Chung Cực Nhân Loại

Chương 57



“Ầm!”
Ô Nguyên phóng người lao về phía Lục Dạ lần nữa, lần này hắn hai tay đều bao trùm hoàn toàn đều là hỏa diễm mà vung lên.
“Phụt!”
Lục Dạ né được nhưng ngay sau đó Ô Nguyên lại lộn người một vòng tung thêm hai quyền lần lượt về phía đầu và bụng của Lục Dạ.
“Ầm!!!”
“Ahhh!!”
“Phốc!”
Song quyền của cả hai va chạm khiến đại địa bị sới tung lên.

Cả hai thì lại bị chấn văng ra xa hộc máu.
Toàn thân Lục Dạ và Ô Nguyên đều hiện lên các vết bỏng rát.

Nhưng có vẻ Ô Nguyên lại đỡ hơn rất nhiều, dù sao hắn cũng là Tam Túc Kim Ô nên kháng lửa cực mạnh.
“Răng rắc!”
Cả hai cùng lúc giẫm nát đại địa một lần nữa lao đến.
“Ầm! Bành! Rầm!!!”
Cả hai liên tục giao chiến trên bầu trời và cả dưới mặt đất.

Tốc độ của họ nhanh đến nổi Phượng Uyển Thanh thậm chí còn không thể bắt kiệp.
Tất nhiên là dù Lục Dạ có được Tự Tại Cực Ý Công cùng A Lại Da Thức thì Ô Nguyên cũng không kém, thân pháp mà hắn sử dụng cũng không thua kém gì Tự Tại Cực Ý Công.
Nhưng do có Hỏa Vũ Chu Thiên nên Lục Dạ đa phần đều né được đòn tấn công và phản đòn lại.

Nhưng nếu thực sự so sánh thì phải công nhận Thái Dương Chân Hỏa của Ô Nguyên hiện giờ vẫn mạnh hơn hai loại dị hỏa của Lục Dạ kết hợp lại.
“Phốc!”
“Hộc….Ngươi đúng là rất mạnh đấy!”
“Tất nhiên…hộc….ta không thể nào để ngươi thắng dễ dàng được!”
Cả hai giờ đã cơ thể chằng chịt vết thương thở hồng hộc nhìn lấy nhau.
“Haha, vậy thì ta cũng phải tung át chủ bài ra chứ nhỉ?!!”
“Tam Đế Thiên Huyền Biến-Bạo Nghịch Chi Vương!”
“Oành!!”
Chớp mắt không gian theo tiếng cười của Lục Dạ liền tràn ngập sát khí vô tận.
Sát khí cùng bạo ngước khí tức mạnh tới nổi khiến Phượng Uyển Thanh đứng ở xa phải lùi lại vài bước, Ô Nguyên đứng gần thì tuy có phần hốt hoảng nhưng rất nhanh hắn liền kiên định bình tỉnh lại.
Hắn tuy có chút bất ngờ kinh hoảng nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì quá khó hiểu.

Một người mạnh như Lục Dạ cũng sở hữu bí thuật là chuyện bình thường.
“Nhưng dù có dùng bí thuật thì ta cũng không chịu thua đâu!!”Ô Nguyên gào thét lao đến mặc kệ vết thương trên cơ thể.

Dù Đại La Hậu Kỳ thể tu có sức khôi phục cực kì kinh khủng nhưng vẫn là không theo kiệp lực tàn phá của cuộc chiến này.
Lục Dạ cũng không mấy khá khẳm, hắn chỉ mới Thái Ất Viên Mãn thể tu mà thôi.

Nên sức khôi phục yếu hơn Ô Nguyên rất nhiều nhưng do Thể Hạt Ngôi Sao nên cũng không thua kém quá nhiều.
“Haha!”Nhìn Ô Nguyên lao tới, Lục Dạ lại hưng phấn cười lớn.

Chỉ thấy hắn không còn sử dụng Hỏa Vũ Chu Thiên nữa mà đứng yên tại chổ, tay phải hóa thành trảo vung lên.
“Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ-Tây Chi Bạch Hổ: Bạch Sát Thiên Cương Trảo!”
Chỉ thấy tay phải của Lục Dạ biến thành hình trảo, xung quanh bàn tay là vô số cương khí màu bạch trắng.

Khi vung lên, sau lưng Lục Dạ liền hiện ra hư ảnh Bạch Hổ trần đầy sát phạt chi khí, kèm theo sát khí của Bạo Nghịch Chi Vương khiến cho đòn tấn công này đã nguy hiểm nay càng nguy hiểm hơn.
“Không ổn!”
“Phốc!”
“Xoẹt!”
Luồng sát khí bỗng nhiên xuất hiện khiến Ô Nguyên hơi thất thần, rất nhanh hắn đã lấy lại trực giác nhưng đã quá trễ.
Trong chớp mắt lòng ngực bị xuyên phá bởi lợi trảo, tiên huyết cuồng phún trải ra đầy trời.
“Phốc!”
“Ầm!”
Ô Nguyên miệng trần đầy đều là máu tươi văng ra xa nằm bẹp xuống mặt đất khô rát.
“Gahhh!!”Ô Nguyên chống tay cố gắng đứng dậy mặc cho lòng ngực cang liên tục tràn ra máu tươi, Thái Dương Chân Hỏa trên người hắn cũng chỉ còn yếu ớt như ngọn nến giữa đêm đông, bất cứ lúc nào cũng có thể tản lụi.
“Còn muốn chiến nữa sao?”Lục Dạ đi tới trước người Ô Nguyên nhìn hắn đang cố gắng.
“…..”Không có bất kì âm thanh nào đáp lại Lục Dạ, Ô Nguyên giờ đang cực kì vân phân, cơ thể cùng bản năng điên cuồng mách bảo hắn phải chịu thua đi, tên trước mặt là quái vật không thể nào chiến thắng.

Còn trái tim lại nói với hắn là phải đứng lên kết thúc trận chiến này dù có phải thua thảm hại đến cở nào.
“Cạch!”
Chớp mắt Ô Nguyên liền đứng lên trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Dạ.

Nói thật là hắn không nghĩ Ô Nguyên còn sức sau đòn vừa rồi.
“Tất nhiên là phải đánh!”

“Kim Ô Bí Thuật-Thái Dương Thượng Thiên!!”
Theo một tiếng rống lớn của Ô Nguyên hắn kết một cái kỳ lạ ấn kí.

Bất chợt vạn ngàn hỏa diễm như được hiệu triều mà bay nhanh tới bao vây lấy Ô Nguyên.
“Gah!”
Sức nóng không cần nói cũng biết, Lục Dạ không chịu được mà lùi lại trăm mét nhìn khối cầu lửa nóng bỏng như Thái Dương kia.
“Ô Nguyên! Ngươi điên rồi sao, dùng thứ đó thì ngươi có thể sẽ gặp nguy hiểm luôn đó!”Phưởng Uyển Thanh nhìn thấy vô số hỏa diễm bao quanh Ô Nguyên liền kinh hoảng.
“Haha, Uyển Thanh ngươi cũng lo lắng cho ta sao? Vậy thì chết cũng rất là mãn nguyện nha!”Ô Nguyên đứng trong trung tâm Thái Dương rực lửa nghe thấy lời Phượng Uyển Thanh nói liền mỉm cười vui vẻ.
Hắn bất chợt nhớ tới lúc nhỏ của mình, từ lâu Kim Ô tộc cùng Phượng Hoàng tộc đã luôn đối đầu nhau.

Một phần là do hai bên ai cũng cho là mình sỡ hữu hỏa diễm mạnh hơn bên còn lại, một phần là để độc chiếm càng nhiều lãnh thổ trên Vô Lượng Hỏa Vực này.
Thế cân bằng vẫn được duy trì suốt vô số năm, hắn cùng Phượng Uyển Thanh lúc đầu cũng coi như là quan hệ không tệ luôn là đối thủ của nhau.

Nhưng không biết từ bao giờ hắn đã yêu nàng mất rồi, cứ tưởng nếu cố gắng thì sẽ được nàng đáp lại nhưng người tính không bằng trời tính.
Phụ thân của Phượng Uyển Thanh cùng phụ thân của hắn đều mất mạng trong cuộc đại chiến.

Cả hai tộc Kim Ô cùng Phượng Hoàng đều nguyên khí trọng thương.
Thế là cả hai bên liền lập ra ý tưởng thông gia để gắn kết cả hai gia tộc lại với nhau và đối tượng thông gia không gì hoàn hảo hơn là Phượng Uyển Thanh cùng Ô Nguyên, cả hai thiên tài bậc nhất của hai tộc.
Lúc đầu thì Ô Nguyên cũng vô cùng vui mừng vì có thể ở bên Phượng Uyển Thanh nhưng qua thời gian theo thái đồ từ hảo hữu đến lạnh nhạt và cuối cùng là căm ghét của Phượng Uyển Thanh thì hắn mới nhận ra việc thông gia chỉ khiến hắn càng xa nàng hơn mà thôi.
“Ha, đây coi như là chiêu cuối đi! Để ta xem ngươi có thể bảo vệ nàng hay không!!”Ô Nguyên cười lớn, hắn bỗng chốc bay lên thiên không với vô hạn hỏa diễm quấn quanh mình.

Hình ảnh không khác gì một vầng Thái Dương đang treo trên bầu trời cả.
“Bốc!”
“Tốc! Tốc! Tốc!.......”
Nháy mắt vô số quả cầu lửa từ trong Thái Dương kia liền bắn mạnh mà ra hướng về phía Lục Dạ.
“Chiêu này không có tác dụng đâu!”Lục Dạ dù không thể đoán được phương hướng của các hỏa cầu kia bằng A Lại Da Thức nhưng với Tự Tại Cực Ý Công cùng Hỏa Vũ Chu Thiên thì né mấy cái hỏa cầu này là chuyện dễ dàng.
“Thật sao??”
Không như Phượng Uyển Thanh hay Lục Dạ dự đoán, Ô Nguyên bên trong Thái Dương không nhưng không hoảng loạn mà cười nở nụ cười như kế hoạch đạt thành.
“Bừng!”
“Đây là….Chết tiệc!”
Lục Dạ ngay lập tức như cảm nhận được gì đó, hắn đang định phi tốc rời khỏi nơi này thì bốn phương bỗng nhiên bừng cháy lên một bức tường hỏa diễm kinh khủng chặn lại hết mọi lối thoát.
“Tch! Mắc bẫy rồi!”
“Haha, đúng vậy! Mục tiểu của mấy quả cầu kia không phải là ngươi! Mà là địa hình ngươi đang đứng cơ!”Ô Nguyên mỉm cười với khuôn mặt tràn đầy máu tươi nói.

Da thịt của hắn cũng bị sức nóng của Thái Dương bảo phủ xung quanh chậm rãi thiêu đốt, giờ hắn không khác gì một tên huyết nhân cả.
Múc tiểu của Ô Nguyên khi tung ra vô số hỏa cầu kia không phải là Lục Dạ mà là mặt đất nơi Lục Dạ đang đứng.

Khi những hỏa cầu rơi xuống mặt đất, Ô Nguyên đã sử dụng chúng dẫn dắt Tiên khí cùng vô hạn hỏa diễm từ dưới lòng đất lên để cho mình sử dụng, từ đó tạo ra một bức tưởng hỏa diễm chắn hết mọi lối thoát.
“Giờ! Phân thắng bại đi!!”
“Kim Ô Bí Thuật-Thái Dương Hạ Thiên!!”
“Gahh!!!!”
Ô Nguyên lại kết một cái ấn ký, sau đó hắn liền lóe sáng chớp mắt liền biến thành một con Tam Túc Kim Ô màu hoàng kim với vô số vết thương nhìn cực kì thảm.


Tuy vậy Tam Túc Kim Ô vẫn liều mạng mang theo Thái Dương lao xuống mục tiêu không ai khác chính là Lục Dạ.
“Ầm!!”
Vầng Thái Dương to lớn nóng rực nhanh chóng rơi xuống, không khí bóc hơi dường như không còn.

Đất đá nơi Lục Dạ đang đứng cũng bóc hơi tan biến vào hư vô với từng hạt nguyên tử đều đang bị thiêu đốt.
“Hít…..Phù~”
Lục Dạ nhìn Thái Dương khồng lồ đang từ từ nghiền ép xuống, liền hít mạnh cố gắng níu kéo chút ít không khí cuối cùng.
Chỉ thấy trên tay trái của hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây trường cung to lớn đẹp đẻ với họa tiết Cửu Nhật.
“Đúng vậy, cùng phần thắng bại thôi nào!”Lục Dạ nhếch mép cười nhìn lấy Thái Dương khổng lồ cùng con Kim Ô đang lao xuống kia mà lẩm bẩm.
Tay trái đưa lên dây cung chớp mắt liền kéo căng ra, từ trên dây cùng liền nhanh chóng hình thành một mũi tên màu tím sáng chói được bao thủ vởi Hắc Kim song sắc hỏa diễm.
Lục Dạ sử dụng A Lại Da Thức để bắt được chuyển động của Ô Nguyên nhưng bất ngờ hắn lại nhắm mắt lại.

Bởi vì sao ư? Bởi vì Ô Nguyên đã hoàn toàn gần như mất đi ý thức rồi, hắn bây giờ chỉ biết lao xuống như một con thú hoang dại mà thôi.
“Bắn ra! Xạ Nhật!”
“Gahh!!”
“Agh!!!!”
“Tch!!”
Theo Lục Dạ buông tay, mũi tên tử sắc liền phá không lao ra bắn về phía Thái Dương.

Khung cảnh nhìn không khác gì con kiến đối đầu với voi cả, mũi tên nhỏ nhắn đối đầu với cả một Thái Dương khổng lồ!!
“Ầm!”
Mũi tên rất nhanh liền đã tới trước mặt Thái Dương cùng Kim Ô nhưng với sức mạnh của nó muốn xuyên thủng vần Thái Dương này là điều không thể!
“Thái Dương Chủ Quyền-Chòm Kim Ngưu!!”
Cứ tưởng mũi tên sẽ vô tình bị mặt trời nghiền nát nhưng không! Theo một cái bạch sắc mặt trời hiện ra mang theo “Xuyên qua tất cả vật cản” xuất hiện, tử sắc mũi tên liền xuyên phá Thái Dương vĩ đại.
“Ta….ta sắp chết rồi sao?....”
“Haha, mong là ngươi đừng nên để nàng buồn, nếu không ta nhất định làm quỷ cũng giết ngươi!”
“….Trận này, đánh đã thật đấy!”
Ô Nguyên nhìn tử sắc mũi tên xuyên thẳng mà đến chớp mắt nữa sẽ xuyên thủng hắn liền lẩm bẩm mỉm cười.
“Răng rắc!”
“Bành!”
Nhưng không như trong tưởng tượng, tử sắc mũi tên không xuyên qua Kim Ô mà ngay khi sắp chạm đến nó liền bẻ tan tành thành vô số hạt bụi tử sắc lấp lánh, nhưng con Tam Túc Kim Ô kia giờ đã bất tỉnh rồi.

Thái Dương cũng vì đó mà chậm rãi tan biến.
Ngay thời khắc đó,
Thái Dương rơi rụng!!!


Bình Luận (0)
Comment