Chung Cực Lam Ấn

Chương 98

Ban đầu nước N kiên định đứng trong hàng ngũ phản đối kế hoạch Utopia, sau này chuyển sang phái cam chịu câm như hến.

Phản đối thực ra là chuyện dễ hiểu, Utopia giống như một báu vật quý giá mà nước N đầu tư không biết bao nhiêu thời gian công sức để trông coi quản lý cẩn thận sát sao, vất vả lắm mới sắp sửa chín mềm, chưa kịp xơ múi miếng nào, bảo bối đã đủ lông đủ cánh tự chạy mất tăm.

Sự chuyển biến thái độ về sau mới là vi diệu, chắc chắn Utopia đã nắm được cái thóp gì của quốc gia này cho nên mới khiến các chính khác bất đắc dĩ thỏa hiệp như thế.

Hôm sau Tô Khinh về nhà rất sớm, hẳn là đã bị phản ứng quái đản của Hồ Bất Quy hôm trước dọa cho xanh mặt rồi. Nhưng mà trở về thì trở về, sắc mặt của y lại chẳng dễ nhìn. Y đỗ xe ở cửa sau viện phúc lợi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy có người đứng đó chờ sẵn.

Trên mặt Khấu Đồng lúc nào cũng treo nụ cười hỉ xả như thể chẳng bao giờ nóng ruột. Tô Khinh luôn cảm thấy tên du y xuất quỷ nhập thần này có bí quyết nào đó khiến cho y có thể tiếp cận được lòng người. Y không nhịn được lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rằng Khấu Đồng đang nuôi âm mưu gì đây ?

Trong thời đại này, sau nhiều lần cải cách, hệ thống cơ sở chữa trị và vệ sinh dịch tễ đã ngày càng hoàn thiện, bất kể là công lập hay là tư nhân đều nhét hết vào phạm vi chính sách phát triển và bảo đảm y tế, đến cả bác sĩ chân đất ở mấy phòng khám nhà quê cũng đều có biên chế đàng hoàng. Cái từ “Du y” này cơ hồ chỉ còn tồn tại trong sách giáo khoa lịch sử thôi.

Huống chi ngài bác sĩ họ Khấu đây còn là bác sĩ tâm lý.

Thân phận này của hắn mà đem ra khoe trước mặt người khác thì tám phần sẽ bị coi là đồ lừa đảo, vậy mà danh tiếng của hắn trong nghề lại cực cao mới là kì tài, đã thế còn kiêm luôn chức chuyên gia đặc biệt của một tổ chức bí mật như căn cứ huấn luyện ST. Một chuyên gia cao cấp như vậy lại dễ dàng buông tay không màng danh lợi để trải qua những ngày làm thầy thuốc lang thang màn trời chiếu đất, vì cái gì ?

Y nghĩ vẩn nghĩ vơ, trên mặt vẫn tươi rói nụ cười thương hiệu, không để lộ mảy may suy nghĩ trong lòng:“Bác sĩ Khấu sao lại ra đây đứng ngóc cổ thế này?”

“Chờ cậu.” Khấu Đồng nói.

Tô Khinh nhìn quanh quất theo phản xạ có điều kiện, Khấu Đồng không nhanh không chậm nói:“Đừng tìm, đội trưởng Hồ không có đây.”

Tô Khinh xoa xoa mũi, nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ, đoạn hạ giọng hỏi:“Cậu không có việc gì làm cứ chọc anh ấy là sao ? Rảnh quá hửm?”

Khấu Đồng cười nhe răng trắng:“Tôi muốn theo đuổi cậu mờ, có tình địch là bình thường quá còn gì nữa.”

Nhảm ruồi, Tô Khinh thầm rủa trong lòng, ngoài miệng lại đầy khách khí:“Ngài ưu ái quá.”

Khấu Đồng nói:“Không cần khiêm tốn đâu.”

“Tôi đây bụng dạ ăn miến quen rồi, không tiêu hóa được vây cá.” Tô Khinh tiếp tục khách sáo tung chiêu.

“Đâu có đâu có.” Khấu Đồng làm bộ nghe mà không hiểu.

Tô Khinh đờ ra một tí, phát hiện mình chả có cách nào đối phó được với cái loại người cho mặt mũi mà không thèm này nữa rồi, thế là y nói toạc móng heo:“Được rồi, bác sĩ Khấu, từ ruột trong đến mặt ngoài của cậu chả có chỗ nào hợp khẩu vị của tôi, tôi sợ tọng vào rồi bị tiêu chảy.”

Bác sĩ Khấu ôm tim:“Người ta phát thẻ đều phát thẻ người tốt, chỉ có mình cậu phát thẻ tiêu chảy!”

Tô Khinh:“……”

Rõ ràng là lô cốt phòng thủ của ông anh lợi hại quá, lực công phá của thẻ người tốt không đủ mạnh bị bật ngược trở lại kia kìa được chưa ?

Khấu Đồng thu lại nét cười không đứng đắn trên mặt:“Thôi, không nói nhảm nữa. Tra ra người đứng đằng sau Tiết Tiểu Lộ rồi, có phải cậu có chút bất an, muốn đổi căn cứ địa cho cả nhà không?”

Tô Khinh sững ra một chút rồi cười khổ:“…… Không lừa nổi cậu.”

Khấu Đồng nhìn y, chậm rãi gật gật đầu:“Bọn chúng có thể cài người vào đội Quy Linh cho nên cậu hoài nghi nguồn nhân mạch mà Hùng tướng quân để lại cũng có vấn đề, đây là chuyện bình thường ____ Utopia…… nếu có một ngày cậu phát hiện ra, người bên cạnh ngày ngày cùng cậu mua bữa sáng và quẹt thẻ đến cơ quan lại rất có khả năng chính là đầu sỏ âm thầm hút năng lượng của cậu, khiến cậu dần dần biến thành một tên điên, phát hiện ra hắn chính là nguồn bệnh truyền nhiễm, đó mới là điều đáng sợ nhất, tín nhiệm cơ bản nhất căn cứ vào trụ cột ‘đồng loại’ cũng sẽ bị phá vỡ. Không có tín nhiệm, thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì?”

Tô Khinh đổ mồ hôi nhìn hắn:“…… Ông anh này, chúng ta sến súa đúng lúc quá nhở?”

Khấu Đồng ngừng lời, ánh mắt quét một vòng trên mặt y, như cười như không lắc đầu:“Kỳ thực đối với người đồng tính hay dị tính mà nói, cậu đều là người cực kì có mị lực, nói thật lòng đấy.”

Tô Khinh cảm thấy mồ hôi nhỏ giọt thành dòng:“Có thể đừng quay ngoắt sang nhạc nền đùa giỡn thế không?”

Khấu Đồng thức thời nói sang chuyện khác:“Định chuyển đi đâu ? Có tính toán gì chưa?”

Tô Khinh lắc đầu.

Khấu Đồng đề nghị:“Cậu cảm thấy…căn cứ huấn luyện ST thế nào?”

Tô Khinh sửng sốt.

Khấu Đồng cười rộ lên:“Dưới chân ánh đèn mà, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, huống hồ Chung Thạch Lương là một đồng chí tốt.”

Tô Khinh cau mày.

Khấu Đồng nói tiếp:“Đề nghị thế thôi, việc này còn phải được đội trưởng Hồ quyết định. Tôi thấy căn cứ ST có vũ khí có trang bị, rất thích hợp để tạo phản….à nhầm, là bảo vệ hòa bình thế giới. Cậu có thể nhắc với anh ta một chút, chứ giờ tôi nói có khi anh ta lười nghe.”

“Cảm ơn.”

“Thực ra cậu không cần phải lo lắng.” Khấu Đồng bỗng nhiên nói.

Tô Khinh nhìn hắn, mơ hồ khó hiểu.

“Tôi có dự cảm.” Khấu Đồng gõ gõ ngón trỏ thon dài lên huyệt thái dương,“Mặt trời giữa trưa ắt phải xuống, mặt trăng tròn mấy rồi cũng khuyết dần, Utopia hiện tại đã phát triển đến đỉnh cao, hẳn là cũng nên xuống dốc. Sự hình thành của nó là không chính đáng, tràn ngập đủ loại dục vọng cá nhân, sẽ tan vỡ rất nhanh thôi.”

Tô Khinh thấy hắn suy nghĩ lạc quan quá.

Khấu Đồng nhẹ nhàng nở nụ cười vỗ vỗ lưng y:“Thật mà, nguyên nhân thế giới này còn tồn tại chính là vì nhất định cuối cùng bình minh sẽ tới, cho nên tôi tin tưởng bóng tối không phải là vĩnh hằng. Đương nhiên, nếu nó có thực sự vĩnh hằng thì cũng chẳng có gì đáng sợ, thân nhân, bạn bè, người cậu yêu thương đều ở trong đó rồi cùng nhau biến mất, không để cho cậu một mình cô độc rời khỏi thế gian này, sẽ không buồn tẻ đâu.”

Không hiểu vì sao Tô Khinh cảm thấy hắn lải nhải từ nãy đến giờ chỉ có mỗi câu này hơi hơi đáng tin, liền gật đầu, cười bảo:“Được, cảm ơn lời chúc lành của cậu.”

Nói xong, y toan vào bên trong, Khấu Đồng vẫn đứng dựa cửa thu tay về khoanh trước ngực. Khi hắn nghiêng mặt nhìn Tô Khinh, khóe mắt như thể dài hơn hẹp hơn so với ngày thường, lộ vẻ thiếu đĩnh đạc lạ lùng, hắn bỗng nhiên nói:“Cậu biết không, muốn duy trì quan hệ của hai người, tất yếu phải có một người chủ động hơn mới được.”

Tô Khinh kinh ngạc.

Khấu Đồng nói tiếp:“Cậu và đội trưởng Hồ cực kì hợp rơ nhau trong công việc, nhưng về mặt tính cách thì không hài hòa lắm.”

Tô Khinh bật cười, vẻ mặt thoải mái hẳn ra:“Tôi thấy tôi đủ chủ động lắm rồi.”

Khấu Đồng xua tay:“Thế thì cậu lầm to. Tôi nhìn cái là ra ngay, trong việc gắn bó quan hệ rõ ràng đội trưởng Hồ mới là người chủ động đúng không ? Chỉ là anh ta quá ngốc, hoặc là có lòng mà không có sức, hoặc là dùng sức quá độ. Anh ta tận lực muốn bày tỏ tình cảm của mình nhưng lại không biết phải bày tỏ ra sao, đã không biết tình thú, không biết nói lời ngon tiếng ngọt lại còn chẳng biết dỗ thế nào cho người ta vui vẻ. Sự chăm sóc và bảo vệ giữa những cặp tình nhân bình thường thì cậu nhất quyết không cần, thậm chí cả công tác của cậu cũng vượt quá tầm quản lý anh ta, anh ta tìm tới tìm lui cũng chỉ có thể tìm ra cái cách ép cậu cai thuốc mà thôi. Dần dà, đây cơ hồ trở thành phản xạ có điều kiện của anh ta, giống như không cho cậu hút thuốc chính là muốn nói ‘Tôi yêu em’ vậy.”

Tô Khinh mua vui trong cái khổ, thầm nghĩ…thì ra mỗi ngày đội trưởng Hồ nói với mình bao nhiêu là câu “Tôi yêu em”.

Khấu Đồng nói:“Giữa những người bầu bạn cả đời cần ma sát, cần xung đột. Trên người mỗi người đều có một lớp vỏ bọc tách mình ra với người khác. Chỉ là có người tương đối cứng rắn khó gần, có người mềm mại và dễ thỏa hiệp hơn, quá trình phá vỡ lớp vỏ này để xây nên lớp vỏ khác khẳng định sẽ có thống khổ, nhưng nếu không trải qua bước này thì chẳng tính là ở chung một chỗ, nhiều nhất chỉ là ở gần.”

“Cậu luôn thấy anh ta đối xử với cậu quá tốt, cho nên cậu băn khoăn, việc nhỏ nhặt anh ta nói gì cậu cũng gật đầu, nhưng chuyện lớn cậu có từng nghe anh ta bao giờ chưa?” Khấu Đồng chọt chọt ngực Tô Khinh,“Vỏ bọc của cậu làm bằng cao su, người khác dùng sức lớn quá là gây hiệu quả ngược bắn bật ra luôn. Đội trưởng Hồ nhà cậu đã thử và thất bại, giờ anh ta đang hoàn toàn sứt đầu mẻ trán không biết làm thế nào.”

Tô Khinh giật mình.

Khấu Đồng cợt nhả nói:“Thế nào, anh ta ngốc như thế, chẳng bằng cậu chọn tôi đi?”

Tô Khinh dùng một cái liếc trắng mắt biểu đạt giản đơn ý nghĩ trong lòng.

Khấu Đồng lắc đầu:“Ai, thế là thích người ta thật rồi. Thích thật thì không thể trông cậy vào IQ con rùa của lão Hồ được, phải chủ động một tí mới xong.”

Tô Khinh nâng mắt nhìn Khấu Đồng, chưa kịp nói gì thì hắn đã giành trước:“Không biết chủ động thế nào hả ? Tham khảo cách tôi theo đuổi cậu đây này.”

Bác sĩ Khấu nở nụ cười rạng rỡ hào quang thiên sứ, trong nháy mắt đó Tô Khinh chỉ muốn hỏi hắn….cậu quấy rối mấy ngày nay là để nói chuyện này sao?

Cơn cảm động mới nhen nhóm dâng lên, Khấu Đồng đã nắm tay y vuốt ve đầy ái muội, bổ sung thêm một câu:“Đương nhiên, nếu như cậu phát hiện mình cũng không làm được thì mau nhào vào vòng ôm của tôi này, so với anh ta tôi đây hoàn hảo hơn nhiều.”

“Tôi muốn nói từ lâu rồi, cậu đánh giá cao mình quá, bác sĩ ạ.” Tô Khinh gẩy văng vuốt heo sàm sỡ của Khấu Đồng, mặt không đổi sắc xoay người sang chỗ khác, sau đó dừng chân, cúi đầu nói,“Cảm ơn.”

Tô Khinh cùng Khấu Đồng một trước một sau đi vào, đặc biệt trên mặt Khấu Đồng còn đeo một nụ cười không rõ nghĩa khiến người khác mơ màng mê mải. Ngọn lửa giận mà đội trưởng Hồ áp chế cả ngày lập tức bốc cao tận chín tầng mây. Anh đứng phắt dậy túm chặt cổ tay Tô Khinh kéo xềnh xệch ra ngoài.

Bác sĩ Khấu ung dung ngồi xuống cái ghế của Hồ Bất Quy ban nãy. Tần Lạc đứng một bên nhớ ra mình phải luyện tập khả năng giao tiếp với người khác, thế là tích cóp hồi lâu được một bầu dũng khí, quyết định lấy bác sĩ Khấu ra làm đối tượng thí nghiệm đầu tiên, cô nhỏ giọng nói:“Vậy là….sự việc bại lộ rồi à?”

Khấu Đồng giương mắt nhìn cô. Tròng đen trong mắt hắn lớn hơn người khác rất nhiều, ánh mắt khi không cười sâu thăm thẳm khiến cho người khác cảm thấy hắn vô cùng thâm tình. Tần Lạc lập tức nhận ra mình chọn sai đối tượng luyện tập rồi, đẳng cấp của tên này quá cao. Cô nàng vội vàng dời mắt đi tránh khỏi nguy cơ bị tiêu diệt chỉ trong giây lát.

Bác sĩ Khấu thở dài não ruột:“Loại người thường niên làm mướn không công như tôi thật quá cao thượng.”

Dừng một chút, hắn lại mặt thớt bổ sung:“Thật lòng tôi thấy mình bị chính mình làm cho cảm động muốn rơi lệ đến nơi rồi.”

Nói xong lại dùng ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Tần Lạc, Tần cô nương chạy trối chết.

Hồ Bất Quy lôi Tô Khinh vào phòng đóng cửa lại đánh rầm một tiếng, sắc mặt sa sầm mà lại mím môi chẳng nói chẳng rằng, thoạt nhìn như đang nỗ lực đè nén cơn giận bừng bừng. Anh muốn tìm một lý do đường hoàng để phát tác, đáng tiếc là thất bại, một đời này anh quá ít tranh thủ cho mình điều gì, kinh nghiệm không có, cho nên lửa giận tắc nghẹn trong lòng chẳng thể giải thoát ra, bức bối đến khó chịu.

Rốt cuộc, trước khi đội trưởng Hồ không giỏi ăn nói nghĩ ra cách nói làm sao cho tốt thì phẫn nộ đã đốt trọi tia lý trí cuối cùng của anh rồi. Thế là anh không lựa lời mà chọn cách biểu đạt suy nghĩ thẳng thắn trực tiếp nhất:“Em…em mà còn cấu kết làm bậy với Khấu Đồng, tôi sẽ bắn hắn.”

Tô Khinh vốn dĩ cực kì thành thạo trong việc ứng phó với tình huống này, ai ngờ đối phương lại tung ra một câu như thế, khiến cho đồng chí Tiểu Tô mồm mép lanh lợi chẳng nói được gì.

Hai người giương mắt nhìn nhau một lát, Hồ Bất Quy bỗng nhiên ấn chặt y lên tường. Hơi thở của anh dồn dập gấp gáp, trong đôi mắt không biết vì giận hay vì không ngủ đủ mà vương đầy tơ máu, nhìn qua có chút đáng sợ. Anh ghì chặt Tô Khinh xuống, hung hăng cắn lên môi y.

Nhát cắn không nhẹ không nặng, mùi máu nhanh chóng lan tràn.

Tô Khinh thở dài trong lòng, nghĩ bụng chủ động thì chủ động vậy. Y duỗi tay ôm cổ Hồ Bất Quy, nâng đầu gối cọ cọ lên đùi anh như đang lấy lòng. Hồ Bất Quy liền cắn một cái vào cổ y, nóng nảy.

Tô Khinh rên khẽ một tiếng, đưa tay che lại mảng da bị cắn rách, như cười như không, hỏi:“Lão đại, anh ghen đấy à?”

Câu trả lời của Hồ Bất Quy là kéo quần y xuống.

Tô Khinh rất phối hợp, để anh kéo càng thêm thuận tiện:“Kì thực em vui lắm, thật đấy, đây là lần đầu tiên trong đời có người vì em mà ghen.”

Hồ Bất Quy sửng sốt ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tô Khinh. Trong ánh mắt của y tựa như mang theo ôn nhu nói chẳng nên lời, đôi tay nhẹ nhàng luồn vào tóc anh, hơi thở mỏng manh phả vào hõm cổ và sườn mặt của anh, để cho người trước mặt cảm nhận được y thở ra nhẹ nhõm:“Thật ra ấy……”

Thật ra cái gì, Tô Khinh chưa kịp nói, bởi vì đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có người ra sức đập cửa ầm ầm, Thường Đậu làm loạn ồn ào ngoài cửa như vừa bị tiêm thuốc kích thích:“Đội trưởng đội trưởng ! Em dịch ra mật văn trong đám con chip kia rồi, em dịch ra rồi! A ha ha ha nhất định anh không nghĩ ra nó là cái gì đâu, đến bác sĩ Lục cũng ngớ người luôn! Là quỹ gen, trong con chip cư nhiên chứa quỹ gen!”

Thường ! Đậu!

Hồ Bất Quy nghĩ bụng, mẹ nó chứ, muốn bắn bỏ thằng nhóc này quá mà !
Bình Luận (0)
Comment