Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Ba!
Diệp Hạo tiện tay cho em ma ăn một cái bạt tay, đám đùa với ca.
Cô gái kêu thảm một tiếng rồi từ từ tiêu tán.
Sắc mặt Diệp Hạo âm trầm, nhìn cô nàng lên xà ngang trong phòng.
- Cô cho rằng trốn trong đó, ta sẽ không thấy?
Khuôn mặt cô gái hiện ra vẻ sợ hãi, nàng biết mình gặp thứ dữ rồi, cô nàng đang có ý muốn chạy trốn, nhưng Diệp Hạo đã nhanh chóng rút Thanh Đồng Chủy Thủ bên hông ra.
Sau khi được thôi động, từ Chủy Thủ xuất hiện một đạo kiếm ý băng lãnh tràn ngập cả phòng, em kêu thảm một tiếng, run lẩy bẩy tại chỗ, không dám nhúc nhích.
- Đại Sư, tha mạng.
Diệp Hạo đi về phía cô gái ma.
- Tại sao không đi đầu thai?
- Tôi còn có thù chưa báo được.
- Thời khắc cô tự đoạn tuyệt sinh mạng của mình, cô đã không còn liên hệ gì gới Dương Gian này nữa rồi.
Diệp Hạo thản nhiên đáp lời.
- Tôi không cam tâm.
Cô nàng thét lên.
- Cam tâm hay không cũng là chuyện của cô, chỉ cần đừng ảnh hưởng đến tôi.
Nói đến đây, hắn thu lại Thanh Đồng Chủy Thủ dưới ánh mắt kinh ngạc của hồn ma.
- Rời đi thôi!
- Đa tạ Đại Sư.
Bạch y nữ tử cung kính cúi người một cái, sau đó bồng bềnh rời đi.
Đợi đến khi hồn mà rời đi, Diệp Hạo vẫn cảm giác âm khí nơi này còn quá nhiều.
- Chắc phải bày ra một cái Tụ Dương Trận.
Những Âm Khí này không làm gì được hắn, nhưng sẽ ảnh hưởng đến thân thể Đường Phiên Phiên.
Diệp Hạo chiếm được toàn bộ ký ức của Hắc Long, đại bộ phận chúng đều có quan hệ đến việc tu luyện.
Diệp Hạo tin tưởng, đạo thuật Thần Thông trong tay mình nắm dù Mai Doãn Tuyết cũng còn kém rất xa.
Bởi vì tu vi ma nữ vừa nãy không cao, nên Tụ Dương Trận không cần quá cao cấp, hắn chạy qua tiệm tạp hóa bên cạnh mua mười mấy tấm gương, bắt đầu xếp thành một cái Tụ Dương Trận cỡ nhỏ, theo tia nhưng sáng mặt trời đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu vào, toàn bộ Âm Khí trong phòng đang tiêu tán nhanh chóng.
Diệp Hạo nhìn thời gian một chút, rồi chạy trở về ký túc xá.
Đẩy cửa phòng, Trịnh Tiểu Long nhìn tay Diệp Hạo.
- Nay cậu không mua đồ ăn sáng à?
Diệp Hạo có chút không thoải mái, mình là thằng ở chắc, phải mua đồ ăn sáng cho nó sao?
- Không mang tiền.
Diệp Hạo thản nhiên trả lời.
- Vậy mai khi ra ngoài chạy bộ nhớ mang theo tiền nha cu!
Trịnh Tiểu Long "thiện ý" nhắc nhở.
Cái đồ không biết xấu hổ.
- Cậu không nói tôi cũng quên mất.
Diệp Hạo cười nói.
- Các cậu còn chưa trả tôi tiền đồ ăn sáng hôm qua nha!
- Tôi nói Diệp Hạo cậu không đúng nha.
Trịnh Tiểu Long không vui lên tiếng.
- Một phần điểm tâm sáng tốn mấy đồng tiền chứ? Chưa thấy người hẹp hòi như cậu vậy.
- Không có biện pháp, nhà tôi nghèo nên thế.
Diệp Hạo cười tủm tỉm.
- Lão Thực 5 tệ, Cao Tinh cậu 4 tệ còn Tiểu Long cũng 4 tệ.
- Đây, trả cậu.
Tiếu Lão Thực vội vàng lấy ra 5 tệ tiền giấy đưa cho Diệp Hạo.
Viên Cao Tinh mò mò túi tiền một chút rồi nó.
- Trên người tôi không có tiền lẻ, giữa trưa mời cậu ăn cơm.
Long ca nhà ta nghe nghe Viên ca nói xong, thuận thế nói tiếp.
(main nhà ta có bạn toàn rồng với khỉ, vkl ^^!)
- Lần sau tôi mời cậu ăn sáng trả lại.
- Cũng được.
Diệp Hạo dễ dàng nhìn thấu tên này không còn một đồng trong túi, nhưng gia hỏa này vẫn cố trâu bò bảo không còn tiền lẻ, mình còn có thể nói gì?
Nói ra chắc sẽ trở mặt mất.
Nói thật, Diệp Hạo thật không quan tâm 10 tệ 8 tệ này, cu cậu chỉ không thích thái độ của Trịnh Tiểu Long.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)
...
Huấn luyện quân sự vẫn được nghiêm túc luyện tập.
Lúc nhàn rỗi nghỉ ngơi, Trương Lan thoải mái ngồi bên cạnh Diệp Hạo, điều này khiến tinh thần rất nhiều nam sinh trong lớp chán nản, cô nàng rõ ràng có ý với Diệp Hạo a.
- Chiều qua anh làm gì mà không đi học?
- À, tôi có một số việc.
- Chuyện gì thế?
Nhìn đôi mắt Trương Lan đang sáng lóng lánh, Diệp Hạo không khỏi cười cười.
- Anh cười cái gì?
Trương Lan đanh mặt lại hỏi.
- Chuyện cô đều biết hết rồi, còn hỏi chi nữa?
- Sao cậu quen Đường Phiên Phiên thế?
- Ai trong trường ta không biết Đường Phiên Phiên chứ?
- Mạnh Vĩnh Ngôn đã tuyên bố khiêu chiến anh lúc 12:30 trưa nay tại sân bóng rổ kia.
- Tiểu tử kia tạo thanh thế không nhỏ nhỉ.
- Mạnh Vĩnh Ngôn là Phó Hội Trưởng của hội bóng rổ, anh ấy rất được mọi người trong trường ủng hộ.
- Anh ta có như thế nào cũng có liên quan gì đến tôi đâu.
- Anh không ứng chiến?
- Ủa, cô nghe ai nói tôi đã tiếp nhận khiêu chiến vớ vẩn kia à?
- Anh quả thật không giống người thường!
Trương Lan khẽ cười.
- Nhưng anh nên biết, gia hỏa Mạnh Vĩnh Ngôn này sẽ không từ bỏ ý đồ đầu.
- Anh tốt nhất nên từ bỏ ý đồ.
Diệp Hạo khẽ mỉm cười.
- Nếu không, tôi sẽ dạy cho anh ấy biết nên làm người khiêm tốn một chút.
- Anh biết chơi bóng rổ?
Đôi mắt Trương Lan không khỏi sáng lên.
- Quy tắc cơ bản vẫn hiểu, muốn ngược anh ta chắc không có vấn đề.
Diệp Hạo nói lời này cũng không phải hasagi (Yasuo hân hạnh tài trợ chiêu thức này), lấy nhãn lực cùng thân thủ hiện tại, hắn chắc chắn 99,99% ném bóng trúng rổ.
- Lấy đâu ra tự tin cao thế ông?
- Bẩm sinh nó thế.
- Không biết xấu hổ.
- Cô còn nhỏ, không hiểu đâu.
Diệp Hạo nhìn trên dưới cô nàng một lượt rồi phun một câu tỉnh như ruồi.
Trương Lan mặc quân trang có chút rộng rãi, nên dáng người cô nàng đều bị che lấp, mà điều trọng yếu là vòng một của cô nàng không quá lớn nữa.
- Anh… hèn mọn.
Nói xong câu này, cô nàng tức giận đứng dậy.
Nhìn người đẹp giận đùng đùng xoay người rời đi, hắn ngu ngơ chả hiếu cái éo gì.
Tình huống gì đây?
- Ta làm sao chọc giận nàng rồi?
Diệp Hạo hỏi Viên Cao Tinh kế bên.
- Cậu không cảm thấy câu nói vừa rồi rất có nghĩa bóng sao?
Viên Cao Tinh nhếch miệng cười đáp.
- Nghĩa gì khác chứ?
- Trương Lan muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có dáng người, thứ không hoàn mỹ nhất chắc là cái này.
Viên Cao Tinh vừa nói vừa chỉ ngực mình.
- Theo kinh nghiệm duyệt gái mười mấy năm nay, chắc Trương Lan thuộc size A ấy.
- Kỳ thật, size A quá phổ biến trong nước ta rồi, 40% trở lên đều có size A.
Trịnh Tiểu Long lúc này tiếp lời.
- Size C và D không bao nhiêu người.
- Hôm qua tôi mới tra mít tờ Google, trên đó có thống kê, tại Trung Quốc, hơn 64%, nữ tính có size A, xem qua có thể biết được nó phổ biến thế nào rồi.
Tiếu Lão Thực cũng xen vào một câu.
- Cả đám đều là chuyên gia a.
Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.
- Làm chuyên gia có tác dụng chó gì?
Tiếu Lão Thực không khỏi giận quát.
- Sao thế?
- Hôm qua tôi đã thổ lộ với Lý Song nhưng thất bại cmnr.
- Thất bại thì đổi đối tượng, làm gì căngn man!
- Nói lý do người ta cự tuyệt xem thế nào?
- Đúng, nói nghe một chút.
- Cô ấy hỏi tôi nhóm máu gì? Tôi nói B, nàng bảo mình cũng thuộc nhóm B, con hai chúng ta sau này sẽ 2 B.
Diệp Hạo đớ người.
- Chỉ vậy?
- Ừm, thế thôi đó!
- Nhỏ đó cự tuyệt nên tìm lý do đây mà!
- Ca của ta, cậu không nói ra sẽ chết à?
Tiếu Lão Thực gãi đầu, khóc không ra nước mắt nói.
- Đừng buồn, để tôi giới thiệu cho cậu một người.
Diệp Hạo nói xong, nhìn hết một lượt các bạn nữ trong lớp, rất nhanh, đôi mắt hắn sáng lên.
- Lão Thực, cậu nhìn bé kia thế nào?
Tiếu Lão Thực thấy Diệp Hạo chỉ một nữ sinh, không khỏi run người một cái.
- Đừng đùa được không?
- Thế nào?
- Nhỏ này chắc có bà con với tinh tinh á, nhìn làn da xem, rất hợp với cậu nha!