Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 155

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- Diệp Hạo là kim chủ của trường chúng ta đó, mới vừa nhận được 500 vạn tiền thưởng cuộc thi thành ngữ nha.

- Đại hội thể dục thể thao buổi sáng, cậu ta cũng đã phá kỷ lục thế giới trong tám hạng mục mình tham gia thi đấu, trường học đã báo thành tích của Diệp Hạo cho tổng cục rồi, mình đoán không lâu nữa, người của tổng cục sẽ tới, đến lúc đó, sợ rằng Diệp Hạo được tuyển vào đôi tuyển quốc gia.

- Không biết đến lúc đó Diệp Hạo có thể vô địch thế giới trong từng lĩnh vực đó luôn không?

- Lưu Tường đạt quán quân chạy vượt rào đã có mấy ngàn vạn tài sản, nếu Diệp Hạo cầm quán quân các hạng, tiền triệu cũng không phải mơ nha.

- Gả cho người đàn ông như vậy mới là may mắn một đời đấy a!

- Chúng ta không có cửa đâu, có thể làm người tình của Diệp Hạo cũng không tệ.

- Sao da mặt cậu mà không biết xấu hổ nói như thế ạ?

- Nói y như cậu chưa thêm Q chat Diệp Hạo bao giờ ấy.

Tiểu Mỹ nghe ba nữ sinh cùng phòng nói chuyện, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Vì cô nàng quá mập mà ba cô bạng cùng phòng không những trào phúng mình, mà còn ngăn cách cô đến một thế giới khác.

- Tiểu Mỹ, hôm nay Diệp Hạo mời cậu đi ăn ở đâu thế?

Lúc này, một nữ sinh dáng dấp không tệ hỏi lại câu lúc trước đã hỏi Tiểu Mỹ.

- Khách sạn Bồng Lai.

- Khách sạn Bồng Lai?

Nữ sinh kia thốt lên một tiếng.

- Cũng quá xa xỉ rồi!

- Không có, chỉ ăn tiệc đứng thôi.

Tiểu Mỹ lắc đầu.

- À, hóa ra là tiệc đứng.

Trong lòng nữ sinh kia giờ mới thăng bằng được một chút.

- Tên Diệp Hạo này có tiền như thế mà chỉ mời đi ăn tiệc đứng.

- Tiệc đứng của khách sạn Bồng Lai có giá 998 tệ một người đó!

Tiểu Mỹ trả lời.

Sắc mặt nữ sinh kia cứng lại.

Cô ta nghĩ tiệc đứng ở khách sạn Bồng Lai cũng chỉ 100 ~ 200 là cùng, dù sao các tiệc đứng cô ta tham gia chỉ có 58 tệ một người thôi.

- Tiểu Mỹ, cậu có phương thức liên lạc của Diệp Hạo không?

- Không phải số điện thoại và Q chat của Diệp Hạo sớm được đăng trên diễn đàn sao?

Tiểu Mỹ khẽ giật mình hỏi lại.

- Q chat của Diệp Hạo cấm thêm bạn, số lạ gọi cho cậu ta cũng không được.

- Cậu không biết nữ sinh trường chúng ta có bao nhiêu điên cuồng đâu.

- Đâu chỉ nữ sinh trường chúng ta, cả nước đều có rất nhiều người gọi tới, nếu Diệp Hạo không cài đặt như vậy, điện thoại cậu ta chắc bị nổ vì nhận quá nhiều cuộc gọi cùng một lúc quá.

- Nhìn bộ dạng Diệp Hạo hiện giờ, cậu ta đâu có dự định thâm giao với Tiểu Mỹ đâu, người ta chỉ mời Tiểu Mỹ ăn bữa cơm đã hết tình hết nghĩa.

- Nói khó nghe một chút thì trên người Tiểu Mỹ chả điểm nào đáng giá để Diệp Hạo kết thân cả!

Tiểu Mỹ nghe đoạn đầu cuộc nói chuyện đã hiểu vì sao điện thoại Diệp Hạo lại cài đặt như vậy, nhưng nghe đoạn sau, sắc mặt cô trở nên rất khó coi.

Nói qua nói lại cũng trở về việc vũ nhục mình a.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)



Chạy cự li dài 5000 mét!

Diệp Hạo và Trương Lan cùng đi tới sân thi đấu.

Nhưng cậu ta không ngờ, trong sân hiện giờ xuất hiện hơn mười nhân viên chuyên nghiệp, bọn họ đang đứng tại các khu riêng biệt cầm dụng cụ chuyên dụng tiến hành điều chỉnh.

- Diệp Hạo.

Lúc này, chủ nhiệm phòng giáo vụ trường đại học Trung Y đi cùng một người trung niên tới trước mặt Diệp Hạo:

- Tôi giới thiệu với em một chút, đây là phó chủ nhiệm Liêu của Tổng Cục Thể Dục Trung Quốc.

Liêu Thắng, phó chủ nhiệm Tổng Cục Thể Dục, có thể nói quyền cao chức trọng trong Tổng Cục Thể Dục.

Nhưng Liêu Thắng không thỏa mãn với hiện tại, ông ta luôn mơ tưởng tiến lên thêm một bước, bỏ đi từ phó khó ưa này.

Ông ta có tâm tư này, mà mấy phó chủ nhiệm khác cũng có.

Điểm quan trọng trong chuyện này là tìm cách phá bàn cờ như thế nào.

Khi ông ta nghe thuộc hạ bẩm báo thành tích của Diệp Hạo tại trường đại học Trung Y, ông ta bỏ luôn công việc đang làm mà nhanh chóng đi máy bay riêng đến đại học Trung Y.

Nếu Diệp Hạo thật sự như lời cấp dưới mình nói, ông ta sẽ khai phá ra được ngôi sao mới trong giới thể dục.

Diệp Hạo có thể giúp ông trèo lên chức vị kia, thậm chí còn có khả năng tiến thêm một bước.

- Chủ nhiệm Liêu.

Diệp Hạo không kiêu ngạo không siểm nịnh chào Liêu Thắng.

Liêu Thắng mỉm cười nắm tay Diệp Hạo.

- Tôi tới đây muốn quan sát dũng sĩ thể dục của Trung Quốc chúng ta.

Liêu Thắng nói khẽ.

- Vậy chủ nhiệm Liêu cứ chờ mong xem thế nào đi.

Diệp Hạo cười đáp.

- Được.

Trong mắt Liêu Thắng lộ ra chút chờ mong.

Tất nhiên, Diệp Hạo nói vậy nói rõ cậu ta có thực lực này.

Sau khi tiếng súng báo hiệu vang lên, Diệp Hạo như con ngựa xông về phía trước, chín sinh viên còn lại nhìn hắn chạy như điên thì nói thầm trong lòng.

“Ngu ngốc!”

Chạy cự li dài 5000 mét mà mới bắt đầu đã chạy nhanh như vậy, rõ ràng tự tìm đường chết!

Liêu Thắng run lên.

- Có phải Diệp Hạo chưa từng chạy 5000 mét không?

- Chuyện này…buổi sáng lúc chạy 3000 mét cậu ta vẫn luôn duy trì tốc độ này.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ cười khổ trả lời.

Nếu không phải buổi sáng ông ta quan sát thấy Diệp Hạo thi đấu cũng sẽ có ý nghĩ này.

- Chuyện này…

Liêu Thắng hoảng sợ há to miệng.

Nhưng làm Liêu Thắng khiếp sợ còn phía sau cơ.

Bởi vì ông ta thấy mười giây đồng hồ sau, tốc độ của Diệp Hạo vẫn duy trì như lúc chạy 100 mét.

Một vòng qua đi Diệp Hạo vẫn duy trì tốc độ chạy 100 mét.

Hai vòng qua đi Diệp Hạo vẫn duy trì tốc độ chạy 100 mét.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)



Bảy vòng qua đi Diệp Hạo vẫn duy trì tốc độ chạy 100 mét.

Tám vòng qua đi Diệp Hạo vẫn duy trì tốc độ chạy 100 mét.

Lúc này 9 tuyển thủ dự thi muốn xoắn cả dái ra cmnr.

Bởi vì bây giờ Diệp Hạo vẫn duy trì tốc độ kinh khủng như trước, còn càng phát rồ hơn là Diệp Hạo đã vượt qua bọn họ bốn vòng.

Tám vòng vượt hơn bốn vòng!

Một cái tát vào thẳng mặt bọn họ!

Mà trong cuộc thi này, không có 1000 cũng 800 khán giả xung quanh đang xem Diệp Hạo đang chạy như điên phía dưới.

Bọn họ đều biết thành tích Diệp Hạo đã kinh động đến lãnh đạo cấp cao của Tổng Cục Thể Dục.

Nếu như trước đó rất nhiều sinh viên còn cảm thấy nghe ngầm đồn bậy, nhưng khi bọn họ tự mình chứng kiến mới hiểu rõ chuyện này là sự thật.

Diệp Hạo thật sự có năng lực này.

Lúc Diệp Hạo chạy vòng mười, Liêu Thắng chăm chú nhìn đồng hồ đếm số, ông ta thực sự muốn biết thành tích cuối cùng của Diệp Hạo là bao nhiêu.

Lúc Diệp Hạo đến đích, máy tính hiện lên con số chính xác.

7 phút 66 giây.

Khi Liêu Thắng nhìn thấy con số này, khiếp sợ ngây ngẩn cả người.

Bởi vì kỷ lục thế giới hiện giờ chỉ có 12 phút 37 giây.

Thành tích của Diệp Hạo dã hoàn toàn đè bẹp nó.

Liêu Thắng phải cần hơn mười giây mới tiêu hóa được tin sốc này, lúc này Diệp Hạo mặt không đỏ tim không nhanh đi tới.

- Chủ nhiệm Lưu…

Liêu Thắng nhìn bộ dạng Diệp Hạo khí định thần nhàn, giật mình hỏi lại.

- Cậu không dùng hết lực?

Vận động viên nào chạy dài 5000 mét mà không phải như sắp chết, đâu như Diệp Hạo nhẹ nhàng giống như không có việc gì.

- Tôi cũng không muốn quá mức kinh thế hãi tục.

Diệp Hạo cười nói.

Lúc này, Liêu Thắng mới thật sự không biết nói gì.

Hóa ra cậu thanh niên này đang giữ sức lại.

- Diệp Hạo, tôi chính thức mời cậu vào đội tuyển quốc gia.

Liêu Thắng dùng giọng điệu nghiêm túc đề nghị cậu sinh viên trước mắt.

- Không có hứng thú.

Diệp Hạo không cần nghĩ ngợi từ chối.

- Vì sao?

Liêu Thắng khó hiểu hỏi lại.
Bình Luận (0)
Comment