Đánh Tàn Phế
- ---------------------
Bịch một tiếng, cổng nhà Tiếu Lão Thực bị đá văng ra, sau đó, mười mây thanh niên ầm ầm xông vào.
Mười mấy thanh niên này trong miệng ngậm thuốc lá, trong tay cầm ống thép hung ác nhìn bốn phía.
- Uiii, kêu người à.
Thanh niên cầm đầu tên Bưu Tử, hắn ở trần, đầu trọc lườm Diệp Hạo và Tiếu Lão Thực một cái rồi nói.
- Sao các người lại tới đây?
Sắc mặt Tiếu Khắc Thương thay đổi nói.
- Lão già, ông còn hỏi chúng tôi đến đây làm gì hả?
Bưu Tử lạnh lùng nhìn Tiếu Khắc Thương nói:
- Hôm nay, các người cho dù không muốn cũng phải ký hiệp nghị bồi thường, nếu không chịu thì chúng ta sẽ đánh gãy chân ông.
- Cái gì? Chân của cha ta là do các ngươi gây ra?
Tiếu Lão Thực giận dữ nói.
- Thì ra ngươi là con trai của ông già này?
Bưu Tử đánh giá Tiếu Lão Thực nói:
- Thì sao? Muốn báo thù cho cha ngươi à?
Bưu Tử vừa nói vừa cầm ống thép đập đập vào bàn tay kia.
Tiếu Lão Thực đang chuẩn bị ra tay thì bị Diệp Hạo đè vai xuống.
- Cậu đừng cản tôi.
Tiếu Lão Thực nhìn Diệp Hạo nói.
- Chỉ cần không đánh chết thì sao cũng được.
Diệp Hạo nhàn nhạt nói.
- Cảm ơn.
Tiếu Lão Thực cảm động nói.
Với thân phận của hắn còn chưa gánh vác nổi chuyện này.
Không nghi ngờ gì, nếu chuyện này lộ ra ánh sáng thì Tiếu Lão Thực sẽ bị vấn trách.
Nhưng Diệp Hạo thì khác.
Thân phận Đặc Sứ Võ Giáo Đông Phương thì còn sợ ai chứ?
- Lâu lắm rồi ta chưa nghe lời nói phách lối như vậy?
Bưu Tử nghe Diệp Hạo nói “Chỉ cần không đánh chết thì sao cũng được” giận dữ.
Bọn họ chính là côn đồ trong thôn, lại có người trên trấn chống lưng còn sợ ai nưa?
Dân chúng ai nhìn thấy họ mà không tránh xa.
- Hôm nay, lão tử sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là phách lối.
Tiếu Lão Thực nói xong vọt về hướng Bưu Tử.
Tu vi của Tiếu Lão Thực đã đạt tới Tiên Thiên Cảnh.
Vì vậy tốc độ của hắn rất nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã vọt tới trước mặt Bưu Tử, một bàn tay dán mạnh vào mặt của Bưu Tử.
Bưu Tử chưa kịp phản ứng đã bị đánh văng ra xa mười mấy mét.
Lúc này, mười mấy thanh niên đi cùng Bưu Tử còn chưa kịp phản ứng.
Thật sự vì tốc độ của Tiếu Lão Thực quá nhanh.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Mười mấy thanh niên lần lượt bị Tiếu Lão Thực đánh bay, từng người nằm trên mặt đất hét thảm lên.
Tiếu Khắc Thương thấy cảnh này trong mắt không thể tưởng tượng nổi.
- Với thực lực bây giờ của Lão Thực nếu đi Quân Bộ ít nhất cũng có quân hàm Đại Úy, nếu Lão Thực tiến thêm một bước nữa thì có khả năng sẽ làm Thiếu Tướng được.
Diệp Hạo nhìn Tiếu Khắc Thương nói:
- Còn chuyện này cho dù có nháo lớn như thế nào thì bá bá cũng không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không để Lão Thực bị liên lụy.
Trước đó, cường giả Tiên Thiên Cảnh ít nhất cũng có quân hàm Thiếu Tướng.
Nhưng sau khi Đông Phương Võ Giáo tạo ra số lớn cường giả thì tiêu chuẩn Thiếu Tướng cũng theo đó mà thăng lên.
Theo Võ Đạo phát triển thì tương lai khả năng sẽ cao hơn nữa.
- A…
Tiếu Khắc Thương nghe Diệp Hạo nói Tiếu Lão Thực có tư cách trở thành Đại Úy thì kinh ngạc, khi nghe Diệp Hạo cam đoan thì vội vàng cảm ơn hắn.
Nhưng cảm ơn thì cảm ơn, trong lòng Tiếu Khắc Thương vẫn lo lắng.
- Tôi nghe nói chuyện này do Huyện Trưởng tự mình ra mặt.
- Cho dù Tỉnh Trưởng ra mặt thì cũng không làm được gì.
Bưu Tử đi tới trước mặt Tiếu Lão Thực oán hận nói:
- Tao nói cho mày biết, mày xong rồi.
- Có phải không?
Tiếu Lão Thực nói xong đá vào đầu gối Bưu Tử, răng rắc một tiếng, xương đầu gối của Bưu Tử đã bị đạp nát, loại đau khổ như thế này cho dù nghị lực mạnh hơn cũng không chịu nổi.
Bưu Tử liều mạng hét thảm thiết.
- Mẹ nó, mày chỉ có vậy thôi hả?
Tiếu Lão Thực dẫm lên mặt Bưu Tử nói:
- Lão tử còn tưởng mày có nhiều chiêu lắm chứ.
Tiếu Lão Thực nói vậy làm cho Bưu Tử tràn đầy hận ý:
- Anh của tao là Phó Trấn Trưởng, đến lúc đó, lão tử chơi chết CMN nhà mày.
- Đầu tiên là mày phải sống sót đã.
Tiếu Lão Thực nói xong giẫm mạnh lên đầu gối kia của Bưu Tử:
- Mày đoán cái chân này có giữ được không?
- Mày dám?
Toàn thân Bưu Tử run lên.
Đáp lại hắn là một tiếng rắc, đầu gối bị đạp nát.
Thấy Bưu Tử ôm lấy đầu gối hét thảm thiết, Tiếu Lão Thực lạnh lùng nói:
- Tao cũng nói cho mày biết, đầu gối của mày bị nghiền nát cho dù toàn bộ giới y học cũng không chữa được, nói cách khác, cả đời này mày chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi.
- Mày…
Trong mắt Bưu Tử hoảng sợ.
Không khôi phục được!
Chính là tàn phế!
Tiếu Lão Thực không để ý Bưu Tử nữa mà nhìn về mười tiên đàn em của hắn.
- Mày… mày muốn làm gì?
Một tên trong đó thấy Tiếu Lão Thực đi về hướng mình run rẩy nói.
Không phải hắn không muốn chạy.
Nhưng Tiếu Lão Thực ra tay quá độc ác làm cho tên này mất đi năng lực hành động.
- Bọn mày là loại cặn bã ức hiếp nhân dân, giữ lại bọn mày có ích gì?
Tiếu Lão Thực lạnh lùng nói.
Răng rắc!
Răng rắc!
Tiếu Lão Thực đạp vỡ xương đầu gối của thanh niên này xong rồi đi về phía những người còn lại.
Những thanh niên còn lại thấy vậy vội vàng hấp tấp chạy về phía cửa.
Nhưng tốc độ của họ sao có thể so với Tiếu Lão Thực được?
Sau khi Tiếu Lão Thực giẫm nát đầu gối của những thanh niên này, hắn mang theo bọn họ như xách gà xêm thành một hàng quỳ trước cửa nhà.
Màn này dọa sợ những người dân xung quanh.
- Trời ạ.
- Đó không phải Tiếu Lão Thực của Tiếu gia sao?
- Tiếu Lão Thực thậy cường hãn.
- Tôi nghe nói cậu ta được vào Đông Phương Võ Giáo.
- Nếu đi Đông Phương Võ Giáo thì cũng bình thường, học sinh ở đó có thể dời sông lấp bể mà. Nhưng mà tôi nghe nói học sinh Võ Giáo phải ba năm mới tốt nghiệp mà, sao Tiếu Lão Thực mới một năm đã về rồi?
- Không phải Tiếu Lão Thực bị đuổi học chứ?
- Mặc kệ có phải bị đuổi hay không, lần này Lão Thực gặp xui xẻo rồi.
- Đúng vậy, hắn ra tay quá độc ác, phế đi toàn bộ mười ba thanh niên này.
- Chuyện này đã không còn phòng vệ quá đáng nữa, mà trở thành đánh người có chủ ý a.
- Sao lại nói như vậy?
- Tôi cũng không hy vọng Lão Thực xảy ra chuyện, nhưng chuyện lớn như vậy, không nói tới anh của Bưu Tử có phải Trưởng Trấn hay không, chỉ dựa vào quá trình thì Lão Thực đã phải vào nhà giam rồi.
Tiếu Lão Thực đi vào nhà, Tiếu Khắc Thương lo lắng hỏi:
- Chuyện lớn như vậy có thể có việc gì không?
- Sẽ không đâu ạ.
Tiếu Lão Thực lắc đầu.
Nếu nói hắn tin tưởng bản thân không bằng nói hắn tin tưởng Diệp Hạo.
Đặc Sứ còn cao hơn cả Tổng Cục Cục Trưởng nữa, cho dù Thủ Phụ gặp cũng phải khách khí nói chuyện.
Tiếu Lão Thực không cảm thấy bản thân đánh tàn phế mấy tên cặn bã này sẽ bị làm sao cả?