Chung Cực Nhân Loại

Chương 3



“Vụt….”Một bóng đen xẹt qua với tốc độ cực nhanh băng qua khu rừng, mỗi nơi nó đi qua lại để lại dư chấn không nhỏ.
“Khu rừng này rộng thật đấy!”Thân ảnh kia không ai khác chính là Lục Dạ, hắn đã chạy tầm vài phút rồi nhưng vẫn chưa ra khỏi được khu rừng này, phải biết với tốc độ của hắn 1s có thể chạy được 1 vòng của địa cầu đấy, mà tốn vài phút lại vẫn chưa ra khỏi khu rừng, như thế cũng đủ biết trung thiên thế giới lớn đến cở nào.
“Tất nhiên là phải lớn rồi, nơi này thế nhưng là to không kém Litter Garden đâu.”Tiểu loli Nguyệt nhi ngồi trên vai của hắn cũng mở miệng nói, dù hắn đang chạy với tốc độ cực nhanh nhưng có vẻ nàng vẫn không hề hấn gì.(Litter Garden rộng hơn trái đất gấp 13000 lần nhé.)
“Thật ra ở trung thiên thế giới đa phần đều xé rách không gian để di chuyển nhưng phải đạt đến cảnh giới ngọc tiên mới có thể làm được.”
“Vậy sao, haha không biết ngọc tiên mạnh như thế nào nhỉ.”Lục Dạ hưng phấn cười nói, qua vài phút trải nghiệm chạy bộ này hắn cũng biết được không gian ở đây cứng đến mức nào, phải biết ở trái đất trước hắn chỉ cần đạp mạnh một cái cũng có thể hủy diệt trái đất a.
“Ầm!!!”
“Cheng…keng….”
“Có đánh nhau sao, hay lắm!”
Ngay lúc này, từ đằng xa bất chợt vang lên các âm thanh va chạm của vũ khí, Lục Dạ nghe được nhưng âm thanh này liền hưng phấn cực kì, hắn cũng không nhớ đã bao lâu rồi mình mới cảm thấy hưng phấn thích thú như vậy.

Thế là Lục Dạ liền gia tăng tốc độ chạy về hướng phát ra âm thanh giao tranh kia.
“Khặc khặc…tiểu cô nương, ngươi mau đầu hàng đi, hai người chúng ta chỉ cần cô làm cho vui vẻ chút thôi…Khặc khặc…”
Ở đằng xa, nơi xảy ra cuộc chiến, có 2 người thành niên cùng một cô gái đang kịch liệt đối chiến với nhau, trong 2 tên đàn ông kia, một tên có khuôn mặt nhìn vô cùng đê tiện, một tên còn lại khuôn mặt nhìn chính trực nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự tà dâm mà nhìn cô gái đối diện.
“Hừ!”Cô gái kia nhìn hai tên đàn ông đang liên thủ đánh mình liền hừ lạnh.
Cô gái có thể nói là giai nhân tuyệt sắc, ngũ quan tinh xảo như được khắc ra vậy, mái tóc dài màu xanh thẫm xen lẩn với vài sợi tóc màu bạc trắng, khuôn mặt nàng tái nhợt có vẻ như đã bị thương.


Tuy phải đối chiến với hai tên đàn ông kia nhưng nàng vẫn là một biểu cảm lạnh lùng dường như một tòa băng sơn vậy.
“Hừ, ngươi đừng có mà hoang cố, Ma tu bẩn thỉu mà lại dám đi vào tu tiên giới, chúng ta có nghĩa vụ phải bắt ngươi lại.”Tên đàn ông có khuôn mặt chính trực kia liền hừ một tiếng rồi nghĩa chính ngôn từ mà nhìn mỹ nữ trước mặt nói, với ánh mắt vẫn chứa đầy lòng tham nhìn cô gái kia.
“Đúng vậy, ma tu thì nên ngoan ngoãn mà phục vụ chúng ta.”Tên có khuôn mặt hèn mọn cũng vội vàng gật đầu đồng ý.
“Muốn ta phục vụ các ngươi? Đánh thắng ta đi rồi nói!”Đối với ánh mắt của hai tên tự nhận mình là tiên tu này, cô gái có thể nói là chán ghét đến cực điểm.
“Băng Thiên Tuyệt Mệnh-Nguyệt Băng Trảm.”
Khuôn mặt nàng băng lãnh đến cực điểm, hai tay nắm chặt thanh kiếm trường kiếm trắng như tuyết mà vung lên, nhất thời nhiệt độ xung quanh liền giảm xuống đến mức âm độ.
“haha chỉ là một Đại tiên trung kỳ mà muốn đánh với hai chúng ta sao?”Hai tên đàn ông kia liền cười lớn nhưng vẫn dùng toàn lực mà đánh ra đồng loạt hai chưởng pháp chứa đầy tiên lực.
“Ngọc Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ-Thiên Hỏa Chưởng.”
“Ngọc Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ-Địa Long Chưởng.”
“Ầm!!!”
Hai chưởng pháp nhìn vô cùng bá đạo thế nhưng khi đụng phải nhát chém của thiếu nữ lại từ từ bị phá hủy.

Đến cuối cùng dù kiếm thuật của nữ tử vô cùng cao siêu nhưng cũng chỉ có thể tiêu diệt hai chương ấn kia rồi biến mất.
“Ngươi rốt cuộc dùng kiếm pháp gì!!”
“Cần gì phải hỏi nàng, chúng ta chỉ cần bắt nàng lại thì không phải tất cả đều là của chúng ta hay sao?”
“Đúng vậy.”
Hai tên đàn ông lúc đầu còn hơi kinh hãi trước kiếm pháp của nữ tử thì bây giờ lại chuyển qua mừng rỡ, bọn họ chỉ cần bắt lại cô nàng này liền không chỉ được hưởng thụ mà còn có được kiếm thuật cao siêu.

Thế là cả hai tên đều dùng ánh mắt tham lam cùng tà dục mà nhìn thiếu nữ đang đứng ở dưới kia.
Thiếu nữ định vung thêm một kiếm nữa nhưng bất chợt nàng liền cảm thấy toàn thân mất hết sức mạnh mà ngồi bệt xuống đất.
“Ngươi… các ngươi dám hạ độc ta!!”
“Không ngờ tu tiên giả là mấy tên rác rưởi như các ngươi!”
Thiếu nữ lúc này cũng biết mình trúng phải độc mà lại còn là loại độc xuân dược nữa chứ, lúc này cơ thể nàng liền nóng rực lên khí lực thì mất hết.
“Hừ, đấu với nhưng tên ma tu như các ngươi thì thủ đoạn nào cũng không sao”
“Lâm Nhị, lên giải quyết cô ta đi!”
“Khắc khắc…Vâng Lão Đại.”
Tên Lão Đại kia liền ra lệnh cho tên có Khuôn mặt hèn mọn tên Lâm Nhị kia.

Tên Lục Nhị kia liền liếm môi một cái rồi cười lao về phía thiếu nữ.
“Haha, chịu thua đi!!”Lâm Nhị lao tới, trên tay hắn lúc này đã ngưng tụ thêm một chưởng ứng giống lúc nãy.

“Hừ, muốn giết ta các ngươi còn chưa đủ!”
“Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng.”
Tên Lâm Nhị kia nghe được lời nữ tử nói liền coi thường, còn nữ tử kia thì dùng toàn bộ khí lực còn lại của mình, nàng lấy ra một khối ngọc bội có khắc một chữ Băng rồi định bốp nát nó, nhưng đúng lúc này dị biến liền phát sinh.
“Ầm!!”Một tiếng ầm vang liền vang lên từ phía đằng xa.

Mặt đất cũng gợn lên từng cơn chấn động.
“Hả, âm thanh gì vậy?”Tên Lâm Nhị đang lao tới cũng bị âm thanh này khiến cho nghi ngờ mà nhìn xung quanh.
“Haha, chuyện vui thế này thì cho bổn đại gia chơi chung với!!”
“Ầm!!!Rầm!!”
Theo một âm thanh cuồng ngạo phát lên, từ trên không trung một thiếu niên với mái tóc màu vàng kim nhạt liền rơi xuống, và nơi cậu rơi lại đúng ngay chỗ tên Lâm Nhị kia đang đứng.

Nhìn hình bóng thiếu niên rơi xuống, khiến cho nữ tử sững sờ quên luôn cả bóp nát ngọc bội.
“Răng rắc…Phốc!”Tên Lâm Nhị kia không kiệp phản ứng liền bị thiếu niên đá bay ra xa trăm ngàn mét, hắn nôn ra môm ngụm máu tươi, xương xường thì vang lên âm thanh nứt gãy.
“Hửm, sao yếu quá vậy, ta chỉ mới khởi động thôi mà.”Kẻ vừa rơi xuống không ai khác chính là Lục Dạ, hắn vì nghe được âm thanh chiến đấu nên đã dùng sức bật lên thật cao để xem xét xung quanh thì thấy được cảnh hai tên này đánh một nữ nhân, thế là hắn liền lao xuống tung một cước, ai ngờ tên này quá không chịu đánh đi.
“Tên khốn ngươi rốt cuộc là ai!!”Tên Lâm Nhị kia bị Lục Dạ đá bây ra ngoài, tuy là cũng bị thương khá năng nhưng với khả năng khôi phục của Ngọc tiên thì cũng không sao cả.

Hắn bật người dậy, tức giận nhìn Lục Dạ hét lớn.
“Bổn đại gia chỉ là một người muốn tìm kiếm niềm vui mà thôi, nhưng có vẻ người hơi yếu quá đây, thật là khiến bổn đại gia thất vọng.”Lục Dạ không thèm để ý vẻ mặt tức giận của tên Lâm Nhị kia mà làm một bộ dáng hơi thất vọng.
“Tiểu tử, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Ta công nhận ngươi khá mạnh nhưng đấu với hai người chúng ta thì chỉ có chết mà thôi!”Tên Lão đại kia thấy Lục Dạ xuất hiện thì cũng nhấc lên cảnh giác, hắn phi thân lao xuống bên cạnh Lâm Nhị, nhìn Lục Dạ mà đe dọa nói.
“Anh hùng cứu mỹ nhân? Haha, xin lỗi làm ngươi thất vọng rồi, bổn đại gia ghét nhất chính là làm anh hùng.”Nghe lời uy hiếp của tên Lão đại kia, Lục Dạ dường như nghe được chuyện cười thú vị nào đó, hắn nhìn liếc qua thiếu nữ đang ngồi ở đằng sau lưng mình rồi quay qua nhìn hai tên kia khinh thường nói.
“Vậy tại sao ngươi lại tấn công bọn ta.”
“Tất nhiên là vì việc đó vui rồi!”
“Ngươi…”
“Lão đại ngươi đấu khẩu với tên này làm gì, theo ta thấy hắn chỉ là thể tu mà thôi không có một chút xíu tiên lực nào cả, cứ giết chết hắn là được rồi.”
Tên Lâm Nhị vì bị Lục Dạ đánh lên nên hận hắn đến nghiến răng, liền nói một câu với tên lão đại rồi lao lên.
“Chết đi oách con!!”
Nhìn thấy cảnh này tên lão đại cũng không ngăn cản, hắn cũng nghĩ là Lục Dạ đánh lén nên mới có thể khiến ngọc tiên sơ kỳ Lâm Nhị bị thương mà thôi.
“Rào…rào..”Xung quanh cơ thể Lâm Nhị bóc lên từng luồng thổ tiên khí dữ tợn, hắn lao tới Lục Dạ với tốc độ cực nhanh rồi tung ra một chưởng.
“Haha, tiểu tử chết đi.”
“Ầm!!!”
Chưởng ấn rơi xuống, Lâm Nhị cứ tưởng Lục Dạ sẽ không thể chịu nổi nhưng khi khói bụi tản đi cảnh tượng trước mắt khiến hắn như muốn lòi hai mắt ra.

“Hazzz, thật là buồn ngủ quá a, Ngọc tiên chỉ có như thế thôi sao?”Chỉ thấy Lục Dạ vẫn đứng ngay chổ đó há miệng ngáp một cái, xung quanh hắn đều đã bị tàn phá dữ tợn nhưng Lục Dạ lại chẳng bị vết xước nào hết.
“Cái…cái gì! Tại sao ngươi không bị gì hết.”
“Xin lỗi, lão tử không có thói quen nhiều chuyện với kẻ thù!”
“H…khặc…phốc!”
Lục Dạ không đợi Lâm Nhị có phản ứng mà liền xuất hiện ngay trước mặt hắn, cậu dùng tay nắm lấy đầu tên Lâm Nhị mà dập mạnh xuống đất, chưa dừng lại ở đó ngay khi tên Lâm Nhị còn đang choáng váng thì Lục Dạ đã tung hàng loạt cú đấm lên khắp mọi nơi trên cơ thể của tên Lâm Nhị, khiến hắn hộc máu liên tục ngất đi.
“Tên khốn, buông Lâm Nhị ra!!”Tên lão đại thấy đàn em của mình bị ăn hành như vậy cũng kiệp phản ứng lại mà lao tới tung một quyền chứa đầy tiên lực về phía đầu Lục Dạ, không gian xung cũng bị một quyền này của hắn làm vỡ tan ra.
“Rắc…bùng..”Tiếng vỡ nát vang lên, nhưng thứ vỡ ra không phải đầu Lục Dạ mà là đầu của tên Lâm Nhị kia, ngay lúc tên lão đại tung quyền thì Lục Dạ đã bằng một tốc độ cực nhanh mà cầm tên Lâm Nhị lên đỡ đòn giùm mình.
“Ngươi…đáng chết!!!”Tên Lão đại thấy đàn em mình bị lôi ra làm lá chắn mà còn là chính tay hắn giết chết thế là liền nổi cơn lôi đình mà định tung thêm một quyền nữa, nhưng hắn lại không có cơ hội đó…
“Rất tiếc, ngươi không làm được.”Không biết từ lúc nào, Lục Dạ đã đưa tay mình lên làm động tác búng tay.
“Tách…”
“Hư Thức-Tử!”
“Bùm…ầm…”
Theo một tiếng búng tay cùng lời thì thầm của Lục Dạ, không cho tên lão đại kia kiệp phản ứng, một quả cầu khổng lồ màu tím liền xuất hiện trước mặt nuốt chửng cả hắn cùng xác của tên Lâm Nhị.

Qủa cầu có kích thước lớn vài chục mét bay theo một đường thẳng, nó đi qua nuốt theo mọi thứ chạm vào nó, ngay cả không gian cũng rung động theo.
“Ấy chà, to quá ta!”Nhìn quả cầu to lớn kia làm Lục Dạ cũng có phần bất ngờ, nhưng cũng không để tâm hắn có được [Thể hạt ngôi sao] năng lượng có thể nói là vô hạn nên tạo ra hư thức to như vậy cũng có thể hồi phục ngay lập tức.
“Haizz tại sao lại yếu như thế này vậy a!”
“Đó là tại chủ nhân ngươi quá mạnh có được không! Hai tên đó chỉ là Ngọc tiên quèn mà thôi, công pháp vũ kỹ của bọn hắn đều là loại cấp thấp nên chủ nhân ngươi hạ được là điều bình thường thôi.”Nguyệt nhi ngồi trên vai Lục Dạ không nhịn được nói.
“Vậy càng tốt, ta rất mong gặp được mấy tên mạnh hơn!”Lục Dạ nghe được lời Nguyệt nhi nói cũng không quan tâm chuyện này nữa, hắn quay đầu lại nhìn nữ tử mà mình vô tình cứu được kia.
Chỉ thấy lúc này cả người nàng đã vô lực mà nằm bệch dưới đất, cả cơ thể ửng hồng nhễ nhại mồ hôi.
“Đây…đây là trúng xuân dược?”
Lục Dạ nhìn nử tử xinh đẹp như tiên này mà nghi ngờ lẩm bẩm.

Ngay lúc này âm thanh của hệ thống lại vang lên.
“Keng, kí chủ nhân được nhiệm vụ chi nhánh….”


Bình Luận (0)
Comment