bằng Trình cảm khái,“Nhóc mày lớn lên, gan cũng to hẳn ra rồi.”
Bình Luận (0)
Comment