Kim Đan Cảnh
- ---------------------------------
Vô Nha Tử không biết tại sao Diệp Hạo lại chắc chắn như vậy.
Nhưng ông vẫn nghiêm túc hộ pháp cho hắn.
Ở hoàn cảnh xung quanh đều nguy hiểm này mà đột phá vốn là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer
Khiến Vô Nha Tử kinh ngạc là trong lúc Diệp Hạo đột phá lại không hề có một con yêu thú nào quấy rầy cả, ông làm sao biết được thời điểm Diệp Hạo đột phá đã phái phân thân đi, mười mất tôn phân thân đi xung quanh tuần tra và giết hết những yêu thú tới gần đây.
Diệp Hạo đã sớm có thể đột phá đến Kim Đan cảnh.
Nhưng hắn đè nén không đột phá thôi.
Trải qua nửa tháng tôi luyện, Diệp Hạo cảm thấy đã đến lúc mình đột phá.
Quá trình đột phá của Diệp Hạo diễn ra như nước chảy mây trôi, có thể nói không hề xuất hiện cản trở nào cả.
Ngay lúc đột phá chân nguyên toàn thân hắn điên cuồng tụ tập về đan điều, theo thời gian trôi qua, đan điều dần xuất hiện một viên nho nhỏ tròn như hạt đậu.
Diệp Hạo biết rõ đây chính là Kim Đan.
Nhưng Kim Đan của hắn hiện giờ vẫn chưa thành hình.
Đợi đến lúc Chân nguyên trong cơ thể tiêu hao hầu như không còn rồi tự động hấp thụ đến Thiên địa chi lực, khi Vô Nha Tử nhìn thấy Thiên Địa chi lực hóa thành một vòng xoáy tràn vào cơ thể Diệp Hạo, khuôn mặt già của ông lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đùa nhau chắc?
Vô Nha Tử lẩm bẩm nói.
Hắn đang hoàn thành Kim Đan sao?
Vô Nha Tử sao lại có cảm giác lúc bản thân hoàn mình thành Kim Đan tầng ba cũng không có động tĩnh lớn như Diệp Hạo.
Theo việc linh lực cuồn cuộn như nước thủy triều tràn vào cơ thể Diệp Hạo, Kim Đan của hắn từ từ thành hình.
- Ta có thể nhìn Kim Đan của cậu không?
Đợi đến lúc Diệp Hạo mở hai mắt ra, Vô Nha Tử liền hỏi.
- Kim Đan có cái gì tốt hay sao mà phải nhìn?
Diệp Hạo khẽ giật mình.
Dù nói vậy nhưng hắn vẫn triệu hồi Kim Đan của mình ra.
Vô Nha Tử nhìn thấy Kim Đan của Diệp Hạo, khuôn mặt lập tức trở nên đắng chát.
- Thế nào?
Diệp Hạo khó hiểu hỏi.
Vô Nha Tử không nói cái gì chỉ triệu hồi Kim Đan của bản thân ra.
- Kim Đan của ông sao còn nhỏ hơn tôi vậy?
Diệp Hạo kinh ngạc hỏi.
- Tôi nghe nói những kì tài ngất trời ấp ủ Kim Đan lớn hơn so với những tu sĩ bình thường, vấn đề là Kim Đan của lão phu cũng đã trải qua hai lần cô đọng a, nhưng Kim Đan cô đọng của cậu còn lớn hơn cả ta.
Vô Nha Tử nói đến đây, ánh mắt nóng bỏng nhìn Diệp Hạo nói.
- Cậu có tư chất như vậy, tôi không nghĩ cậu là hạng người vô danh đâu a.
- Tôi tên Diệp Hạo.
Diệp Hạo nói đến đây, bắt đầu khôi phục lại tướng mạo ban đầu.
- Diệp Hạo.
Vô Nha Tử nhìn Diệp Hạo trong mắt lộ một tia hiểu rõ.
- Trong thế hệ trẻ cậu là người duy nhất có thể đứng ngang hàng với Mệnh tinh.
- Tiền bối sao không nói Mệnh tinh có thể đứng ngang hàng cùng với tôi chứ.
- Cậu…
Vô Nha Tử ngạc nhiên.
Lời nói Diệp Hạo thật sự rất kiêu ngạo.
Nhưng nghĩ tới việc ngay cả Minh Kim Cổ mà Diệp Hạo cũng dám truy sát trong lòng bắt đầu bình thường trở lại.
- Cơ duyên Mệnh tinh còn hơn cả tưởng tượng của cậu, bởi vậy nếu không vạn bất đắc dĩ thì đừng xuất thủ với Mệnh tinh.
Vô Nha Tử trầm ngâm một chút rồi nhắc nhở.
- Nhưng Mệnh tinh không phải đã chết trên tay tôi sao.
Diệp Hạo không nói thì thôi, nếu đã nói thì phải cho người ta kinh ngạc muốn chết mới thôi.
- Cái gì?
Vô Nha Tử kinh sợ.
- Trong Thanh Đồng Tiên Điện tôi đã giết một sát thủ, mà sát thủ đó chính là một trong chín đại mệnh tinh a.
- Cùng cấp?
- Ừm, cùng cấp.
Vô Nha Tử nhìn Diệp Hạo vài lần rồi thần sắc bắt đầu thay đổi.
Cơ duyên Mệnh tinh vượt qua tưởng tượng.
Đừng nói đồng giai, cho dù thế hệ trước muốn giết Mệnh tinh cũng sẽ nhận trăm phương ngàn kế cản trở.
Mà Diệp Hạo đã có đức hạnh gì mới có tư cách giết chết Mệnh tinh đây?
- Cậu có chắc người cậu giết là Mệnh tinh không?
- Tôi chắc chắn.
- Trong tình huống cùng cấp trừ phi Mệnh tinh xuất thủ với nhau, nếu không Mệnh tinh cũng không có khả năng vẫn lạc.
- Tiền bối chắc chắn như vậy sao?
- Đúng.
- Tiều bối có biết tại sao Tô Tiểu Ngư nguyện ý làm Hộ Đạo giả của tôi không?
- Cậu nói Tô tiền bối?
- Không sai.
- Cái này tôi không biết.
Ban đầu Vô Nha Tử cảm thấy Tô Tiểu Ngư làm Hộ Đạo giả cho Diệp Hạo bởi vì Diệp Hạo là mệnh tinh, thế nhưng khi thấy Minh Kim Cổ nó Diệp Hạo không phải Mệnh tinh, ông ta cũng không biết đáp án.
- Bởi vì tôi là Ám tinh.
Diệp Hạo nhìn Vô Nha Tử chậm rãi nói ra.
- Ám tinh.
Vô Nha Tử chỉ cảm thấy một đạo thiểm điện phá vỡ thức hải của mình, hắn đột nhiên nghĩ tới sự tồn tại của Ám tinh.
Ám tinh đột nhiên xuất hiện hơn nửa năm trước.
Vì thế toàn bộ Tu Đạo Giới đều vì đó chấn động!
Bởi vì không ai biết tại sao lúc chín đại mệnh tinh hiện thế mà Ám tinh còn xuất hiện.
Điều này không hề phù hợp lẽ thường.
- Cậu…cậu là ám tinh?
Vô Nha Tử chỉ Diệp Hạo nói.
- Không sai.
Diệp Hạo gật đầu.
- Tại sao cậu chắc chắn mình chính là Ám tinh?
- Bởi vì nửa năm trước tôi mới bắt đầu tu đạo, mà trước đó tư chất tôi rất kém.
Lời nói Diệp Hạo khiến sắc mặt Vô Nha Tử đại biến.
- Trong thời gian nửa năm đã tu luyện đến Kim Đan cảnh?
- Nó đó.
- Cái này quá khó tin rồi.
- Như sự thật là như vậy.
- Tại sao cậu có thể làm được?
- Cái này tôi không thể nói được.
Vô Nha Tử trầm mặc một hồi rồi nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.
- Chuyện quan trọng như thế tại sao cậu lại muốn nói cho tôi?
- Tôi còn nhớ rõ tiền bối đã nói qua, tán tu là lục bình không rễ, đã như vậy tiền bối có muốn yên ổn hơn không?
- Cậu muốn tôi đi theo cậu?
- Tiều bối cũng có thể nghĩ như vậy.
- Tôi có thể cự tuyệt sao?
- Có thể.
Vô Nha Tử ngạc nhiên lẫn nghi ngờ nhìn Diệp Hạo nói.
- Cậu chắc chứ?
- Tôi chắc.
- Cậu không lo lắng tôi sẽ tiết lộ tin tức sao?
- Tôi tin tưởng tiền bối sẽ không làm vậy, dù có tiết lộ đi chăng nữa tôi cũng có một Địa tiên là Tô Tiểu Ngư che chở rồi, cho dù Tam tông Lục môn cũng không tùy tiện động thủ, tôi cũng có con át chủ bài ung dung mà rời đi.
Diệp Hạo thần sắc bình tĩnh nói.
- Đối mặt với Tam tông Lục môn mà cậu còn có con át chủ bài sao?
Vô Nha Tử không tin nói ra.
- Tiền bối có biết Thanh Đồng Tiên Điện không?
- Biết rõ.
- Vậy tiền bối có nhận ra cái này không?
Nói đến đây trong tay Diệp Hạo xuất hiện một tòa bảo tháp phát ra ngàn vạn thụy khí ngũ sắc.
Nhìn thấy tòa bảo tháp này sắc mặt Vô Nha Tử liền thay đổi.
- Cái này…cái này…cái này…
Vô Nha Tử mở to hai mắt mà nhìn.
Tiên bảo, hai chữ này Vô Nha Tử vẫn không thể nói ra.
Vô Nha Tử nhìn thấy toà này Bảo Tháp, sắc mặt nháy mắt thay đổi.
Diệp Hạo nói tiếp.
- Tôi tự tin Tiên bảo này còn mạnh hơn cả mấy Tiên bảo trong Tam tông Lục môn nữa.
Nghe được như thế, Vô Nha Tử đã không con hoài nghi đối thân phận của Diệp Hạo nữa.
- Vô Nha Tử nguyện ý đi theo công tử.
Nói đến đây Vô Nha Tử quỳ xuống cúi đầu trước Diệp Hạo.
Diệp Hạo thoải mái đón nhận lần bái lạy này của ông ta.
Cùng Vô Nha Tử ở chung nửa tháng này Diệp Hạo đã sớm thấy rõ bản tính của ông ta.
Vô Nha Tư kinh nghiệm phong phú, tâm tính cũng không tệ lắm.
Nếu không Diệp Hạo cũng sẽ không thu Vô Nha Tử.
Kỳ thật Diệp Hạo thu ông còn có một nguyên nhân.
Tu Đạo Giới Tu Sĩ thực sự quá ít.
Dù sao Diệp Hạo cũng phải cần có vài thuộc hạ a.