Chung Cực Lam Ấn

Chương 76

Phương Tu nói: “Tôi thấy… hơi buồn nôn.”

Trong tốp bộ đội vũ trang đằng sau đã có người không nhịn nổi mà nôn thốc nôn tháo. Tô Khinh lại khoanh hai tay gí sát mặt vào nhìn rồi bảo Thường Đậu: “Máy thăm dò có đổi góc quay được không? Đưa gần vào một chút, hình như tôi thấy người này có vẻ quen mắt.”

Thường Đậu cảm giác nước chua đang trào lên cổ họng mình, vì thế cậu vạn phần sùng bái mấy vị nhân viên bên ngoài vẫn giữ được tỉnh táo trong tình trạng hỗn loạn ngoài kia. Trong cảm nhận của cậu chàng lúc này, bọn họ chẳng khác nào những bức tường wallnut đứng trên đầu trận địa đối mặt với đại quân zombie mà không hề chớp mắt. Cậu từ từ điều chỉnh góc độ máy thăm dò.

Bây giờ thì Tô Khinh đã nhìn rõ người đàn ông ở trần nửa sống nửa chết kia, y cư nhiên quen biết người này____ Đây chính là người hầu vạn năm cun cút đi theo Sử Hồi Chương trong nhà xám năm xưa, Quế Tụng.

Tần Lạc khẽ hỏi: “Lam ấn này bị vứt bỏ sao?”

“Đây không phải trường hợp đầu tiên.” Tô Khinh nhíu mày, “Thời điểm Triệu Nhất Phi chết, Lam ấn mà mọi người bắt được trong quán Café cũng bị bọn họ vứt bỏ___ Lúc ấy còn có người của Utopia ngồi ở góc quán nhìn đấy.”

Tần Lạc nhìn y như tìm ra lục địa mới: “Thì ra người báo tin cho tụi này chính là cậu!”

Tô Khinh quét mắt nhìn cô, không nói gì___ Thân thủ của cô nương này linh hoạt bao nhiêu thì phản ứng não bộ lại chậm chạp bấy nhiêu.

Hồ Bất Quy hỏi: “Thế nào, có thể phá trung tâm lốc xoáy không?”

“Ừm…” Thường Đậu ậm ừ một tiếng rồi im lặng, đầu dây bên kia truyền tới tiếng bàn bạc nho nhỏ. Hồi lâu sau, Thường Đậu mới thận trọng nói, “Theo bọn em tính toán được thì trong đó có khoảng trên dưới một trăm năm mươi bộ não người kết nối thẳng đến năng lượng tinh của Lam ấn kia tạo thành một điện trường, chính điện trường này đang ra sức hấp thu năng lượng xung quanh.”

Phương Tu xen miệng nói: “Giết chết người ở trung gian hay phá hủy mấy dây dẫn kia có được…”

“Việc đó là không thể,” Thường Đậu nhanh chóng ngắt lời, “Quy mô của lốc xoáy năng lượng bên ngoài đã rất khổng lồ, toàn bộ chúng nó đều liên kết với trung tâm, bị trung tâm điều khiển. Nếu dùng bạo lực phá vỡ điện trường trung tâm thì toàn bộ năng lượng sẽ bộc phát ra ngoài, nói cách khác là lập tức nổ tung.”

Phương Tu sửng sốt. Trong ấn tượng của cậu ta, Thường Đậu nói chuyện với bọn họ luôn luôn cẩn thận từng ly từng tí, thậm chí còn nơm nớp lo sợ. Cậu ta nhìn như cái bánh bao dễ bắt nạt, chưa bao giờ thấy tự tin, đây chính là lần đầu tiên dám ngắt lời mình như thế.

Hồ Bất Quy quyết định thật nhanh: “Bộ phận kĩ thuật làm tốt công tác cách ly, tốc độ nhanh lên, trước khi nó nổ tung phải cách ly được nó, chuyện này có thể không?”

“Có thể.” Thường Đậu lập tức đáp.

Thanh niên đeo kính này giống như cuối cùng cũng đã trở lại ngôi vương trên lãnh địa của riêng mình, khi cậu nghiêm nghị trả lời, mái đầu tổ quạ và cái quần ống thấp ống cao đều không còn đáng cười như trước nữa.

Lúc này, máy thăm dò lại từ từ chuyển góc độ khác, Tiết Tiểu Lộ đang chăm chú nhìn màn hình bỗng nhiên nói: “Từ từ, đó là cái gì?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về màn hình, chỉ thấy lúc này máy dò quét phía sau Quế Tụng, trên lưng hắn cõng một “con nhộng” lớn. Thứ này Tô Khinh đã từng thấy qua. Tên Utopia thần bí giám sát bên ngoài nhà của Kiến Quốc cũng cõng một cái tương tự.

“Nó… Chẳng lẽ là ‘nhộng sinh mệnh’ trong truyền thuyết?” Lục Thanh Bách đẩy kính mắt, cả người cơ hồ dán vào màn hình, “Mấy năm trước có người đăng một tác phẩm gây sóng to gió lớn trong giới y học, thảo luận về bản nguyên của sinh mệnh. Tác phẩm đó đưa ra khả năng tồn tại của ‘nhộng sinh mệnh’, nhưng tác giả đó đã sớm mai danh ẩn tích rồi, không ngờ bọn chúng cư nhiên lại làm được.”

Nhìn kĩ ra thì con nhộng này không giống với cái Tô Khinh từng thấy. Nó to hơn rất nhiều, hơn nữa không chỉ có một cái như vậy. Trên bề mặt nó nối một cái ống nửa trong suốt to như ngón cái, tựa hồ có gì đó đang chảy bên trong, đường ống chui vào sàn nhà, liên kết với vật gì dưới nền đất.

Hồ Bất Quy nói: “Thường Đậu.”

Chưa đợi anh nói xong, Thường Đậu đã lập tức đáp lại: “Em biết, có cái gì đó dưới nền nhà, máy dò đang quét hồng ngoại. Số liệu và hình ảnh sẽ được xử lý trong vòng ba phút, chuyển đổi thành hình ảnh phát đến chỗ các anh.”

Hồ Bất Quy gật đầu, nhìn Thường Đậu qua thiết bị liên lạc. Nghiêm khắc mà nói, sau khi Hứa Như Sùng mất đi, đây là lần đầu tiên Thường Đậu một mình đảm đương một phía, dẫn dắt bộ phận kĩ thuật vận hành với công suất cực cao, trở thành hậu phương vững chắc của tổ nhân viên hoạt động bên ngoài. Hồ Bất Quy ngừng lời một chút, sau đó tiếc chữ như vàng nói một câu: “Năng lực công tác của cậu không tồi.”

Thường Đậu giật mình mở to hai mắt, theo bản năng thực hiện động tác nghỉ nghiêm ưỡn ngực thẳng vai, khuôn mặt búng ra sữa căng thẳng quá độ, trong lúc kích động còn hành quân lễ rồi hét lớn với thiết bị liên lạc: “Vì nhân dân phục vụ!”

Cho dù hình ảnh trước mặt ghê tởm đến đâu thì Tô Khinh vẫn không nhịn được bật cười. Tiết Tiểu Lộ cùng Lục Thanh Bách liếc nhau, Lục Thanh Bách thở dài, cảm thấy tên kĩ sư mới này còn ngốc hơn cả cái người trước đó.

Phương Tu lại hơi rũ mắt xuống. Cậu ta nhớ tới Hứa Như Sùng, mỗi khi theo dõi nhiệm vụ của tổ hoạt động bên ngoài, người kia cũng sẽ hăng máu đứng ở bên kia màn hình, sẵn sàng dùng ngôn ngữ phi nhân loại để giải thích mọi hiện tượng.

Vốn dĩ cậu cho rằng người kia là không thể thay thế, hiện tại mới biết mình đã sai lầm rồi. Thời gian đẩy tất cả mọi người liều mạng tiến lên phía trước, vị trí bỏ trống chỉ trong chớp mắt đã có một người khác, mỗi động tác đều giống nhau như thế, lại tựa hồ không giống chút nào.

Phương Tu nhất thời không luận rõ cảm xúc trong lòng là gì, như thể có người dùng kim mảnh đâm vào lồng ngực, khi đâm sẽ không thấy đau, nhưng rút ra rồi, lại xót xa không dứt.

Máy dò chụp được hình ảnh hồng ngoại, quả nhiên dùng tốc độ cực nhanh xử lý hoàn tất trong máy chủ ở tổng bộ rồi phát tới trước mặt đám nhân viên bên ngoài đang chờ đợi___ Vốn dĩ mọi người cho rằng một đống não người ở bên trên đã khiêu chiến đến cực hạn tâm lý con người rồi, chẳng ngờ cực hạn này lại bị phá vỡ nhanh như thế.

Đường ống to như ngón cái xuyên thẳng vào lòng đất, nối với một quả cầu lớn trong suốt___ Cũng không thể nói đó là quả cầu, hình dạng không tròn trịa cho lắm, nó giống như một quả tim người đang co rút đập đều với tốc độ cực kì thong thả thì đúng hơn. Phía dưới quả cầu lớn vươn ra hơn mười ống dẫn nhỏ, mỗi ống nối với một người.

Những người đó bất tỉnh nhân sự nằm trong những cái lồng, toàn thân bị tơ mảnh như râu rồng quấn kín. Đầu sợi tơ đâm vào mi tâm của bọn họ, nơi tiếp xúc với làn da lộ ra ánh huỳnh quang mỏng manh khiến cho khuôn mặt đang nhắm chặt mắt hiện lên thần sắc gần như an tường.

Hồ Bất Quy đứng vụt dậy: “Người sống hay người chết?”

“Hẳn là người sống.” Lục Thanh Bách càng áp lại gần, “Nhìn kĩ thì ngực họ vẫn còn phập phồng___ Người chết rồi sẽ nhẹ hơn người còn sống hai mươi mốt gram, mọi người từng nghe cách nói này bao giờ chưa?”

“Nghe nói hai mươi mốt gam là sức nặng của linh hồn.” Tiết Tiểu Lộ nói.

Lục Thanh Bách thuận tay gõ trán cô nàng một cái: “Em chuyên nghiệp tí đi.”

“Khi đó trong tác phẩm kia, tác giả nọ đưa ra cách nói ‘Hai mươi mốt gram’ biến mất bí ẩn kia chính là sự khác biệt căn bản giữa người sống và người chết, là một loại vật chất, cũng là bản nguyên của sinh mệnh, được đặt tên là ‘vật chất sinh mệnh’. Người đó đưa ra giả thuyết về ‘nhộng sinh mệnh’, đặt câu hỏi nếu thông qua một phương pháp nào đó mà lấy được ‘vật chất sinh mệnh’ ra ngoài thì liệu có thực sự có tác dụng khởi tử hoàn sinh không? Có thể khiến cho người chết khôi phục sự sống thêm lần nữa không?”

“Cậu nói thứ mà những đường ống kia đang vận chuyển chính là ‘vật chất sinh mệnh’ của mấy người đó à?” Hồ Bất Quy trầm ánh mắt, thấp giọng hỏi, “Bác sĩ Lục, cậu có thể khẳng định không đấy?”

Lục Thanh Bách chần chừ một chút rồi bình tĩnh gật đầu: “Năng lượng tinh của Lam ấn còn sức sống. Nhưng cho dù là bản thân Lam ấn cũng không thể chống đỡ trong điện trường năng lượng cực đại này thời gian dài như vậy. Tôi nghi Lam ấn trên ghế đã chết rồi, sức sống của năng lượng tinh hoàn toàn là do ‘vật chất sinh mệnh hai mươi mốt gram’ của những người dưới tầng hầm duy trì.”

“Đội trưởng Hồ, làm sao bây giờ?” Thường Đậu hỏi.

Hồ Bất Quy trầm mặc hai giây: “Lập tức điều cho tôi một xe trang bị thiết bị cách ly cỡ lớn, trang phục cách ly và máy dò năng lượng. Tôi phải vào đó.”

“Tôi cũng đi.” Tô Khinh lập tức nói.

Hồ Bất Quy nhìn y một giây, còn chưa kịp nói gì thì Tần Lạc với Phương Tu đã trăm miệng một lời: “Đội trưởng, em cũng đi.”

Lục Thanh Bách tuy rằng biết rõ mình không phải là nhân viên bên ngoài, đi vào chỉ vướng chân vướng tay, thế nhưng nhìn ‘nhộng sinh mệnh’ trên màn hình thì trong lòng như có con mèo con đang gãi, ngứa ngáy đến khó chịu. Anh đảo mắt: “Hay là… dứt khoát kéo theo tôi nữa đi, dù sao tôi cũng là dân chuyên nghiệp có thể giúp mấy người xử lý vấn đề kĩ thuật của ‘nhộng sinh mệnh’ mà.”

Tiết Tiểu Lộ nhìn bên này lại nhìn bên kia, thấy vụ này hot quá không theo không được, thế là cũng vội vàng nói: “Thế… cho em theo vào nữa nhé?”

Thường Đậu phát điên: “Các đồng chí, thứ đồ chơi kia đang muốn nổ tung, vào đấy không phải đi chơi đâu!”

Những thứ Hồ Bất Quy cần đã có người hỏa tốc đưa tới, anh trầm ngâm một chút: “Tô Khinh và bác sĩ Lục vào với tôi. Tiểu Lộ, em phụ trách thiết bị cách ly vụ nổ và duy trì liên lạc với người trong thành phố phụ cận, nên tiết lộ cái gì và không nên nói cái gì em tự biết rõ, phòng ngừa vạn nhất vẫn hơn. Tần Lạc và Phương Tu mỗi người dẫn theo một đội đặc công ra ngoài cảnh giới.”

Ba người nhảy lên chiếc xe trang bị thiết bị cách ly cỡ lớn, Hồ Bất Quy đạp chân ga tiến thẳng về hướng lốc xoáy năng lượng, tuy rằng đã trang bị thiết bị cách ly, nhưng khi xuyên qua tầng điện ly, người trong xe vẫn nghe thấy tiếng tia lửa điện nổ lụp bụp.

Hồ Bất Quy liếc nhìn Tô Khinh___ Anh đưa theo y vào chủ yếu là vì không đặt y trong tầm mắt thì không thể nào yên tâm cho nổi, người này có nhiều tiền án rồi, liều thành tính rồi.

Tô Khinh lại dựa vào cửa kính xe, hơi hơi cau mày như đang tập trung nghe gì đó.

Hồ Bất Quy hỏi: “Thế nào?”

“Không nghe thấy.” Tô Khinh nói thầm, “Vừa vào đến đây thì không nghe thấy âm thanh ‘đồng cảm’ nữa rồi.”

Lục Thanh Bách thấy kì quái, liền bò từ ghế sau thò mặt lên hỏi: “Tô Khinh, lúc nào về cho anh chụp điện não đồ của cậu cái nhé, ‘đồng cảm’ của song hạch đúng là rất thần kì.”

“Được đó.’’

“Không được.”

Người hào phóng bảo “Được đó” là Tô Khinh, người lập tức phủ quyết là Hồ Bất Quy. Hồ Bất Quy lạnh lùng quét mắt lườm Lục Thanh Bách qua kính chiếu hậu: “Cậu không biết hình chụp điện não đồ là riêng tư cá nhân à? Y có phải là bệnh nhân tâm thần đâu, cậu dựa vào đâu mà tùy tiện muốn chụp là chụp?”

“Chẹp,” Lục Thanh Bách ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Người nhà không đồng ý.”

Tô Khinh nhún nhún vai làm mặt quỷ với Lục Thanh Bách, tỏ vẻ tui đây phải phục tùng sắp xếp của tổ chức, nhà có vợ quản nghiêm nha ~

Đúng lúc này xe đã dừng lại ở vị trí trung tâm lốc xoáy. Giọng nói có chút không rõ nét của Thường Đậu truyền sang: “Các anh nhất định phải mặc trang phục cách ly, khi máy dò năng lượng chỉ đến giới hạn thì phải rút lui ngay!”

Ba người trang bị đến tận răng xuống xe. Thiết bị chỉ thị năng lượng trong trang phục cách ly lập tức kêu lên “tích tích”, kim đồng hồ bắt đầu chuyển động. Hồ Bất Quy làm dấu tay bảo Lục Thanh Bách đi vào giữa, Tô Khinh cản hậu, cả ba đi vào trong tòa nhà.

Cẩn thận né tránh não người và dây dợ, Lục Thanh Bách đi đến bên cạnh Quế Tụng. Lam ấn trên vai người này vẫn còn đang lưu động, thế nhưng khi anh vạch mí mắt hắn lên mới phát hiện không biết hắn đã chết từ đời nào rồi. Lục Thanh Bách quay lại lắc đầu với Tô Khinh và Hồ Bất Quy, đúng lúc này, Tô Khinh lật tung gạch đất xung quanh Quế Tụng rồi nhảy xuống dưới từ con đường nhỏ chỉ vừa một người chui vào.
Bình Luận (0)
Comment