Vẻ mặt của Hồ Bất Quy trở nên nghiêm túc, sắc mặt đen sì tạo ra lực áp bách cực lớn, anh nói: “Cậu đừng làm bậy, lên xe, mau chóng theo tôi rời khỏi đây.”
Tô Khinh kiên nhẫn giải thích: “Người bạn kia của tôi đã lớn tuổi, tôi thấy các anh ngày một ngày hai cũng chưa thể tìm được nơi đó, cứ cho là tìm được, bọn họ cũng có khả năng sẽ di dời địa điểm, tôi…”
Hồ Bất Quy lười nghe Tô Khinh nói nhảm, lôi cánh tay cậu muốn xách người nhét vào xe. Tô Khinh không nói nữa, cảm thấy mình với tên này không những xung khắc mà còn không thể nói với nhau được đến nửa câu tử tế. Cậu cúi đầu làm bộ muốn cắn người, thừa dịp Hồ Bất Quy lỏng tay mà chui ra khỏi vòng tay anh, chạy.
Tô Khinh tuy rằng người cao chân dài nhưng thể lực rất bình thường, chẳng chạy được mấy bước đã bị Hồ Bất Quy tóm trở về. Đội trưởng Hồ vô cùng muốn đập cho thằng nhỏ này hôn mê luôn đi, tránh cho cậu lại làm trò dại dột, cơ mà vừa nhìn thấy vết thương trên cổ cậu thì đã không biết phải xuống tay vào đâu nữa____Lại thêm, anh cho rằng Tô Khinh nói ra những lời đó nhất định là do tinh thần đã bị tổn thương nên mới phản ứng không bình thường. Thế là anh uy vũ mười phần dùng cánh tay ôm chặt cái eo nhỏ của Tô Khinh, lấy tư thế nhổ củ cải nhổ bật cậu lên khỏi mặt đất, sau đó nhấc vai cậu kẹp dưới cánh tay, nhanh chóng đi về hướng xe đỗ.
Hai tay Tô Khinh không được tự do bèn vô thức giãy giãy hai chân, trông chẳng khác nào một con rùa rời nước. Chẳng qua Hồ Bất Quy không hổ là dân lão luyện, xách theo một của nợ nặng đến năm sáu chục kí như cậu mà cứ như xách một thằng trẻ con dáng dài, thoải mái ung dung mà đi, không hề để tâm đến chuyện cậu nghịch loạn.
Tô Khinh đỏ mặt tía tai chửi ầm lên: “Đội Quy Linh cái mẹ gì, ông dí trym vào mấy người, ông thấy mấy người là cao con rùa, là rùa đen rút đầu thì có! Đồ chiếm hố không cho người ta đổ phân, không làm việc, không làm được, còn không cho người khác làm. Họ Hồ kia, tôi nói cho anh biết, anh thấy chết không cứu, sớm muộn gì cũng biến thành rùa rụt cổ, anh đừng tưởng anh…”
Cậu vừa lảm nhảm chửi rủa vừa để ý thấy cánh tay Hồ Bất Quy trên vai mình trượt xuống một tí, thế là há ngoác mỏ cắn phập lên, sau đó nhăn nhó rời miệng đi____Quân phản động da dày thịt béo, anh hùng nhân dân gãy răng rồi ~
Hồ Bất Quy cúi đầu liếc nhìn Tô Khinh, nghĩ bụng tên nhóc này có phải cầm tinh con cầy không thế? Mới có một tí thời gian mà đã cắn anh đến hai lần, còn một lần chưa thỏa nữa chứ. Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn phải phiền muộn giải thích: “Chúng tôi không thể để cho người dân bình thường đi làm chuyện nguy hiểm như thế được.”
Nói xong, anh ném Tô Khinh vào trong xe, trước khi cậu giương nanh múa vuốt nhào lên phía trước, anh đã mau chóng ngồi vào vị trí, đóng kín cửa, dùng thân mình bịt kín con đường thoát thân của cún Tô bé nhỏ.
Tô Khinh thở hổn hển, mắt thấy Hồ Bất Quy lại muốn khởi động xe, cậu lập tức vung tay nắm chặt cánh tay lái xe của anh, tay còn lại xé rách cái áo vốn đã tả tơi tơ tướp của chính mình. Xương quai xanh trắng nõn cùng với Khôi ấn cựa quậy nhoáng lên trước mắt Hồ Bất Quy, anh dời mắt theo bản năng, liền nghe Tô Khinh nói: “Tôi là người dân bình thường? Con mẹ nó, tôi là người dân bình thường chỗ nào? Anh đừng có lừa mình dối người nữa! Có thứ này, tôi còn có thể chạy trốn đến nơi nào? Để cho các người bảo vệ cả đời, rồi mỗi tối đều gặp ác mộng về những gì xảy ra trong tòa nhà xám xịt kia sao? Tôi còn có thể trở lại như trước kia được hay sao hả?”
Câu nói cuối cùng đượm đầy chua xót, hai mắt Tô Khinh đỏ hồng___Cậu cũng uất ức chứ, đang an ổn sinh sống, đột nhiên gặp phải loại chuyện tệ hại thế này, cho dù bình thường vô tâm vô tư, nhưng tốt xấu gì cậu cũng là một con người cơ mà.
Hồ Bất Quy trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Xin lỗi cậu.”
Tô Khinh vẫn nuốt những giọt nước mắt cay đắng ấy xuống. Cậu cười lạnh, đưa tay đẩy anh ra: “Mở mồm khép miệng vẫn chỉ là một câu ‘xin lỗi’, anh không còn cái gì khác để nói à? Cút ra, cho tôi xuống.”
Hồ Bất Quy bất động như núi ngồi đó, không nói lời nào, không phản kháng, càng không hợp tác.
“Cậu ta nói đúng.” Đang giằng co quyết liệt, trong bộ đàm im lặng hồi lâu lại truyền tới giọng nói của Lục Thanh Bách. Hồ Bất Quy nheo mắt, ngẩng đầu, máy hình chiếu chịu ảnh hưởng của không gian nứt vỡ đã hoàn toàn nhiễu sóng, Lục Thanh Bách dứt khoát nhận lấy đường dây video, dùng hình tượng nhã nhặn bại hoại mặt người dạ thú mà xuất hiện trước mặt Tô Khinh.
Mười ngón giao nhau đỡ dưới cằm, hắn ngồi trên cao nhìn xuống từ màn hình trên đỉnh đầu Tô Khinh và Hồ Bất Quy: “Cậu ta nói đúng, vòng tuần hoàn năng lượng của Khôi ấn không phải là một chu trình hoàn chỉnh. Làm một công cụ, trong chiến dịch đi săn của Lam ấn, tinh thần của cậu ta chịu đựng thương tích còn lớn hơn so với người bị hại, hơn nữa khó có khả năng nghịch chuyển, cho dù bây giờ cậu đưa cậu ta về, một đời cậu ta cũng không thoát khỏi thân phận Khôi ấn.”
Hồ Bất Quy siết chặt tay lái, gân xanh nổi lên thoạt nhìn có chút dữ tợn.
Lục Thanh Bách chỉ e thiên hạ không loạn tiếp tục nói: “Cho dù mọi chỉ số tinh thần của cậu ta bây giờ đều nằm trong phạm vi của người bình thường, cũng không có nghĩa là cậu ta thực sự ổn. Chúng ta đều biết, thương tích trên tinh thần không nhất thiết phải có biểu hiện ngay, có khả năng nó ủ quá sâu hoặc phản ứng của cậu ta quá chậm, phải qua một thời gian mới bộc phát ra ngoài theo hình thức của các loại bệnh tâm lý khác, sau đó vì bị tâm bệnh tra tấn mà trở nên không khác gì những kẻ phát điên tại trận kia.”
Để khẳng định tính chân thực cho những gì mình nói, bác sĩ Lục còn cố ý bổ sung: “Tuy rằng không nhiều, nhưng mà tôi thấy có mấy trường hợp như thế rồi đó.”
Trong mắt Tô Khinh, bộ blouse trắng trên người Lục Thanh Bách lúc này đều biến thành lông vũ đen, cả người hắn trở thành một con quạ đen hình người.
Hồ Bất Quy rít ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Lục Thanh Bách, cậu có ý gì thế?”
Lục Thanh Bách tuyệt không sợ anh tí nào, hắn biết anh không thể bò từ màn hình ra mà làm gì được mình, vì thế dứt khoát lưu loát nói: “Tôi nói cậu có mang cậu ta về cũng chưa chắc đã cứu được, nếu đã là chính cậu ta yêu cầu thì chi bằng lại thả cậu ta về chỗ cũ đi…”
“Không thể.” Hồ Bất Quy nói.
Lục Thanh Bách đột nhiên bị anh ngắt lời thì đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả kịch hát Tứ Xuyên, khuôn mặt vừa mới giây trước còn ân cần nhẹ nhàng đầy vẻ dụ dỗ, giây sau đã biến thành em họ của Dạ Xoa ngay được. Hắn đập bàn đánh rầm một tiếng, thổi râu trừng mắt quát ầm ầm: “Cậu nói không thể thì là không thể chắc? Họ Hồ kia, cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ, đếch hiểu cái rắm gì mà cũng dám chen mồm vào là thế nào? Cậu cho rằng tổn thương tinh thần cứ mang về dán băng dán vết thương lên trán là xong chuyện à? Lũ súc sinh Lam ấn kia còn biết định luật cảm xúc tương phản, cậu là đồ…”
“Gorilla.” Hứa Như Sùng bổ sung.
“Đồ Gorilla ngu ngốc!”
Hồ Bất Quy nhíu mày, anh mới là người nên đập bàn đây này. Tuy rằng anh xưa nay nói một là một nói hai là hai, thế nhưng chuyện gì không hiểu thì vẫn luôn nghiêm túc học hỏi đạo lý người khác nói (cho dù bộ dạng Lục Thanh Bách giống đòi nợ, giống đánh nhau, chỉ không giống đang phân rõ phải trái), vì thế bèn hỏi lại: “Ý của cậu là, để cậu ta trở lại nhà xám có lợi cho việc khôi phục tinh thần của cậu ta sao?”
Lục Thanh Bách phẩy tay quay sang Tô Khinh mà nói: “Bây giờ cậu ra ngoài nhận trị liệu, rất khó khăn, nếu nhớ tới bạn mình thì càng tăng thêm cảm giác tội lỗi, đối với Khôi ấn hình thái 2 như cậu mà nói, là đặc biệt nan giải. Trở lại nơi đó lấy độc trị độc nói không chừng còn hiệu quả hơn. Có điều muốn quay về cứu người, cậu phải suy nghĩ cho kĩ, có thể cậu không những không cứu được người, mà còn chết ở trong đó, người đã chết sẽ không sống lại được, cậu có tin Xuân ca tin Hạ ca [11] cũng không có cách nào sống tiếp được nữa đâu.”
[11. Tin Xuân ca, tin Hạ ca: Trong game onl Đảo mạo hiểm, có loại quái đánh xong được vật phẩm vĩnh viễn, nhiều người chơi lưu hành câu khẩu hiệu ‘Tin Xuân ca, được vĩnh sinh’, về Hạ ca cũng tương tự, đại ý cả câu nói đùa là chết rồi thì sống bằng niềm tin cũng không có cửa đâu ~ (chú thích bậy của người edit)]Toàn bộ dũng khí của Tô Khinh lúc rống lên với Hồ Bất Quy đã thoát ra ngoài gần hết rồi. Bây giờ cậu nghe thấy vậy thì sửng sốt, mê mang ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Bách.
Lục Thanh Bách không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn lại Tô Khinh, mãi nửa ngày, cậu mới gật đầu, vừa do dự lại vừa chậm chạp, trong trạng thái dạ dày đắng ngắt, gan ruột run rẩy, trong hoàn cảnh mọi tế bào trên người đều đang kêu gào “gật đầu là mày chết trong vinh dự đấy con ơi”. Cậu mở miệng, yết hầu khô: “Tôi, tôi vẫn phải về.”
Hồ Bất Quy nhìn cậu một cái rồi im lặng mở cửa xe cho cậu đi ra ngoài. Anh mò mẫm dưới gầm ghế lái một hồi, lôi ra một chiếc hộp nhỏ: “Tôi làm cho cậu chút công tác chuẩn bị đã.”
Anh mở hộp lấy một chiếc xilanh, ánh mắt nhìn Tô Khinh như đang trưng cầu ý kiến. Tô Khinh do dự một chút, yên lặng xắn tay áo, vươn cánh tay ra.
Hồ Bất Quy vừa tiêm vào vừa giải thích: “Đây là một thiết bị che chắn đơn giản vừa mới được nghiên cứu chế tạo ra, còn chưa qua thực nghiệm, tuy nhiên cậu yên tâm, không có tác dụng phụ đâu, chẳng qua tác dụng không biết thế nào…”
Hứa Như Sùng vội vàng chen mồm tự làm tự khoe: “Tác dụng là có thể ngăn chặn ảnh hưởng của cảm xúc ngoại lai với cơ thể cậu khi bị động hấp thu cảm xúc ở mức độ nhất định, anh làm, chất lượng cậu yên tâm đê.”
Tô Khinh liếc nhìn con xe mini khổ sở bên cạnh mình, chẳng những không yên tâm được mà còn thấy tim như bị treo lên.
Hồ Bất Quy lại tìm ra một chiếc khuyên tai màu bạc, nhẹ nhàng vén tóc bên thái dương của Tô Khinh lên, đối chiếu nó với chiếc khuyên cậu vốn đang đeo một chút. Sau một tiếng vang nhỏ, Tô Khinh nhìn lại, chiếc khuyên bạc hình hoa hồng đã giống y hệt chiếc khuyên đen trên tai cậu. Hồ Bất Quy hơi áp sát, tay chân lóng ngóng thay cho cậu, thấp giọng nói: “Đây là thiết bị liên lạc, có thể duy trì liên lạc 24/24 giờ với tôi, cũng có chức năng định vị, giúp chúng tôi tìm được căn cứ Lam Ấn.”
Động tác này quá mức thân mật, khiến cho Tô Khinh vụt nhớ tới tình huống lần đầu tiên hai người gặp mặt là như thế nào, vừa nghĩ đã thấy không khí ái muội hẳn lên, hô hấp mất tự nhiên tạm dừng một chút, đôi mắt cũng rũ xuống.
Hồ Bất Quy đeo khuyên xong thì buông Tô Khinh ra, còn nói: “Tôi không thể cho cậu thứ vũ khí gì quá rõ ràng, cậu chưa được huấn luyện chuyên nghiệp, rất dễ bị phát hiện ra, sẽ mang tới nguy hiểm. Tôi chỉ có thể đưa cậu thứ này, tay thuận của cậu là tay phải đúng không?”
Nói đoạn, anh lấy ra một chiếc nhẫn, Tô Khinh mở to hai mắt, bụng nghĩ đùa nhau à, mấy người này mắc bệnh gì thế, “công cụ” cái nào cái nấy đều chơi kiểu này là thế nào? Cứ cho là tay phải, cái…cái nhẫn này có thể tùy tiện đeo lên hay sao?
Sắc mặt cậu đen sì sì, cosplay xác ướp để mặc cho Hồ Bất Quy kéo cái móng vuốt cứng ngắc của mình. Anh đeo chiếc nhẫn lên ngón giữa tay phải của cậu, vừa đeo xong, nó biến mất. Tô Khinh có chút tò mò sờ sờ lên đó, chiếc nhẫn còn nguyên, chỉ là nhìn không thấy mà thôi.
Hồ Bất Quy nâng ngón tay cậu, chỉ đạo: “Chỗ này có một chốt mở, vừa vặn có thể dùng ngón tay cái khống chế.”
Sau đó không biết anh ấn vào đâu, một luồng hoa lửa phóng thẳng từ ngón giữa của Tô Khinh ra bên ngoài. Hồ Bất Quy tránh đi rất nhanh, chỉ là mặt tường đối diện bị đốt trơ trụi làm Tô Khinh hoảng sợ.
“Có thể dùng phòng thân.” Hồ Bất Quy nói.
Tô Khinh nhìn mặt tường như bị sét đánh trước mắt, nuốt nước miếng, nghĩ bụng trò này khẳng định đã vượt qua phòng vệ chính đáng rồi.
Cuối cùng, Hồ Bất Quy lại chỉ vào cổ cậu: “Vòng cổ từ lực của cậu đã bị phá hỏng, nếu thật sự trở về…phải tự mình cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện.”
Những lời này vừa thốt ra thì Hồ Bất Quy hoàn toàn không biết nói thêm gì nữa. Tô Khinh liếc mắt nhìn anh, xoay người đi. Trên người cậu bê bết bùn đất, cổ áo rách toang, tay áo thấm máu, mái tóc lâu ngày không cắt đã rũ xuống rất dài, một chân còn tập ta tập tễnh, trông y như một tên lang thang chạy nạn.
Hồ Bất Quy đứng ở cửa xe, ngậm một điếu thuốc, không hề nhúc nhích nhìn theo bóng cậu xa dần.
Tô Khinh đi được một đoạn, như cảm giác được cái gì, bèn quay đầu nhìn lại Hồ Bất Quy, liền nghe thấy anh nói: “Đây chuyện liều mạng, cậu phải nghĩ cho kĩ… Cẩn thận một chút.”
Giọng nói kia như thể vang lên ngay bên tai, Tô Khinh sờ sờ chiếc khuyên tai, biết nó truyền đến từ thiết bị liên lạc. Bước chân của cậu hơi dừng một chút, thế nhưng sau đó vẫn xoay người đi, không quay đầu lại.
Lục Thanh Bách đứng một bên bình luận: “Tim như đao cắt.”
Hứa Như Sùng nói: “Sinh ly tử biệt.”
Lục Thanh Bách còn nói: “Lưu luyến không rời.”
Hứa Như Sùng tiếp tục thành ngữ tiếp sức: “Phi yến bách thanh.” [12]
[12. Phi yến bách thanh : chỉ đôi chim liền cánh (_ __|||)]Tô Khinh vòng vào đường rẽ, người không thấy bóng, Hồ Bất Quy mới lên xe, lật ngược cái màn hình trên đỉnh đầu, mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát không để ý đến hai tên dở hơi kia nữa.
Tô Khinh một mình trở lại phòng giam của Trần Lâm, bước chân dùng dằng ở cửa một chút, do dự, nhưng rốt cuộc vẫn nhấc chân đi vào. Cậu ngã rạp trên sô pha, ngủ một giấc không biết trời trăng mây gió.
Đến khi cậu tỉnh dậy thì ngày đã ngả về chiều, trong phòng không bật đèn, những vết thương trên người đã được xử lý hẳn hoi tử tế. Tô Khinh ngây ngây ngốc ngốc, ngẩng đầu lên, thì thấy Trần Lâm đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thân mình trở thành một hình cắt vừa cô độc vừa tăm tối.
Nghe tiếng động, Trần Lâm chậm rãi quay đầu, Tô Khinh ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm. Bấy giờ cậu mới chú ý thấy trên vai Trần Lâm có một vết thương do súng gây ra, vẫn còn đang đổ máu. Khuôn mặt hắn tái nhợt, kính mắt vỡ một bên, hô hấp hơi dồn dập, nhưng vẫn mỉm cười với cậu: “Cậu tỉnh rồi.”