Chung Cực Lam Ấn

Chương 63

Trong nháy mắt chạm vào tấm lưới đang quấn chặt Tô Khinh, Hồ Bất Quy đã cảm nhận được năng lượng phát ra từ nó___ Bàn tay anh lập tức bị đốt bỏng.

“Cấp độ nguy hiểm không xác định, mọi người lập tức lui về phía sau, kĩ thuật viên lại đây!”

Nhân viên kĩ thuật đi theo đội hoang mang hỗn loạn ôm một đống thiết bị, giương đôi mắt cận tám trăm độ chạy tới gần, thấy thủ trưởng của mình nằm lù lù một đống dưới chân Tô Khinh thì sợ đến đớ người, nhào về phía trước, ngã xa mấy thước, kính mắt cũng rơi xuống đất.Cậu ta chớp đôi mắt mơ hồ, vừa run run rẩy rẩy vừa tìm kính khắp nơi.

Hồ Bất Quy nhìn cậu ta lại nhìn Hứa Như Sùng thất khiếu chảy máu đồng tử phóng đại nằm đó, trên mặt không nhìn ra mảy may biểu cảm. Anh chỉ dời mắt đi, đưa chân gẩy cặp kính của kĩ thuật viên nọ đến tay cậu ta rồi trầm giọng nói: “Cho cậu nửa phút, nói cho tôi biết đây là thứ gì?”

“Dạ… Vâng!” Người anh em bốn mắt dùng cả tay cả chân lay lắt bò lết lăn lại, lại nhịn không được mà thoáng nhìn thi thể của Hứa Như Sùng, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.

Tiếng nói của Hồ Bất Quy nổ vang bên tai cậu ta: “Đừng nhìn, đó không phải là cậu ấy thật.”

Lời nói của anh như có ma lực khiến cho người ta dấy lên hi vọng, hai mắt kĩ thuật viên sáng ngời lên, tay cũng không run, cúi đầu xuống không nhìn bên kia nữa, toàn tâm toàn ý dồn hết tinh thần vào tấm lưới trên mình Tô Khinh. Khuôn mặt y lúc này đã không còn màu máu, sắc mặt xám đi với tốc độ cực nhanh.

Hồ Bất Quy không chút nề hà lau qua loa bàn tay máu me be bét lên người, tận lực nhìn xuống không cho phép mình để lộ một chút lo âu___ Một người chết một người bị thương, nếu như đội trưởng là anh cũng dao động, những người khác phải làm sao bây giờ?

“Đội trưởng Hồ, theo phỏng đoán ban đầu đây là một loại chất môi giới song hướng, hiện tại một nguồn năng lượng đã bị ngắt nên nó đang tự động hấp thu năng lượng từ nguồn còn lại, cứ thế này kiểu gì anh ấy cũng bị hút khô mất.”

Tô Khinh không có dư thừa năng lượng để chữa trị cái chân bị thương, máu trên bắp đùi ồng ộc chảy ra như một thác nước nhỏ, một ngón tay tái nhợt của y còn bám trên mép lưới, mảnh dao giữa những ngón tay mắc lại trên tay áo  rách nát, bàn tay bị lưỡi dao sắc bén cứa ra một vết thương con con.

“Có chặn được không?” Hồ Bất Quy hỏi.

“Có thể, thế nhưng…”

“Không kịp chứ gì?” Hồ Bất Quy không đợi kĩ thuật viên nói xong đã cúi người xuống, nghiêng đầu nói với cậu ta: “Cậu tránh ra.”

Kĩ thuật viên mặt xám mày tro không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn tuân lệnh như phản xạ có điều kiện, thành thật đứng lên né sang một bên, sau đó cậu ta thấy Hồ Bất Quy mười phần liều mạng dùng hai tay trần siết chặt tấm lưới trên người Tô Khinh, Tô Khinh tựa như con rối giật dây, cả người bị anh xách bổng lên theo lưới.

Gân xanh trên thái dương Hồ Bất Quy nổi lên giần giật, kĩ thuật viên đứng cách anh gần nhất không ngậm được miệng vào, cảm thấy hình như mình ngửi thấy mùi BBQ đâu đây.

Nơi tiếp giáp giữa da thịt và tấm lưới phát ra tiếng xèo xèo, có chỗ da thịt thậm chí còn dính luôn lên đó, Hồ Bất Quy muốn lấy ra một bàn tay để giữ vai Tô Khinh, mà lúc kéo ra mới thấy nó không rời ra khỏi lưới. Anh dùng sức giật tay lại, nhân viên kĩ thuật đứngg cạnh thấy rõ ràng lòng bàn tay anh bị xé ra một khối thịt to, máu đỏ trào ra từ dưới làn da cháy nát.

Nhân viên kĩ thuật chỉ là một thư sinh yếu ớt cả đời chưa thấy qua thảm cảnh máu chảy đầm đìa như thế bao giờ, cậu ta cảm thấy hai chân nhũn như hai sợi mì, liền lùi ra sau một bước, hai mắt trợn trắng, thoát xác.

Hồ Bất Quy không để ý tới cậu ta. Anh nắm vai Tô Khinh, hít vào thật sâu, hét lớn một tiếng, xé tấm lưới như dòi bám xương trên người y xuống. Tô Khinh không còn chút sức lực, một chân còn bị chính mình chọc thành cái tổ ong, lúc này theo lực kéo mà ngã nhào vào người anh. Hồ Bất Quy muốn đỡ Tô Khinh lại phát hiện ra máu tươi và làn da cháy rụi đã dính liền tay anh vào áo y, liền lùi ra sau một bước, đạp phải dụng cụ của nhân viên kĩ thuật vứt đấy chưa dọn, thế là cả hai người nặng nề ngã xuống đất,.

Hồ Bất Quy giang hai cánh tay, đưa đôi tay cực kì thê thảm cẩn thận bảo vệ Tô Khinh, cằm của y đập vào trên ngực anh, xương chạm phải xương, đau nhức.

Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà thấy sắc mặt của Tô Khinh thì một hơi lại ứ trong cổ họng tức nghẹn. Lúc này, đoàn xe thứ hai của đội Quy Linh vừa tới nơi, Phương Tu chưa đợi xe dừng hẳn đã nhảy xuống, khom lưng khiêng hộp thuốc to chạy tới cùng Lục Thanh Bách.

Lục Thanh Bách vạch mí mắt Tô Khinh, không nói không rằng tiêm ngay cho y một xi lanh dịch dinh dưỡng liều cao sau đó chỉ huy một đám người: “Mau mau mau, nâng lên… Cái gì, nâng ai á? Nâng người sắp chết trước, thằng nhỏ bốn mắt kia cứ để nằm đấy tí nữa đi.”

Hồ Bất Quy cảm thấy trên người nhẹ hẳn đi, Tô Khinh được nâng lên. Lục Thanh Bách lúc này mới thấy cái tay của anh vẫn còn dính liền với vạt áo của Tô Khinh, liền rú lên một tiếng: “Con mẹ nó ai làm đây, cánh gà này rõ ràng là quá lửa, giòn xừ nó rồi!”

Hồ Bất Quy: “…”

Lục Thanh Bách lạnh lùng nhìn Hồ Bất Quy một cái rồi bảo mấy người khiêng cáng cùng ngồi luôn dưới đất, anh duy trì động tác vô cùng vất vả cẩn thận xử lý tình huống như chân với tay trước mắt.

Hồ Bất Quy muốn kéo tay xuống khỏi người Tô Khinh như cung cách bạo lực ban nãy, lại chẳng biết Lục Thanh Bách dùng nhíp gắp đến chỗ nào mà đau đến ứa nước mắt. Lục Thanh Bách nói: “Cậu còn dám động đậy nữa thì tối nay cả nhà ăn cơm với tay gấu nướng.”

“Nhưng mà cậu ấy…”

Lục Thanh Bách ngắt lời anh: “Thằng nhóc này không chết được, một xilanh dịch dinh dưỡng bơm vào lại không còn gì hấp thu năng lượng của cậu ta nữa, tí nữa là ổn thôi, có điều vết thương trên đùi thì hơi nan giải, hình như viên đạn kẹt bên trong rồi. Đội Quy Linh… Hừ, tôi thấy rõ ràng là đội liều mạng. Họ Tô này trông thì có vẻ hẳn hoi tử tế thông minh lanh lợi lắm, bản chất vẫn chỉ là một…”

Nói tới đây, ba chữ “con tinh tinh” không hiểu vì sao lại nghẹn trong cổ họng, Lục Thanh Bách hơi khựng lại, ánh mắt buông xuống, không nói gì nữa.

Hồ Bất Quy nhìn sang thì phát hiện sắc mặt của Tô Khinh quả nhiên không còn tái xám đáng sợ như vừa rồi nữa thì mới hồi phục tinh thần từ trạng thái cực độ khẩn trương, bấy giờ liền cảm thấy đau___ Tay đau, xương sườn đau, ngực cũng đau.

Phương Tu yên lặng đứng bên cạnh anh, ánh mắt dường như đọng lại trên người Hứa Như Sùng. Hồ Bất Quy dõi mắt nhìn theo cậu ta, trên khuôn mặt hiếm thấy lộ vẻ mê mang không hiểu, tiền căn hậu quả dội lên trong đầu, anh có rất nhiều nghi vấn, lại không biết phải nghĩ từ đâu mới được.

Hứa Như Sùng___ Con mọt sách ngày nào cũng ra rả nói dân kĩ thuật sẽ cứu vớt thế giới ấy, tuy rằng nói nhảm rất nhiều, tuy rằng đôi lúc không đáng tin, thế nhưng lại là một người rất tốt rất tốt, rất đơn thuần, rất nhiệt tình.

Trên thế gian này, mỗi giây mỗi phút đều tồn tại rất nhiều bội phản, thế nhưng chung quy không có loại bội phản nào khiến cho người ta mơ hồ hơn là phản bội ngay từ lúc bắt đầu.

Phương Tu chậm rãi đi qua, lặng yên cúi người, sau đó giữ nguyên tư thế ngồi, cậu ta cố sức xoay cổ, xoay tới một độ cong kì lạ___ Cậu ta muốn nhìn một chút, xem hình ảnh cuối cùng trên thế gian in dấu lại trong đồng tử phóng đại của Hứa Như Sùng là như thế nào.

Sau đó, cậu ta thấy được, một màn trời trắng nhợt, mênh mông không thấy bến bờ.

“Có một việc em vẫn luôn muốn nói với anh, còn chưa kịp mà.” Phương Tu nghĩ nghĩ, đoạn đưa tay che lên mặt Hứa Như Sùng nhẹ nhàng vuốt đôi mắt y khép lại. Cậu nhỏ giọng thầm thì, không biết đang nói với ai: “Đừng nhìn nữa.”

Cách đó không xa có người đầu tiên lớn tiếng khóc òa lên, có thể là người mới đến, còn chưa nhìn quen sinh tử và phản bội.

Phương Tu ôm thi thể của Hứa Như Sùng lên.

“Đừng khóc.”

Cậu nói thế.

Sau đó, một giọt nước mắt chảy dài từ khóe mắt của người thanh niên ấy.

Bọn họ đi qua bên người Lục Thanh Bách. Anh vẫn cúi đầu, như thể trong óc đột nhiên bị người ta nhét vào một quả tạ nặng nề, nặng đến nâng lên không nổi.

Nhân viên kĩ thuật bốn mắt trẻ tuổi không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, ánh mắt dại ra nhìn hết thảy rồi bỗng nhiên nhệch môi gào khóc: “Đội trưởng Hồ, chẳng phải anh nói với tôi rằng đó không phải là kĩ sư Hứa sao? Chẳng phải anh vừa nói…”

Hồ Bất Quy lên tiếng, giọng nói trầm đục như mắc lại trong yết hầu: “Tôi lừa cậu đấy.”

=========================

Khi Tô Khinh tỉnh lại thì đã ở trên giường mình. Vết thương trên đùi đã được băng bó gọn gàng, trên tay cắm kim, chất lỏng trong suốt cuồn cuộn không ngừng tràn vào cơ thể.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, Tô Khinh nâng mắt thì thấy Đồ Đồ Đồ cầm trong tay một cái khăn mặt còn chưa vắt khô, vụng về gấp lại, dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Khinh, nó kiễng chân đắp cái khăn lên trán y.

Sau đó như đã hoàn thành một hành động thần thánh, thằng bé thở ra một hơi rõ dài, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Hoàng thúc này, tuy rằng chú bắt thiên tử lệnh chư hầu thật chẳng tốt lành gì, nhưng mà chú đừng có chết đó.”

Tô Khinh hơi mỉm cười.

Đồ Đồ Đồ kê ghế dựa ngồi cạnh giường y như ông cụ non, hai cái chân không với tới đất lúc la lúc lắc. Nó hỏi y bằng giọng điệu nghiêm túc khác thường: “Chú nói xem, con người vì sao lại phải chết nhỉ?”

Tô Khinh suy nghĩ hồi lâu mới thấp giọng nói: “Con người sống trên đời đều phải chết, chẳng ai có cách nào.”

Đồ Đồ Đồ nghiêm trang gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp thơ trẻ lộ vẻ hờ hững không hề hợp tuổi: “Cũng phải nhỉ, ba mẹ cháu cũng là một ngày tự nhiên pằng cái là chết, có biện pháp nào đâu?”

Tô Khinh nhìn nó, bỗng nhiên hỏi: “Cháu có còn nhớ được mẹ không? Mấy năm trước lúc nào cũng thích học mẹ nói chuyện, sao giờ không thấy bắt chước nữa?”

Đồ Đồ Đồ nhẹ nhàng thò chân nhỏ đá một góc ga giường rơi xuống: “À, cháu không nhớ rõ.”

Tô Khinh bất giác chẳng biết nói tiếp thế nào. Đồ Đồ Đồ năm ấy ở trong nhà xám mới chỉ có sáu tuổi, tương lai nó trưởng thành, kí ức sẽ trở nên mờ nhạt, sau đó bị thời gian rửa sạch đến không còn, thậm chí nó sẽ không nhớ nổi khuôn mặt của ba mẹ.

Có biện pháp nào đâu?

Tuy rằng sinh tử là không thể tránh khỏi, nhưng nếu một người đủ cường đại, anh ta vẫn có khả năng quyết định mình nên sống thế nào và phải chết ra sao. Chẳng qua đa số người trên thế gian không làm được điều này, chỉ có thể mơ hồ chìm nổi trong biển người một đời một kiếp, khi bị xô đến đó, lúc bị đẩy đến kia, sau đó đến một ngày sóng dữ đánh qua, liền nhắm hai mắt lại, và chết.

Đôi khi, khát khao lớn nhất của cả đời người kì thực bất quá là tùy tâm mà sống hoặc tùy tâm mà chết vậy thôi.

Những lời này ứ nghẹn trong lồng ngực y, nhưng với Đồ Đồ Đồ, y chẳng nói được một câu thành lời.

Đúng lúc đó, cửa mở, Hồ Bất Quy hai tay băng trắng lốp đứng ở cửa nói với Đồ Đồ Đồ: “Nhóc con lại đây nào, chạy sang bên ông Trình chơi đi, bọn chú có chuyện cần nói một chút.”

Ngoài dự kiến của Tô Khinh, Đồ Đồ Đồ ngoan ngoãn không nói hai lời, lập tức nhảy xuống khỏi ghế chạy ra bên ngoài.

Hồ Bất Quy đóng cửa lại, kéo ghế dựa ngồi bên giường y: “Tô Khinh, tôi nhất định phải nói chuyện với cậu.”
Bình Luận (0)
Comment