“Phù!”
“Hửm?”
Kết thúc bài ca, Lục Dạ thở ra một hơi dài rồi liếc nhìn qua Phượng Uyển Thanh thì thấy được nàng không biết từ lúc nào đã dựa vào vai hắn mà ngủ thiếp đi.
“Haha, ngủ luôn sao?”Lục Dạ cười nhẹ, từ trong Dạ Linh Châu lấy ra một cái chăn đắp lên người Phượng Uyển Thanh.
Làm xong, hắn cũng mặc kệ nàng dựa vào vai mình mà ngẩng đầu lên tiếp tục ngắm nhìn thiên không.
“Cuộc đại chiến sao?”
“Mọi chuyện thú vị hơn nhiều rồi đó!”
Lục Dạ nhìn hàng ngàn vì sao trên bầu trời đêm mà lẩm bẩm.
Tử đồng lấp lóe ánh sáng, hắn có vẻ đã biết được mình đang ở thời đại nào rồi.....
“Hệ thống, quay thưởng vật phẩm cùng vũ kỹ đi!”
Lục Dạ âm thầm ra lệnh cho hệ thống, giờ là lúc thích hợp nhất để quay thưởng sổ xố rồi.
Bầu trời đêm đầy sao, mỹ nhân ở bên cạnh buff may mắn x100!! Với lại hắn cũng cảm thấy mình hiện giờ quá nghèo nàn về mặt vũ kỹ.
Keng, kí chủ kí chủ mất lượt!
Keng, kí chủ quay thêm một lần nữa!
Keng, kí chủ được cộng 1 tỷ vàng!
Keng, kí chủ bị trừ 10 tỷ vàng!
……
Keng, kí chủ nhận được Đế Cấp Trung Phẩm-Xạ Nhật Thần Cung.
Keng, kí chủ nhận được Không rõ thể kỹ-Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ.
Nhìn số vàng liên tục bị trừ đi khiến Lục Dạ phải nói là đau lòng vô cùng, dù có vài lần được cộng vàng nhưng Cmn ngươi trừ của lão từ 10 tỷ cho ta lại 1 tỷ!
Đến cuối cùng sau khi tiêu hao 30 tỷ vàng để quay cái vòng quay hút cmn máu này Lục Dạ cũng nhận được hai thứ ra trò.
Tên: Xạ Nhật Thần Cung.
Đẳng cấp: Đế Cấp Trung Phẩm.
Nguồn gốc: Thần cung được tạo nên từ kì tích xạ nhật của Hậu Nghệ!
“Haha, không tệ! Đế Cấp Trung Phẩm sao?”Lục Dạ hào hứng từ trong kho đồ hệ thống lấy ra Xạ Nhật Thần Cung.
Chớp mắt tay phải của Lục Dạ đã xuất hiện một cây cung tuyệt đẹp tỏa ra ánh sáng như mặt trời chói lóa.
Thân cung được điêu khắc tỉ mỹ tinh tế hình dạng của chín cái mặt trời.
Dây cũng cũng vô cùng dẻo dai, dù là Lục Dạ muốn kéo căng ra cũng phải hơi dùng sức.
Loay hoay với Xạ Nhật Thần Cung một hồi, Lục Dạ cũng đem nó cất lại tránh Phượng Uyển Thanh bị đánh thức.
“Tiếp theo là thể kỹ sao?”
Tên: Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ.
Đẳng cấp:????
Nguồn gốc:????
Năng lực: Dựa theo Ngũ Linh thánh thú trong truyền thuyết mà tạo nên các kĩ năng tương ứng với mỗi thánh thú.
“Ngũ Linh?”Lục Dạ có phần bất ngờ nhìn xem vũ kỹ này, còn về nguồn gốc và đẳng cấp thì hắn không mấy quan tâm.
“Ừm…..Để xem nào, Ngũ Linh là gồm:
Bắc Phương Huyền Vũ!
Tây Phương Bạch Hổ!
Nam Phương Chu Tước!
Đông Phương Thanh Long.
Cuối cùng Trung Tâm……”(Khà khà có hai sự lựa chọn đoán đi!)
Không suy nghĩ gì nhiều, Lục Dạ liền bóp nát khối ngọc phù chứa đựng Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ.
Lập tức vô số thông tiên liền truyền vào trong đầu Lục Dạ, lượng thông tin thậm chí còn vượt qua Vô Hạn Chú Thuật gấp chục lần, trăm lần.
Lục Dạ nhíu mày lại đại não điên cuồng vận chuyển tiếp nhận lượng thông tin này.
Chớp mắt một đêm liền đi qua, đến lúc Lục Dạ tiêu hóa hết các thông tin trong đầu thì bầu trời đã hiện lên vài tia sáng.
“Haha, mỗi thánh thú lại có 2 tuyệt kĩ sao? Tốt vô cùng!”Lục Dạ nhìn bình mình đang dần ló dạng mà vui vẻ lẩm bẩm.
Theo những gì hắn biết thì với Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ, mỗi một thánh thú thì lại có 2 loại kĩ năng có tác dụng khác nhau, chỉ có Trung Tâm là có 1 kĩ năng.
Huyền Vũ: Bộc phá cùng phòng thủ.
Chu tước: Dẻo dai cùng khống chế.
Bạch Hổ: Sát phạt cùng tốc độ.
Thanh Long: Khí thế cùng bền bỉ.
(Đoán kĩ năng đi nào :) )
“Oáp…..”
Khi Lục Dạ còn đang thử thôi diễn Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ trong đầu thì một tiếng ngáp dài có phần lười biếng liền vang lên.
Quay đầu lại, không biết từ bao giờ mà Phượng Uyển Thanh đã tỉnh lại.
Nàng vươn người ngáp dài một cái rồi lại lấy hai tay lau khóe mắt còn chứa đầy sự lười biếng kia.
“Thế nào? Ngủ đủ chưa con mèo lười?”Lục Dạ nhìn nàng cười hắc hắc.
“Hả? Ahhh!!!”
Phượng Uyển Thanh còn đang ngái ngủ mơ màng thì bị lời nói cùng điệu cười của Lục Dạ khiến cho tỉnh táo lại.
Giờ nàng mới nhận ra mình đang dựa vào người hắn ngủ, không chỉ thế tắm chăn trên người nàng chắc chắn cũng là do hắn lấy ra.
Nghĩ đến việc mình không tí cảnh giác nào mà lại dựa vào cơ thể của một nam nhân ngủ say suốt một đêm khiến Phượng Uyển Thanh hận không thể chuôi xuống đất vì xấu hổ.
“Được rồi, chúng ta cũng nên đi tiếp thôi chứ nhỉ?!”Nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của Phượng Vũ Thanh, Lục Dạ cười lớn đứng lên hoạt động một chút cơ thể.
Cứ thế Lục Dạ cùng Phưỡng Uyển Thanh liền thu dọn một chút rồi liền cất bước tiếp tục tiến về trung tâm của Vô Tận Luyện Ngục.
…..
“Uyển Thanh, rốt cuộc thì ở trung tâm của Vô Tận Luyện Ngục này là thứ gì mà lại khiến ngươi muốn có được như thế?”Lục Dạ vừa di chuyển vừa nhìn Phượng Uyển Thanh hỏi.
“……”
“Trung tâm của Vô Tận Luyện Ngục này là một ngọn núi lửa cực lớn.
Theo truyền thuyết thì nơi này lúc trước chỉ là một ngọn núi lửa bình thường, thậm chí là khu vực xung quanh vẫn chưa là cấm địa.
Nhưng vào một ngày, một con phượng hoàng chết đi ngay trên ngọn núi lửa kia.
Từ đó ngọn núi lửa liền ẩn chứa độ nóng cùng chiều cao kinh người, thậm chí tiên lực thất thoát từ ngọn núi lửa đã bồi dưỡng lên vô số yêu thú hệ hỏa mạnh mẹ khắp nơi trên một khu vực rộng lớn nên giờ nơi này mới được gọi là cấm địa!”Phượng Uyển Thanh hơi trầm mặc rồi bắt đầu kể cho Lục Dạ nghe về truyền thuyết của nơi này.
“Con phượng hoàng kia có gì đặc biệt sao?”Lục Dạ nhìn Phượng Uyển Thanh hỏi, hắn cũng không tin chỉ là một con phượng hoàng bình thường lại có thể biến một vùng đất bình thường thành cấm địa.
“Con phượng hoàng đó, chính là tổ tiên của ta! Con Phượng Hoàng đầu tiên trong thiên địa, Phượng Tổ!”Phượng Uyển Thanh có hơi kích động nói.
Lúc này thì Lục Dạ cũng hiểu vì sao nàng lại kiên quyết muốn tới ngọn núi lửa đó đến thế, dù sao thì phượng hoàng tộc đã trải qua vô số thế hệ rồi, có thể đã có rất nhiều thứ bị thất truyền.
Phượng Tổ, nghe thôi cũng đã biết là một tồn tại kinh khủng có khi còn vượt qua Thiên Đế ấy chứ.
“Vậy nếu chúng ta cùng dành lấy truyền thừa thì ta với ngươi chia đôi hả?”Lục Dạ bỏng nổi lên hứng thú trêu chọc cô nàng này.
“Cái….cái đó…..”Phưởng Uyển Thanh nghe lời nói của Lục Dạ liền yểu xìu nhìn hắn sờ sờ góc áo lắp bắp.
“Đổi….đổi thứ khác được không? Bất cứ thứ gì ngoài truyền thừa!”Phượng Uyển Thanh nhìn lấy Lục Dạ có phần cầu khẩn nói.
“Haha, được thôi! Thứ khác thì để sau đi, bổn đại gia giờ vẫn chưa nghĩ ra!”Lục Dạ như nghĩ tới điều gì đó nhưng vẫn không vội nói mà ra vẻ thần bí cười cười.
“Vậy là tốt rồi!”Phượng Uyển Thanh thì lại chẳng để ý đến biểu hiện nhỏ nhặt của Lục Dạ mà chỉ ôm ngực thở phào nhẹ nhõm mà không biết rằng thiếu niên trước mắt sẽ khiến nàng quằn quại nhiều tuế nguyệt.
Nhưng đó lại là một câu chuyện khác……
…….
Cả hai cùng nhau di chuyển, rốt cuộc sau hơn 10 ngày di chuyển liên tục thì họ cũng đã đến được dưới chân của ngọn núi lửa chọc trời kia.
Trên đường đi thì cũng không thuận lợi gì, thậm chí có lần cả hai còn gặp phải Tiên Vương yêu thú nữa kìa!
“Cuối cùng cũng đến nơi rồi!”
Lục Dạ cùng Phượng Uyển Thanh nhìn nhau vui mừng đồng thanh nói.
Cả hai đã mất hơn 1 tháng để đến nơi này đấy, mong là có thứ gì đó tốt dùng.
Lục Dạ thì mong là có ở đây sẽ có thứ giúp hắn trở về tương lai.
“Vậy chúng ta…..”
“Uyển Thanh!!”
Phượng Uyển Thanh con chưa kiệp nói xong câu thì bất chợt ở đằng sau họ liền truyền tới âm thanh của một nam tử gọi tên Phượng Uyển Thanh.
Cả hai quay lại thì thấy được một nam tử tuấn tú vừa đáp xuống gần họ.
Tên nam tử này không ai khác chính là tên Ô Nguyên mà lúc trước đã tỏ tình với Phượng Uyển Thanh.
“Uyển Thanh, ngươi rốt cuộc tại sao lại tới nơi này?”Ô Nguyên bỏ qua Lục Dạ mà nhìn lấy Phượng Uyển Thanh lo lắng nói.
“Ta muốn đi đâu là quyền của ta, liên quan gì tới ngươi!!”
“Nhưng mà ta là vị hôn phu của ngươi!”
Ô Nguyên nghe giọng điệu của Phượng Uyển Thanh liền hơi tức giận không kìm chế được thốt lên.
“Ngươi! Hừ! Ta thà lấy hắn còn hơn là Ô Nguyên ngươi!”Phưởng Uyển Thanh tâm tình đang tốt vì đi tới được trung tâm của Vô Tận Luyện Ngục thì bây giờ đã bị tên Ô Nguyên này quét sạch sành sanh.
Phượng Uyển Thanh nhìn liếc qua Lục Dạ ánh mắt lóe sáng như nghĩ ra kế hoạch gì đó, nàng nhân lúc Lục Dạ còn chưa kiệp phản ứng thì đã vòng tay qua ôm lấy hắn nhìn Ô Nguyên nói.
“Hắn là ai?!”Ô Nguyên nhín thấy Phượng Uyển Thanh thế mà lại ôm một nam nhân khác, thậm chí là còn nói thà lấy tên nam nhân kia còn hơn là hắn khiến Ô Nguyên liền lửa giận phun trào.
“Hắn là ta….”
“Uyển Thanh thế nhưng là ta nương tử nha~ Ngươi có ý kiến gì sao?”
Phượng Uyển Thanh còn định nói tiếp thì Lục Dạ đã ôm lấy nàng nhìn Ô Nguyên khiêu khích nói.
Cảm nhận dương cương khí tức tỏa ra từ nam nhân đang ôm mình, Phượng Uyển Thanh liền xấu hổ đỏ mặt.
“Ngươi!”
“Thế nào? Chúng ta thế nhưng là đã ngủ cùng nhau luôn rồi nha~”Nhìn Ô Nguyên giận đến đỏ mặt Lục Dạ lại ôm Phượng Uyển Thanh chặt hơn, nhìn hắn buôn lời nói cực kì dễ bị hiểu lầm.
Đúng là hắn cũng nàng có ngủ chung thiệt nhưng chưa có sơi muối được gì hết.
“Ngươi…..nàng…..”Ô Nguyên run rẩy chỉ vào Lục Dạ và Phượng Uyển Thanh giận đến không nói ra lời.
“Phù!”Ngay lúc Lục Dạ còn tưởng tên này sẽ như mấy thiếu gia nhị thế tổ khác đưa thế lực ra uy hiếp thì trong sự bất ngờ của Lục Dạ, Ô Nguyên hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi ánh mắt kiên định nhìn Lục Dạ và Phượng Uyển Thanh.
“Ngươi và ta! Đánh một trận đi!!”