Chủng Điền Dưỡng Nhi

Chương 45

Vương Tuấn vô ý thức gọi tên, không chỉ có Lâm Giản nghe được mà đồng dạng Dịch Thiển ở một bên cũng nghe rõ ràng.

Rất rõ ràng, uống rượu say rồi giờ phút này chỉ người Vương Tuấn mà tâm tâm niệm niệm lại không phải là Dịch Thiển mới vừa dương dương tự đắc cùng y “có quan hệ không phải là ít”, mà lại là Dương Hạo đang ở trong nhà Vương Tuấn chờ y.

Dịch Thiển vẫn chắc chắn rằng Vương Tuấn vẫn chưa thể quên được gã, chỉ cần gã trở lại Vương Tuấn liền chấp nhận, những thế thân khác phải tự động cút đi. Nhưng cảm giác ưu việt này trong nháy mắt liền biến mất hoàn toàn không còn nữa.

Người trong lòng Vương Tuấn kia đã sớm không còn là Dịch Thiển gã nữa rồi. Hiện tại gã cùng với Dương Hạo so sánh cái gì cũng không phải, chỉ Dịch Thiển là vẫn còn đem mình thành một người đặc biệt.

Lâm Giản nhìn vẻ mặt Dịch Thiển đổi tới đổi lui, cố gắng nhịn xuống nụ cười của mình, làm bộ nghiêm túc giống như nói với Dịch Thiển rằng cậu vừa rồi không nghe được cái gì, cũng thuận tiện cho Dịch Thiển tự mình đa tình một cái bậc thang.

Dịch Thiển lúng túng nhìn Lâm Giản nhưng ngay sau đó lại khôi phục như cũ, hào phóng cười_: “Tuấn tựa hồ say đến không rõ bắt đầu nói mê sảng rồi. Như vậy tôi cũng không làm phiền đến Tuấn nữa. Y uống quá nhiều rồi, phiền cậu chiếu cố nhiều nhanh đi về nghỉ ngơi đi. Thư ký Lâm làm xong cũng nên sớm đi về nghỉ ngơi.”

Lâm Giản gật đầu đáp_: “Đúng vậy, đã trễ thế này, Dịch tiên sinh cũng nên sớm về nghỉ ngơi đi. Vương tổng tỉnh tôi sẽ sự quan tâm của ngài chuyển đến y.”

Nghe được lời của Lâm Giản sắc mặt của Dịch Thiển lại biến đổi. Gã khoát tay với Lâm Giản một cái, trong lòng suy nghĩ những lời vừa rồi của Lâm Giản là vô tình hay cố ý.

Chuyện tự mình muốn làm không thành thì không nói nếu như chuyện mất mặt như vậy để cho Lâm Giản nói với Vương Tuấn vậy thì sau này gã lại càng không dễ tới gần Vương Tuấn rồi.

Cho nên Dịch Thiển cười ha hả một tiếng_: “Không có chuyện gì, không cần đâu. Tôi trở về lại gọi điện thoại nói với y một tiếng là được, không cần phải làm phiền thư ký Lâm.”

Lâm Giản dĩ nhiên biết gã có ý gì, cười một cái, cũng không có đáp ứng hay tỏ thái độ rằng sẽ không nói.

Lúc này điện thoại của Dịch Thiển vang lên, gã vội vàng đem điện thoại lấy ra báo cho Lâm Giản biết một tiếng rồi nhấn nút trả lời. Dịch Thiển mượn cớ nghe điện thoại liền chậm rãi rời đi.

Lâm Giản cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cậu cười nói_: “Vương tổng lại giả say.”

Vương Tuấn lại cười nhẹ một cái_: “Không như vậy thì làm sao có thể về sớm một chút, cũng không thể để Hạo ca của cậu chờ tôi đến khuya được”

Lâm Giản chân chó gật đầu vuốt mông ngựa_: “Vâng, Hạo ca của tôi tất nhiên là quan tâm ngài nhất rồi. Vương tổng, ngài nếu thật uống say, Hạo ca buổi tối đoán chừng cũng ngủ không ngon.”

Câu chém gió này vừa đúng lúc, Boss Vương hết sức hưởng thụ, tâm tình cũng vui vẻ hơn nói với thư ký Tiểu Lâm_: “Tối nay biểu hiện không tệ, tiền thưởng gấp đôi.”

Lâm Giản vô cùng cảm ơn ân huệ của lão bản_: “Đa tạ Boss! Tiểu nhân sau này sẽ càng thêm cố gắng!”

Hai người ăn ý cười cười liền không nói thêm gì nữa.

Vương Tuấn hơi ngửa đầu ra phía sau nghĩ, hai mắt nhắm lại, xoa xoa huyệt thái dương của mình.

Y thật ra vẫn không có say, lúc trước cũng chỉ là giả bộ vờ vịt, làm bộ như say đến rối tinh rối mù để thật sớm có thể rời đi. Trong bữa tiệc y nhận được tin nhắn của Dương Hạo dặn dò y chú ý uống ít rượu, hơn nữa có ám hiệu lúc chiều của Lâm Giản nói cho y, liền biết Dương Hạo lúc này đang ở nhà chờ y, Vương Tuấn dĩ nhiên liền ước chi có thể lập tức đi về nhà.

Vốn là sau khi lên xe Vương Tuấn cũng không cần tiếp tục giả vờ nữa, ai biết được kết quả lại gặp Dịch Thiển.

Cho nên Vương Tuấn liền tiếp tục làm bộ như không tỉnh táo, đem những lời Lâm Giản và Dịch Thiển nghe rõ ràng.

Lâm Giản cũng nhanh trí, từng câu nhìn như vô tình khách sáo lại làm cho Dịch Thiển á khẩu trả lời không được. Vương Tuấn nghe rất hưởng thụ.

Thấy Dịch Thiển cuối cùng lại đem quan hệ của bản thân cùng y ra tự mình cho rằng tốt đẹp, Vương Tuấn tự nhiên cũng không khách khí cùng gã diễn một vở “ý thức mông lung” gọi tên người yêu của chính mình…

Nghe được lời nói của Dịch Thiển, trong lòng Vương Tuấn có chút cảm khái… Dịch Thiển hiện tại đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Vương Tuấn cũng không khỏi hoài nghi, thật ra chính mình căn bản là không biết gã. Trước kia y nhìn thấy cũng chỉ là một vài mặt, còn cái này có lẽ mới là Dịch Thiển chân chính…

Nhưng bất kể như thế nào, nếu như Dịch Thiển chẳng qua là trở về cùng y như là bằng hữu thì y nhất định sẽ giống như trước kia đối xử với gã. Nhưng là nếu như gã muốn tiếp tục nối lại tình xưa hoặc là có những ý nghĩ khác thì tuyệt đối không có khả năng.

Duyên phận đã hết, đã bỏ lỡ như vậy cũng đã khiến gã trở thành quá khứ rồi.

Hiện tại y đã có người muốn cùng mình cả đời, tình cảm cũng đã ổn định lại, Vương Tuấn tự nhiên không hy vọng có người đến phá rối bọn họ.

Dịch Thiển vòng qua nhà hàng, xuyên qua một con đường, trực tiếp ngồi vào ghế phục của một chiếc Porsche đang tạm dừng ở ven đường.

-“Bảo bối, sao vậy? Vương Tuấn cự tuyệt em sao? Thằng nhãi Vương Tuấn kia lúc nào lại trở thành chính nhân quân tử như vậy rồi, mỹ nhân đưa đến cửa cũng không cần.”_Người ngồi ở tay lái tay cầm điếu thuốc, nhẹ nhàng hít một hơi, trong giọng nói tràn đầy giễu cợt đối với Vương Tuấn.

Dịch Thiển không nói gì, trực tiếp rút ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, người bên cạnh sau khi nhìn thấy lập tức tiến tới trước mặt gã, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Dịch Thiển, chậm rãi nhích tới gần gã dùng điếu thuốc đang ngậm trong miệng để mồi lửa. Hai người cách nhau rất gần, động tác hết sức mập mờ.

Lạc Dực kiên định lắc đầu_: “Không thể nào, Dương Hạo nếu đã dẫn Vương Tiêu đi, như vậy tuyệt đối đã nhìn thấy đồ vật anh đưa cho hắn rồi.”

-“Lạc Dực, vậy anh giải thích như thế nào về tình trạng lúc này? Vương Tuấn bây giờ đối với Dương Hạo khăng khăng một mực, TMD làm sao để cho tôi đoạt được?”_Dịch Thiển lúc trước trong lòng vẫn kìm nén bực bội. Gã từng nói ra cái gì thì Vương Tuấn cùng người bên cạnh y cho tới  bây giờ cũng đều nghe theo gã, Vậy mà hiện tại gã cư nhiên lại bị một người thư ký ngăn cản, còn bị cậu ta đem Dương Hạo ra ngăn cản chính mình. Khẩu hí kia Dịch Thiển vẫn bị nghẹn lại, hiện tại rốt cuộc vẫn phải phát tác ra.

Lạc Dực vội vàng thuận khí cho Dịch Thiển_: “Thân ái, đừng nóng giận. Sau này vẫn còn có cơ hội.”

Dịch Thiển không nói chuyện, tay phải đập lên cửa xe một cái, lạnh lùng hỏi_: “Anh bên kia như thế nào rồi?”

-“Không quá thuận lợi… Em cũng biết tình huống hiện tại hoàn toàn không có cách nào.”_Lạc Dực lười biếng ngã xuống ghế ngồi, mặt không chút thay đổi nhìn về phía trước.

Trong xe một khoảng trầm mặc.

***

Vương Tuấn sau khi về nhà quả nhiên phát hiện đèn trong phòng khách bật sáng, trên ghế salon có một người ngồi, đang dựa vào nghỉ ngơi.

Nhìn một màn quen thuộc này, trong lòng Vương Tuấn lại lay động. Trong nháy mắt phảng phất nhớ lại lúc ban đầu. Mỗi lần y về trễ, sau khi dỗ Đô Đô ngủ xong, Dương Hạo lại chờ hắn trở về. Mấy năm chẳng bao giờ thay đổi.

Vương Tuấn trước kia đã thành thói quen Dương Hạo luôn như vậy, dần dần lâu ngày cũng bỏ quên. Nhưng mà lần mất đi rồi có lại được, Vương Tuấn mới nhận ra phần quan tâm và săn sóc từng bị y bỏ qua là trân quý đến như thế nào.

Dương Hạo yêu y so với y tưởng tượng hơn rất nhiều.

Vương Tuấn cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Dương Hạo, chăm chú nhìn hắn.

Dương Hạo nghiêng đầu tựa vào ghế salon, khi ngủ nhìn khí chất cả người hắn càng trở nên ôn nhu. Lông mi của hắn rất dài, dưới ánh điện nhu hòa, lông mi uốn cong che mờ ảo trên mắt. Dương Hạo hô hấp không sâu, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng theo.

Vương Tuấn đem áo trong tay dịu dàng khoác lên trên người hắn, xoay người chuẩn bị đi tắm.

-“Anh đã về rồi sao?”

Phía sau một thanh âm mệt mỏi vang lên.

Dương Hạo duỗi lưng một cái đứng lên_: “Thói quen rồi.”

Những lời này Dương Hạo nói ra tùy ý, nhưng Vương Tuấn cả người đều ngây ngẩn. Y nhìn người trước mặt này, trong lòng vừa cảm động lại vừa xấu hổ, nhưng nhiều nhất vẫn là may mắn. May mắn chính mình không có làm mất đi phần ôn nhu này.

Thấy Vương Tuấn sững sờ, ngẩn người nhìn mình, Dương Hạo đưa tay ra trước mặt y quơ quơ_: “Sao vậy?”. Nói xong Dương Hạo nhìn bên ngoài một chút, nở nụ cười_: “Tối nay trở về cũng quá sớm a.”

Vương Tuấn tiến lên một bước, một tay kéo lấy Dương Hạo, cường thế lại bá đạo_: “Không có sao cả, chính là càng xem càng muốn cắn em một cái.”

Bị kéo như vậy, Dương Hạo chút buồn ngủ cũng bị bay mất. Hiện tại hắn duy nhất cảm giác được chính là cái mặt mo này sắp không giữ được rồi. Vương Tuấn buồn nôn đến chính mình quả thực chịu không nổi nữa.

Hô hấp có chút tăng nhanh, Dương Hạo đưa hai tay đẩy Vương Tuấn ra, cố ý ghét bỏ nói_: “Cả người đầy mùi rượu, muốn cắn thì tự cắn mình đi.”

Vương Tuấn ngược lại nở nụ cười, ánh mắt mang theo ý xuân, thoạt nhìn có chút mùi vị xấu xa, y hỏi ngược lại_: “Nếu như anh chỉ muốn cắn em thì sao?”

Dương Hạo không nhìn thẳng y, từ trong lồng ngực của y chạy ra ngoài_: “Em đã nấu canh giải rượu cho anh, anh đi tắm rồi ra uống.”_Nói xong, Dương Hạo liền cuống quýt bỏ chạy vào phòng bếp.

Đứng nguyên tại chỗ cười nhìn Dương Hạo chạy trốn, Vương tổng tâm tình vui vẻ cũng nghe lời vội vàng đi tắm. Vương Tuấn mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, sợi dây lưng được buộc lỏng lẻo bên hông, bộ dạng muốn rơi xuống nhưng lại không rơi. Đối với người nào đó hữu ý vô ý hấp dẫn, Dương Hạo vô cùng khinh bỉ.

-“Uống đi, em vẫn còn nấu trong nồi.”_Dương Hạo đem một chén canh giải rượu đưa cho Vương Tuấn.

Vương Tuấn tửu lượng rất tốt. Tối nay y uống cũng không có nhiều, căn bản không có say đến tình trạng kia, hơn nữa sau khi tắm nước nóng ra, cả người cũng đã tỉnh táo lại rồi. Nhưng mà Dương Hạo dành cả buổi tối nấu canh nóng cho y, cho dù đã tỉnh táo, y nhất định cũng phải uống.

Vương Tuấn vui vẻ uống canh, Dương Hạo liền ngồi bên cạnh y lật qua lật lại cái để để bát không có mục đích.

-“Đô Đô có tới không?”

-“Có tới. nhưng mà lúc chín giờ đã đi ngủ rồi.”

Vương Tuấn gật đầu_: “Chúng ta đi xem con đi.”

Dương Hạo để điều khiển xuống, đi trước đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Đô Đô một người ngủ ở trên cái giường lớn của Vương Tuấn, ngủ đến say sưa, khuôn mặt đô đô thịt nhỏ nhắn cho dù lúc ngủ không có lộ ra vẻ gì cũng đặc biệt dễ thương. Đô Đô cùng Dương Hạo giống nhau, lông mi đặc biệt dài. Lúc tỉnh nhìn người thì nháy nháy, sau khi ngủ đi thì cong cong vô cùng khả ái.

Vương Tuấn cúi xuống, nghiêng người nhìn con trai mình đang ngủ say, khóe miệng bất tri bất giác mang theo nụ cười thản nhiên.

Một tay của Đô Đô bỏ ra ngoài chăn, Dương Hạo ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng đem tay của Đô Đô bỏ vào lại.

-“Thằng nhóc này ngủ đến thật là say.”_Vương Tuấn nhìn Đô Đô, thanh âm đè thấp, nhưng lại lộ ra vẻ tràn đầy vui sướng và yêu thương.

Đột nhiên Dương Hạo cảm giác phía sau lưng truyền đến nhiệt độ quen thuộc của người kia.

Vương Tuấn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Dương Hạo, tiến tới hôn lên bên tai hắn một cái, sau đó ôn nhu chậm rãi mở miệng_: “Đứa nhỏ cũng ngủ rồi… Chúng ta….cũng nên ngủ…”

Nói xong hai tay Vương Tuấn lại vươn vào trong vạt áo của Dương Hạo, từ từ thăm dò…

Dường như đồng thời cả người Dương Hạo trở nên nóng lên. Lúc đôi môi của Vương Tuấn dán lên da cổ hắn, loại cảm giác quen thuộc này làm cho thân thể hắn khẽ phát run…
Bình Luận (0)
Comment