Giải Thích Hợp Lý
- ---------------------
Tu Đạo Tông Môn!
Dù đã lộ ra ngoài ánh sáng nhưng quần thể này vẫn mang rất nhiều bí ẩn với thế tục.
- Cô có thể hợp tác với Tu Đạo Tông Môn?
Lâm Nhu Nhi hỏi câu này làm ánh mắt Đường Phiên Phiên thay đổi.
- Đúng!
Đường Phiên Phiên chưa hề nói bản thân là Tu Sĩ có thể bố trí Trận Pháp.
- Tại sao tu Sĩ lại không nhập thế?
- Một, lo lắng bị hồng trần vấy bẩn Đạo Tâm. Hai, sợ trong tương lai không chém được trần duyên. Ba, ảnh hưởng đến tu vi bản thân.
Đường Phiên Phiên mỉm cười đáp.
Đường Phiên Phiên nói ra trạng thái của đại bộ phận Tu Sĩ.
Bất qua cô không quan tâm đến chuyện này.
Thứ nhất tư chất Đường Phiên Phiên rất cao, thứ hai đây là lúc nàng lịch luyện thế tục, thứ ba tài nguyên trong tay nàng rất nhiều không cần lo lắng về vấn đề tu vi.
Sau đó Lâm Nhu Nhi hàn huyên với Đường Phiên Phiên một chút, đợi đến hết thảy mọi thứ đều không sai biệt lắm cô mới hỏi một câu.
- Lần mở rộng đảo này tôi thể chia cho Tử La Lan một phần nhỏ hay không?
- Trước đó tôi cũng đã nói, cái này do cô toàn quyền quyết định.
Đường Phiên Phiên không mảy may chần chờ trả lời.
- Được.
Lâm Nhu Nhi nhẹ gật đầu.
Đường Phiên Phiên đã giao mọi việc cho Lâm Nhu Nhi làm chủ, nhưng Tử La Lan không chiếm được chút ưu thế nào nếu so với các công ty khác, ai cũng có chút tư tâm, bởi vậy phải nói rõ ràng những chuyện này.
Đây là quy củ.
Qua ba tuần rượu, Đường Phiên Phiên đẩy tới một cái hộp tinh mỹ.
- Đây là?
- Cho cô đấy.
Lâm Nhu Nhi nghi ngờ mở ra, một chuỗi ngọc tinh mỹ xuất hiện trong mắt cô.
Lấy ánh mắt Lâm Nhu Nhi, cô biết rõ chuỗi ngọc này có giá trị liên thành.
- Không nên xem thường chuỗi ngọc này, dùng nó để phòng thân trong Tu Đạo Giới đó.
Đường Phiên Phiên khẽ mỉm cười giải thích.
Nghe vậy, thần sắc Lâm Nhu Nhi cứng lại.
Tu Đạo Giới hộ thân ngọc trụy càng thêm trân quý hơn Võ Đạo ngọc trụy.
- Đa tạ.
Lâm Nhu Nhi không cối từ.
Đường Phiên Phiên đã lấy ra thứ gì thì không có ý định thu về.
Lâm Nhu Nhi nếu đẩy trở về, song phương sẽ trong thế khó xử.
………
- Tiểu thư bây giờ chúng ta đi đâu?
Rời khỏi Bồng Lai Hội Sở, Tiểu Lan hỏi.
- Tử La Lan Hội Sở.
Lâm Nhu Nhi nói ngay.
- Đi nơi đó làm gì?
Tiểu Lan khẽ giật mình.
- Dù sao cũng nên cho ba người các nàng một cái giao phó.
Lâm Nhu Nhi khẽ thở dài.
Lâm Nhu Nhi sao không nhìn ra La Mạn đề phòng minh.
Trong Tử La Lan Hội Sở, ba người sáng lập chỉ có Lương Tử đỡ một chút, còn hai người kia không có một chút phóng khoáng. Dựa theo ước định trước đó toàn bộ sự tình của Tử La Lan đều do bản thân toàn quyền quyết định, nhưng trên thực tế vô luận La Mạn hay Văn Lan đều sắp xếp người của mình bên trong.
Mà Lâm Nhu Nhi không tin Lương Tử không biết chuyện này.
Thế nhưng Lương Tử lại bảo trì trầm mặc.
Cuối cùng vẫn không tin bản thân.
Lâm Nhu Nhi đã sớm chán ghét loại việc nhận cản trở từ khắp nơi thế này rồi.
Nhưng bản thân cô không có vốn liếng thì có thể làm gì?
Mà lần này Đường Phiên Phiên lại cho Lâm Nhu nhi hi vọng, cô có thể cảm nhận chân thành từ Đường Phiên Phiên, nếu không người ta sẽ không cho cô cổ phần cao đến như vậy? Phải biết, đến lúc công trình hoàn thành xong bản thân sẽ nhận được hồi báo không thể tưởng tượng nổi.
Hồi báo to lớn sẽ khiến bản thân nắm giữ nhiều vốn liếng hơn.
Nói cách khác dù Đường Phiên Phiên cản trở cô thì cô cũng nắm giữ năng lực một mình lập nghiệp.
Tử La Lan Hội Sở!
Thời điểm Lâm Nhu Nhi và Tiểu Lan đồng hành trở về, ba nữ đang nghe hát.
- Nhu Nhi, sao lại tới đây?
Lương Tử nhìn thấy Lâm Nhu Nhi đẩy cửa vào, hỏi.
Lâm Nhu Nhi nhìn Lương Tử, nói.
- Có một số việc tôi muốn nói chuyện với 3 người.
Sắc mặt La Mạn, Văn Lan hơi biến đổi.
Lương Tử đứng dậy tắt nhạc, rồi cười tủm tỉm nói.
- Nói đi.
- Đường Phiên Phiên ném cho tôi một lời mời không thể cự tuyệt.
- Cho nên cô muốn phản bội chúng tôi?
Lan Mạn vừa mới lên tiếng, Lương Tử đã trừng mắt nhìn cô ta một cái.
- Không được hồ ngôn loạn ngữ.
- Đại Tỷ sự tình đã đến nước này mà chị còn che chở cho cô ta à?
La Mạn tức giận quát.
- Đại Tỷ, Lâm Nhu Nhi quá mức làm càn rồi.
Văn Lan rất ít khi phát biểu ý kiến bản thân, nhưng lần này lại nói ra.
- Im miệng.
Lương Tử vỗ bàn một cái nói.
- Các cô không nghe lời của tôi sao?
La Mạn cùng Văn Lan liếc nhau một cái rồi im lặng.
- Cô đừng để ý câu nói vừa rồi của hai người kia.
Lương Tử nhẹ giọng nói với Lâm Nhu Nhi.
- Không sao.
Lâm Nhu Nhi khẽ đáp.
- Tỷ tỷ ta có chút hứng thú, không biết Đường Phiên Phiên ném cho cô bảng giá như thế nào, cô có thể tiết lộ một chút được không?
Lương Tử chợt hỏi.
- Hòn đảo số hiệu 3626, chị hẳn biết?
- Biết rõ.
- Đường Phiên Phiên để cô toàn quyền quyết định công tác phụ trách mở rộng nó.
- Cái gì?
Lương Tử chấn kinh.
Bởi vì lời Lâm Nhu Nhi đã tiết lộ một tin tức trọng yếu.
- Ý cô là, mở rộng hòn đảo số hiệu 3626 do Đường Phiên Phiên đứng sau.
- Đúng vậy.
Lương Tử bình phục một chút, nói tiếp.
- Coi như Đường Phiên Phiên để cô toàn quyền phụ trách mở rộng thì cũng không chiểm được bao nhiêu chỗ tốt mà?
- Hòn đảo số 3626 dù thêm bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Ngoài dự liệu của Lương Tử, Lâm Nhu Nhi nói ra câu này.
- Có phải đó là địa phương có tính đặc thù?
Lương Tử hỏi.
- Trên hòn đảo sẽ có một Tu Đạo Tông Môn.
Lời Lâm Nhu Nhi nó khiến tam nữ đều chấn kinh.
Người dân bình thường không biết quần thể Tu Sĩ, nhưng những người quyền quý như bọn họ lại biết rất rõ.
Tu Sĩ cao hơn Võ Sĩ một cấp độ.
Càng không nói đến Tông Môn như lời Lâm Nhu Nhi nói.
- Đường Phiên Phiên làm sao có thể liên hệ được với Tu Đạo Tông Môn?
- Làm như thế nào thì tôi không biết nhưng tôi biết rõ thì rất nhanh thôi nàng sẽ đặt chân vào Phòng Địa Sản.
Lâm Nhu Nhi nói khẽ.
- Phòng Địa Sản?
La Mạn cau mày nói.
- Hiện tại, Phòng Địa Sản không phải ai cũng có tư cách đặt chân vào đâu?
- Đường Phiên Phiên sắp xây dựng một cư xá mà một khi nó xuất hiện sẽ luôn ở trạng thái cung không đủ cầu.
- Tại sao?
- Bởi vì cư xá mà Đường Phiên Phiên muốn chế tạo cho dù Yêu Thú cũng không có cách nào xông vào được, hơn nữa trường kỳ ở bên trong còn có thể kéo dài thọ nguyên, thậm chí tư chất bản thân có thể được cải biến nhất định.
Lâm Nhu Nhi nhìn ba nữ nói.
- Các cô cảm thấy dạng cư xá này sẽ bị ế không?
Sắc mặt ba nữ đại biến.
Ai mà cự tuyệt nổi hấp dẫn như thế chứ.
- Tôi đã hiểu vì sao Đường Phiên Phiên tiêu phí mấy chục tỷ để mở rộng hòn đảo kia rồi.
Lương Tử đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
- Chế tạo một cái cư xá an toàn ngoài biển mới là mục đích thật sự của Đường Phiên Phiên.
- Tất cả đều đã được giải thích hợp lý.
La Mạn khẽ thở dài.