Chung Cực Lam Ấn

Chương 9

Trong màn hình, cậu thanh niên nghe thấy tiếng còi bèn chui tọt vào đám người như đứa trẻ làm chuyện xấu đang muốn chuồn đi, đã xoay người còn làm mặt quỷ, sinh động vô cùng. Giữa lũ người mang thần sắc hoặc ngây ngốc hoặc kinh hãi hoặc điên cuồng, cậu ta chính là ánh sáng độc nhất vô nhị.

Tách cà phê trong tay Trần Lâm đã không còn hơi nóng, nhưng hắn không hề có ý định muốn uống cho xong. Một bàn tay chống trên cằm, hắn híp mắt xem những hình ảnh được ghi lại từ camera theo dõi.

Dưới tình huống Tô Khinh không hề hay biết, Trần Lâm đã quan sát cậu qua máy theo dõi rất nhiều ngày, lúc này đầu óc hắn thốt nhiên có chút chết lặng, bất chợt cũng thấy nghi ngờ giống cậu nhóc kia trong ngày đầu tiên biến thành Tiểu Khôi, bản thân mình có còn là người hay không nhỉ?

Hắn có thể nghe thấy cảm xúc nhỏ nhặt nhất trong tâm hồn con người, hắn có năng lực vượt trên nhân loại, hắn có tài sản kếch sù, trên thế gian này, chỉ cần hắn muốn, chuyện gì cũng không thành vấn đề.

Cái gọi là quyền lực, đôi khi không nằm ở việc có bao nhiêu tùy tùng, có bao nhiêu kẻ sẵn sàng ủng hộ. Chỉ cần trong tay có thứ siêu việt hơn người, có thể áp đảo đứng trên kẻ khác, chỉ cần nắm được sinh mệnh người thường trong lòng bàn tay, dễ dàng bóp nát bất cứ lúc nào_____thì chính là có được quyền lực.

Giống Siêu Nhân, giống Batman, giống như những đại hiệp võ công cao cường không gì không làm được trong tiểu thuyết___Rất khó mà nói rõ được, bọn họ được đắp nặn lên là để làm chúa cứu thế, hay chỉ đơn thuần là để biểu đạt niềm si mê của con người đối với quyền lực mà thôi.

Nó khiến người ta mê muội, cũng khiến người ta sợ hãi, tựa như một con dao hai lưỡi gác trên đầu vai, một lưỡi hướng lên, một lưỡi kề xuống, làm cho con người có lúc cảm thấy mình không gì không làm được, có lúc lại phát giác ra rằng, mình chỉ có hai bàn tay trắng trống trơn.

Lúc này, một bóng người thần không biết quỷ không hay đứng ngay sau lưng Trần Lâm. Hắn không quay đầu lại, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, replay đoạn phim quay lại cảnh Tô Khinh giáo huấn mấy tên hình thái 4 vài hôm trước, xem hết lần này đến lần khác. Hắn lắc lắc ly cà phê đã lạnh ngắt, nói với người đứng sau lưng mình: “Tưởng Lam, đừng tùy tiện xuất hiện phía sau kẻ khác, có lúc tôi thất thần sẽ công kích cô theo bản năng đấy.”

Tưởng Lam cười lạnh một tiếng: “Tôi sợ anh sao?”

Ánh mắt cô lướt qua màn hình, vừa lúc trông thấy đoạn phim Tô Khinh anh dũng dùng chân đạp người, liền thốt lên “Ơ” một tiếng: “Nhìn nhầm à, thằng nhãi này không phải rất nhát gan sao?”

Trần Lâm thuận tay đổ hết cà phê vào một bồn hoa, nhìn cô ta: “Sao? Muốn ném cậu ta cho Tiểu Khôi của cô trút giận à?”

Tưởng Lam tùy tiện ngồi xuống bàn làm việc của hắn, lực chú ý vẫn đặt trên màn hình, thờ ơ trả lời lại: “Tiểu Khôi? Tiểu Khôi cũng chẳng phải là người, chẳng qua là công cụ của tôi mà thôi. Đôi đũa của anh đụng rơi cái thìa của tôi, chẳng lẽ tôi phải bẻ đũa của anh để trút giận à?”

Cô có đôi mắt mèo tròn to, dường như còn sâu thẳm đến khác thường. Khuôn mặt trang điểm đậm khiến cho cả người càng thêm yêu dị. Ánh mắt Trần Lâm giấu sau thấu kính, không nói tiếp.

Tưởng Lam lại quay sang nhìn hắn: “Sử Hồi Chương triệu tập một cuộc họp ngắn để chỉnh đốn một số điểm trong thịnh yến lần tới, sao anh không đến?”

Trần Lâm cười khẽ một tiếng, bấm máy tính chiếu lại đoạn phim kia. Thái độ của hắn khinh mạn như thể vấn đề này không đáng để trả lời.

“Sử Hồi Chương,” Hắn nói, biểu cảm và ngữ điệu chẳng khác nào ba chữ này là rơm là rác trong miệng mình. Sau đó hắn khinh bỉ phun ‘Phì’ một tiếng, “Gã là cái thá gì?”

Vừa nhắc tới Sử Hồi Chương, lòng tự tin vừa mới xói mòn một tí ti của Trần Lâm đã tự động chạy về, bởi vì so sánh về lực lượng, hắn cảm thấy nếu mình là một siêu nhân sức lớn như trâu, thì Sử Hồi Chương kia chính là con trâu ấy. Tuy rằng sức mạnh thì ngang nhau thật, cơ mà đẳng cấp sinh vật lại là bất đồng.

Tưởng Lam nói: “Anh khinh thường gã, nhưng Quế Tụng và La Hiểu Phong lại tùy ý Sử ca sai bảo, chỉ đâu đánh đó, Lý Cố thì nước chảy bèo trôi, anh ngang nhiên to gan lớn mật đối nghịch với gã như vậy, không sợ gã ngáng chân anh sao?”

Trần Lâm rời mắt khỏi video, đóng Notebook lại, chỉnh đốn lại quần áo của mình một chút rồi liếc nhìn Tưởng Lam: “Cô đừng quên…” Đừng quên cái gì thì hắn không nói ra khỏi miệng, chỉ vỗ vỗ lên áo như đang ám chỉ cái gì, “Chưa đến lượt Sử Hồi Chương xưng ông lớn đâu.”

Ánh mắt Tưởng Lam đông cứng, cô thấy Trần Lâm đi ra ngoài, nhịn không được liền gọi hắn: “Anh đi đâu đấy?”

Trần Lâm không quay đầu lại: “Đi thăm ‘đôi đũa’ của tôi.”

Tưởng Lam chau mày: “Tiểu Khôi chính là Tiểu Khôi, nhìn nhiều chỉ tổ phí mắt, đang yên đang lành anh chú ý đến nó mãi thế làm gì?”

Trần Lâm nói: “Cho dù chỉ là đũa, thế nhưng thi thoảng gặp đôi đũa khắc hoa đẹp mắt cũng sẽ khiến người ta muốn ngắm nhìn nó nhiều một chút trước khi bỏ đi mà, cô nói có phải không?” Dứt lời, hắn khép cửa lại, đi thẳng.

Lúc này, đôi đũa khắc hoa Tô Khinh đang ngày ngày học hành chăm chỉ vững bước tiến lên phía trước___Trình Vị Chỉ là một thầy giáo tốt, mà cậu thì cảm thấy đây hẳn là duyên phận, người bình thường ai lại đi chọc vào kẻ điên làm chi? Có ai đột nhiên rơi vào hoàn cảnh này mà không biến thành Bồ Tát bùn qua sông, kinh hoảng không chịu được một ngày? Như Điền Phong chỉ là chuyện thường tình mà thôi.

Trình Vị Chỉ không biết Tô Khinh là thần kinh quá thô hay là đơn thuần quá đáng, Tô Khinh cũng sợ hãi, cũng không biết phải làm thế nào, thế nhưng đó đều là chuyện lúc trước cả rồi. Chỉ một loáng sau cậu đã ăn ngủ như thường, còn cả ngày nghĩ đến biện pháp trốn khỏi cái nhà xám kinh khủng này nữa chứ.

Mặc dù theo như Trình Vị Chỉ thấy thì mấy cái chủ ý như “Lén giấu một đống bơ trét vào mắt thủ vệ”, “Trộm một chiếc đèn pin vạn năng tùy thân của tên blouse trắng nào đó (cậu chàng vẫn cố chấp cho rằng thứ khiến cho người ta giật đùng đùng ấy là cái đèn pin)”, rồi thì “Thần chặn giết thần, Phật chắn giết Phật lao thẳng ra ngoài”, còn có “Giả bệnh lấy trộm thuốc gây mê, nhân cơ hội ‘Thịnh yến’ đánh thuốc mê một Lam ấn bắt làm con tin” vân vân và mây mây…đều là chuyện ngàn lẻ một đêm cả, thế nhưng ông vẫn bị tinh thần quyết không đầu hàng này của cậu nhóc làm cho cảm động không thôi.

Suy nghĩ của Tô Khinh cũng rất đơn giản, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết như thế, cũng tuyệt đối không chịu tin tưởng, cho nên cậu mới có thể kiên định thờ phụng câu nói “Xe đến trước núi ắt có đường”.

Cậu cho rằng giáo sư Trình là người có học vấn rất cao, trong hành lang nhà xám có thủ vệ sâm nghiêm, trừ thời gian từ lúc ăn cơm đến khi tiếng còi vang, chẳng ai lảng vảng ở bên ngoài, bình thường bọn họ đều rảnh rỗi ngồi mốc ra ở trong phòng. Thế là một người lần đầu tiên trong đời nổi trí tò mò, một vị bị cuồng giảng bài thời gian dài không được thỏa mãn, kết thành một cặp ăn rơ đến bất ngờ.

Vì thế Tô Khinh trở nên bận rộn, ngày nào cũng bổ túc kiến thức cùng với thầy giáo Trình và đấu trí so dũng với mấy gã hình thái 4. Thi thoảng cậu toàn thắng, thi thoảng có bị thương, thi thoảng lại nghiên cứu ra chiến lược mới, mỗi ngày đều náo nhiệt vô cùng.

Trình Vị Chỉ không nói rõ trước đây ông dạy cái gì, thế nhưng là một người hướng đạo cuộc đời siêu tốt, ông giảng giải cho Tô Khinh rất nhiều tri thức, có Logic học cụ thể, có Tâm lý học lý luận, có cả chuyện nhân sinh trên trời dưới bể, chuyện thế sự tự cổ chí kim, vấn đề nào cũng hạ bút thành văn, ngẫu nhiên cũng xen vào một vài suy đoán của ông ấy về năng lượng tinh và Lam ấn.

“Cơ chế vận hành của năng lượng tinh là thế nào? Ta suy xét rất lâu vẫn không thể hiểu rõ sự huyền diệu trong đó, cho đến một ngày nghe thấy hai tên blouse trắng nói đến đôi câu vài lời, ta mới biết đến cái gọi là ‘Định luật lây lan cảm xúc’.”

Ngày đó, Tô Khinh bị tên hình thái 4 nổi điên cầm mảnh sứ vỡ rạch chảy máu, Trình Vị Chỉ ra mặt hỏi blouse trắng mượn hộp cấp cứu, cẩn thận băng lại vết thương cho cậu. Tô Khinh ngược lại càng đánh càng dẻo dai, thân thủ cũng nhanh nhẹn hơn không ít, dần dà rất chi là tâm đắc với tài đánh đấm của mình. Lúc này, thằng chả một mặt heo chết không sợ nước sôi ngồi vắt chân chữ ngũ chìa móng vuốt ra để băng bó, một mặt nghe thầy Trình giảng bài về năng lượng tinh. Khi nghe đến đoạn kia thì nhịn không được mà hỏi chen vào: “ ‘Định luật lây lan cảm xúc’ là ý gì ạ?”

“Cháu có bao giờ cảm thấy, khi người xung quanh cười to, mình cũng rất dễ dàng cười theo bọn họ, mà khi những người quanh mình bi thương, thì bản thân cho dù không khổ sở nhưng cũng vẫn thấy đau lòng không?” Thấy Tô Khinh gật đầu như có chút đăm chiêu, Trình Vị Chỉ tổng kết, “Đó chính là biểu hiện của định luật lây lan cảm xúc. Đơn giản mà nói, ý của nó là, cảm xúc tương đồng của con người sẽ hấp dẫn lẫn nhau.”

Tô Khinh nghiêng đầu, nửa hiểu nửa không: “Ý chú muốn nói tác dụng của năng lượng tinh thực ra là chất dẫn để cho cảm xúc nào đó của mình hút của người khác…như là nam châm á?”

“Cũng giống như đòn bẩy___Cẩn thận đừng để vết thương dính nước.” Trình Vị Chỉ buộc chặt băng vải, dặn một câu, sau đó vẽ một cái đòn bẩy lên mặt giấy với hai tay đòn một dài một ngắn, “Theo cách hiểu của ta, năng lượng tinh giống như đòn bẩy, dùng cảm xúc tương đối nhỏ yếu của mình, làm trỗi dậy một lượng lớn năng lượng tương đồng, sau đó dẫn thẳng vào năng lượng tinh, chuyển hóa thành năng lượng. Nếu đúng là như vậy, chúng ta có thể cho ra kết luận___Bản thân năng lượng tinh chỉ có sẵn một loại thuộc tính nào đó, nhưng nó không thể thực sự phân biệt được cảm xúc.”

“Nghĩa là…sao?” Tô Khinh thấy mỗi chữ này cậu đều hiểu, cơ mà đến khi đặt vào cùng một chỗ thì lại chả hiểu gì.

Trình Vị Chỉ kiên nhẫn giải thích: “Nói thế này đi, năng lượng tinh giống như một sinh vật chỉ có thể ăn một loại thức ăn, nhưng bản thân nó không phân biệt được mình ăn vào cái gì.”

“À, thì ra là bị ngốc.” Đồng chí Tô Khinh nói xong mà hoàn toàn không ý thức được, cái thứ “bị ngốc” kia hiện đang sinh trưởng ngay trên cơ thể cậu.

Trình Vị Chỉ cười cười: “Nếu kết luận ấy là chính xác, thì có thể giải thích được vì sao mỗi người chỉ có một loại hình thái năng lượng tinh, mà việc cho đến tận bây giờ vẫn không có ai đồng thời có hai hình thái thực ra cũng chứng thực được kết luận của ta, theo một cách khác.”

Tô Khinh vừa mới xoắn xuýt một vòng bây giờ há hốc mồm, lại bắt đầu thấy mơ mơ hồ hồ.

Trình Vị Chỉ giải thích tiếp: “Lam ấn thì ta không biết, thế nhưng năng lượng tinh của Khôi ấn là bị con người kích hoạt mà nên. Cháu cũng biết, chỉ cần người còn sống thì bộ não sẽ không ngừng vận động, các loại cảm xúc của cháu thông qua tỷ lệ kích thích tố mà duy trì một trạng thái cân bằng kì diệu, nếu trong cơ thể cháu có thêm một năng lượng tinh nữa, thì sẽ ra sao?”

Tô Khinh đè huyệt Thái Dương, nói: “Rối như mớ bòng bong.”

“Đúng, sẽ rối như mớ bòng bong. Cho dù bình thường không thấy vấn đề gì, nhưng trong nháy mắt năng lượng tinh bị kích phát, cháu sẽ hấp thu cảm xúc theo bản năng, tin là cháu đã từng trải qua rồi. Lúc này năng lượng vốn có trong cơ thể hấp thu cảm xúc từ thế giới bên ngoài, cảm xúc được hút vào ngay khi năng lượng tinh mới hình thành sẽ chia làm hai đường, sau đó lại kết hợp với loại cảm xúc khác trong năng lượng tinh mới kia, cả người cháu đều sẽ hỗn loạn.”

Tô Khinh úp sấp trên bàn như chó chết, tỏ vẻ “Thầy Trình ơi, bây giờ con đã hỗn loạn lắm rồi.”

Trình Vị Chỉ đứng bên cửa sổ, hai tay đặt lên chấn song, nhìn xuống mảnh rừng nhỏ bên dưới bị rét mướt táp cho ủ rũ, ông nói: “Tô Khinh, cháu biết không, kì thực ta hoài nghi hệ thống năng lượng tinh này tồn tại khiếm khuyết, kể cả Lam ấn cũng không ngoại lệ.”

Tô Khinh còn chưa tới tiếp lời thì một giọng nói đã vang lên ngay gần cửa: “Ồ, là khiếm khuyết gì?”

Vừa nghe thấy tiếng người này, toàn bộ tóc gáy trên người Tô Khinh dựng đứng hết cả lên.
Bình Luận (0)
Comment