Chung Cực Nhân Loại

Chương 103



“Phù…..”
“Vậy…..nơi này rốt cuộc là nơi nào?”
Lục Dạ cất bước ra khỏi hang động, hai mắt hắn đảo xung quanh quan sát.

Đôi mắt bên trong vẫn lấp lóe sự kinh động cùng lo lắng hiếm thấy ở một người như hắn, tuy vậy rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại hiếu kỳ quan sát xung quanh.
“Ta có 60 ngày thời gian, mong rằng nơi này không quá nhàm chán!”
Lục Dạ cong lên khóe miệng lầm bẩm rồi liền biến mất ngay tại chỗ, ngay khi hắn lần nữa xuất hiện đã là trên bầu trời chục ngàn mét.
Từ trên cao Lục Dạ tầm mắt gần như bao trùm vạn vật, hắn không ngần ngại kích hoạt Tự Tại Cực Ý Công khiến tầm nhìn của mình chớp mắt liền gia tăng đáng kể.
“Nơi đó!”
Lục Dạ rất nhanh liền nhìn thấy một thành trấn cách nơi hắn đang đứng hàng trăm ngàn dặm.

Xác định được mục tiêu, Lục Dạ liền đáp xuống mặt đất.
Trước khi rời đi, hắn đã có quay lại chỗ tên Đế Vương bị Đoàn Tử Y giết nhưng bất ngờ phát hiện thi thể của tên đó đã biến mất, có vẻ là bị ai đó đem đi.

Lục Dạ cũng không mấy để tâm, hắn không sợ lúc mình làm với Đoàn Tử Y thì có ai đó nhìn thấy.
Bởi vì lúc đó hắn đã sử dụng Như Nguyệt Luân Ý Ngọc tạo ra một vùng không gian nhỏ bao phủ quanh nơi hang động kia, dù là Thiên Đế muốn nhận thấy cũng là điều khó khăn.

Đó cũng là một trong những khả năng đặc biệt của Như Nguyệt Luân Ý Ngọc.
“Ầm!”
Theo một cái dặm đất lao lên của Lục Dạ, thân thể hắn liền bắn mạnh mà ra để lại một vùng rừng núi bị xới tung lên.


Hắn không dịch chuyển đi lập tức mà quyết định khởi động một chút thân thể của mình bằng cách chạy đến thành trấn kia.
“Răng rắc……bành!”
Và không ngoài, mỗi bước đi của Lục Dạ như xuyên toa không gian.

Chưa đầy một cái chớp mắt hắn đã xuất hiện ở ngay trước cổng của thành trấn kia.
Chỉ thấy trên đại môn đang đóng kín hai bên được lính gác canh giữ cẩn mật kia ghi rõ to 3 chữ.
Đan Viêm Thành!
“Người ở đâu!”
Lục Dạ vừa xuất hiện khiến hai tên canh cổng chỉ có tu vi Thái Ất kia giật mình, nhưng rất nhanh hai tên lính gác bình tĩnh lại.

Tất nhiên ở trong Đại Thiên Giới thì nhiều nhân vật kinh khủng bọn họ đều có cơ hội nhìn qua vài lần, hai người cũng không tin thiếu niên trước mắt này có gan làm hành động gì trong lãnh thổ Đan Viêm Cốc.
“Ừm, hai vị này có thể cho ta vào thành được không a?”
Lục Dạ cũng không tính gây sự vô ích, hắn nhìn hai tên lính gác cổng thong thả nói.
Cả hai tên lính gác cổng nghe lời nói của Lục Dạ liền hai mắt nhìn nhau, hai người cuối cùng thu lại vũ khí.
“Phí vào thành là 5 Thượng Phẩm Tiên Thạch!”
Hai tên này tính ra vẫn là không ngoan, biết mình chỉ là lính canh quèn nên cũng không làm khó dễ gì Lục Dạ.

Hai bọn hắn đúng luật thu lấy 5 khối tiên thạch thượng phẩm rồi liền mở cổng cho Lục Dạ tiến vào.
Nhưng vào đúng lúc Lục Dạ vừa bước vào Đan Viêm Thành thì dị biến lại xảy ra.
“Vị huynh đệ này, không ngại làm quen một chút chứ?”
Một âm thanh xa lạ của nam tử vang lên khiến Lục Dạ nghi hoặc quay đầu nhìn lại, hắn nhớ mình chưa giao hữu với tên đực rựa nào hết mà.

Dù có thì âm thanh kia cũng không giống với bất kỳ ai trong trí nhớ của Lục Dạ.
Chỉ thấy cách Lục Dạ không xa chỉ vài mét, một nam tử anh tuấn khí tức chính trực mang đầy mặt là hiền lành mỉm cười híp mắt.

Hắn bên cạnh đi theo hai cái tuyệt sắc nha hoàn đang cầm một chiếc quạt lá vung vẩy làm mát cho nam tử kia.
“Ngươi có việc gì sao?”
Lục Dạ hơi nheo lại hai mắt nhìn tên nam tử đang tiến đến gần mình, tóc gần che mắt, khuôn mặt tuấn tú khí tức lại chính trực, hai mắt luôn cười híp lại.

Điển hình của mấy tên nhân vật phản diện nguy hiểm!
“Huynh đệ không cần cảnh giác như vậy!”
“Tại hạ là Đan Hào, thiếu cốc chủ của Đan Viêm Cốc.

Nhìn thấy thực lực huynh đệ bất phàm, muốn giao hữu mà thôi, mong rằng tiểu huynh đệ không phiền!”
Đan Hào vẫn giữ nụ cười híp cả hai mắt kia, hắn chấp tay nhìn Lục Dạ giọng nói ôn hòa chính trức cùng khí thế kinh khủng như vô tình tỏa ra kia khiến Lục Dạ hơi nhíu mày.
“Tiên Vương Sơ Kỳ……”
Lục Dạ nhìn Đan Hào đang chấp tay kia lẩm bẩm, khí thể tên này tỏa ra hoàn toàn không hề yếu đạt đến Tiên Vương Sơ Kỳ.
“Ngươi muốn giao hữu?”
Lục Dạ khóe miệng hơi nhếch, hắn có thể cảm thấy vô số ánh mắt ẩn núp xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình.


Những kẻ ẩn núp kia hoàn toàn không hề yếu hơn tên Đan Hào này một chút nào, Lục Dạ có thể chắc chắn nếu mình từ chối thì bọn hắn sẽ dùng vũ lực mang hắn theo.
“Được thôi!”
Thay vì từ chối Lục Dạ lại vô cùng bình thản đáp ứng Đan Hào khiến tên này kinh ngạc vô cùng, khuôn mặt tươi cười cũng hơi cứng đờ trong chóc lát.
“Haha, tiểu huynh đệ đúng là phóng khoáng.

Đi theo ta!”
Đan Hào chớp mắt liền phản ứng lại, hắn ra vẻ vui mừng nhìn Lục Dạ cười ha hả cất bước để Lục Dạ đi theo mình.

Ngay khi vừa xoay người khi khuôn mặt bị che khuất, ánh mắt của hắn mới hiện lên ác ý như kế hoặc đạt thành.
Lục Dạ cũng rất tự nhiên ngây thơ đi theo khiến những ánh mắt đang nhìn hắn liền nổi lên sự khinh thường cùng nghi ngờ.

Tuy vậy đám người hoàn toàn không nhận ra, từ khi Lục Dạ cất bước đi, dưới mặt đất nơi hắn vừa rời đi hiện lên lờ mờ ấn kí rất nhanh chống liền biến mất vô hình.
Đi theo Đan Hào, rất nhanh lọt vào tầm mắt Lục Dạ là một tửu lâu to lớn sừng sững ngay giữa trung tâm Đan Viêm Thành.

Bên trong tửu lâu vô số tiếng ca cùng tiếng vui đùa của nam nữ vang vọng mà ra, không thiếu những khí tức mạnh mẽ lờ mờ phân tán trong không khí.
Dù vậy, Lục Dạ vẫn rất là bình tĩnh đi theo Đan Hào, hắn muốn xem thử tên này vì sao muốn âm mình.
Tiến vào tửu lâu khổng lồ kia, thân ảnh Đan Hào vừa xuất hiện liền thu hút vô số tầm mắt của những người ở bên trong.
“Ah, hóa ra là Đan Hào công tử, ngươi lại tới đây chơi sao?”
Một vị lão bà bà khuôn mặt treo mỉm cười chớp mắt đi tới bên cạnh Đan Hào mở miệng như nịnh bợ nói.

Lục Dạ lại ánh mắt hơi rung động, vị lão bà bà này có tu vi đạt tới Đế Giả chắc sẽ là chủ của tửu lâu này.
“Đúng vậy, hôm nay ta tìm được một vị huynh đệ muốn kết giao với hắn!”
“Tú bà bà, ngươi mau chuẩn bị cho ta một gian phòng ĐẶC BIỆT!”
Đan Hào vẫn như củ cười tươi nhìn Tú bà bà nói, khi nói đến gian phòng hắn còn đặc biệt nhấn mạnh.
Từ lời nói của Đan Hào, những kẻ khác có mặt trong tửu lâu và cả Tú bà bà mới chú ý đến đi sau lưng hắn Lục Dạ.
Đám người vừa nhìn thấy Lục Dạ diện mạo liền hai mắt trợn trừng nhưng rất nhanh họ liền rùng mình thu hồi lại ánh mắt tỏ ra không hề có việc gì.
Dù điều này chỉ xảy ra trong chưa đến một cái chớp mắt nhưng Lục Dạ hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt thay đổi của đám người.
“Haha, thì ra là ngài muốn kết giao thêm bằng hữu.

Xin mời đi theo ta, lão thân đã có sẵn một căn phòng đặc biệt dành riêng cho ngài!”
Tú bà bà tuy tu vi đạt tới Đế Giả cấp bậc nhưng đối diện với thiếu chủ Đan Viêm Cốc như Đan Hào thì bà cũng phải tôn trọng tám phần.

Đan Viêm Cốc không chỉ sở hữu mới lên chức cốc chủ Đế Vương cảnh cường giả, mà do có nội tình luyện đan nên thân thiết với hai thế lực đứng đầu ở Đại Thiên Giới này, nàng một Đế Giả nho nhỏ vẫn là không lật được gì sóng gió.
Đan Hào nở một nụ cười lạnh lẽo, hắn cất bước đi theo Tú bà bà.

Lục Dạ cũng ngay lập tức đi theo sâu hắn, nhìn thân ảnh Lục Dạ đám người ở trong tửu lâu liền như nhìn tên não tàn, ánh mắt một vài người còn hiện lên tham lam vô tận.
“Cạch!”
“Chúc Đan Hào công tử kết gian bằng hữu vui vẻ!”
Tú bà bà mở ra cánh cửa một căn phòng cho Lục Dạ cùng Đan Hào đi vào rồi để lại một câu như thế liền nhanh chống rời đi.
“Huynh đệ ngươi cứ tự nhiên ngồi đi!”Đan Hào vô cùng hào phóng ngồi xuống rồi chỉ vào vị trí đối diện mình nói.


Trên bàn là ấm trà đã được châm sẵn từ trước.
Lục Dạ không chút khách khí liền ngồi xuống, hắn đưa tay cầm lên ly trà nhanh chống nhấp một ngụm.

Khí trà thoàng thoảng vị đắng cùng hương thơm ngát, chỉ mùi hương thôi cũng đủ biết đây là một loại trà thượng phẩm.
Tuy vậy Lục Dạ vẫn có thể phát hiện, bên trong trà này có độc!
Dù vậy, hắn hoàn toàn là vạn độc bất nhiễm, thoải mái uống vào như thường mặc kệ cho Đan Hào đối diện đã kinh hãi ngơ ngác.
“Haha, Lục Dạ huynh đệ không khách khí đúng là vô cùng hợp ý ta!”
Kinh hãi trong chớp mắt Đan Hào liền lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn Lục Dạ hảo sảng cười lớn.
“Ngươi đưa ta vào đây là có ý định gì thì nhanh nói đi, 5 tên kia đã sắp không nhịn được rồi đấy!”
Lục Dạ ánh mắt tràn đầy hứng thú, khóe miệng lặng lẽ tuông ra một câu như vậy làm Đan Hào khuôn mặt tươi cười chớp mắt liền biến sắc cứng đờ.
“Ngươi…..người biết mà vẫn dám đi theo ta?”
Đan Hào khuôn mặt chuyển biến qua âm trầm lạnh lẽo, hắn nhìn Lục Dạ cắn răng nói từng chữ.
“Không phải chỉ là 3 tên Thiên Tôn, 1 tên Đế Giả, 1 tên Đế Vương thôi sao?”
Lục Dạ vẫn là bình thản ung dụng nhìn thẳng Đan Hào, ánh mắt như trêu cợt nói.
Lời nói của Lục Dạ khiến toàn thân Đan Hào kịch chấn run lên.

Không gian bốn phía nơi 5 tên kia ẩn nấp cũng có dấu hiệu run rẩy.
“Giết!”
Đan Hào khuôn mặt lạnh toát tuông ra một chữ duy nhất.
“Bành!”
Chớp mắt không gian xung quanh Lục Dạ liền vỡ tan tành, từ phía sau, hai bên trái phải bốn tên sát thủ mặc áo choàng đen cùng Tú bà bà kia liền nhắm vào Lục Dạ mà công tới.
Tôn lực hoành hành như con kiến với Đế Lực dữ tợn lao tới, hai loại lực lượng cấp cao đồng loạt bắn ra, mục tiểu chỉ vỏn vẹn là thiếu niên với thể tu chỉ mới Tiên Vương kia.
“Lân Nhi, bao phủ không gian xung quanh giùm ta!”
Đối mặt với vô số công kích lao tới, Lục Dạ lại chẳng hề hoảng loạn.

Hắn đưa tay sờ nhẹ vào Như Nguyệt Luân Ý Ngọc trên cổ mình, chớp mắt xung quanh liền như tạo thành một vùng không gian riêng biệt dù là Thiên Đế cường giả cũng chưa chắc nhìn thấy được điểm khác thường.
“Giờ thì cũng nhau chơi đùa thôi chứ nhỉ?”
Những đòn tấn công nhanh hơn cả ánh sáng hiện giờ lọt vào tầm mắt Lục Dạ cũng chỉ như một hòn đá đang lao tới khá nhanh mà thôi!
Cực Tốc Thể Động cùng máy gia tốc hạt thể chớp mắt liền kích hoạt!
“Vĩnh Hồn Kỹ-Hư Vô Hồn Ảnh!”
Không gian ầm ầm vỡ nát vì những đòn tấn công kia nhưng lời thì thầm như tử thần gõ cửa vẫn ầm vang bên tai của từng tên có mặt trong căn phòng này.
“Răng rắc……Ầm!”
“Bành!!”


Bình Luận (0)
Comment