Chủng Điền Dưỡng Nhi

Chương 62

Dương Hạo đi tới chỗ quán trà lúc trước Lạc Dực đã nói cho hắn biết, ngồi một chỗ mặt đối mặt với Lạc Dực.

Ngón tay Lạc Dực giao nhau, mỉm cười nhìn Dương Hạo_: “Vội vàng gọi điện thoại sao, Vương Tuấn tới là cậu có thể nhìn thấy bạn nhỏ Đô Đô dễ thương rồi.”

Mỗi khi Lạc Dực nói hai chữ Đô Đô, Dương Hạo đều có cảm giác muốn nôn mửa.

Người đàn ông này thật sự là rất ác tâm.

Lạc Dực liếm môi_: “Cậu hỏi trực tiếp như vậy, tôi nên trả lời như thế nào đây?”

-“Ngài cũng có thể không cần trả lời, tôi chỉ là thuận miệng nói một chút thôi, không có ý gì khác.”

Lạc Dực nở nụ cười, lại là cái tiếng cười u ám kia_: “Có đôi khi quá thông minh cũng không tốt.”

Dương Hạo cũng không có trả lời gã, trong lòng rất rối rắm, biết rõ đây chính là một cái bẫy, Lạc Dực cũng đã nói rõ là nhằm vào Vương Tuấn, chẳng lẽ mình thật sự muốn Vương Tuấn đến đây sao? Nhìn bộ dạng này của Lạc Dực, Vương Tuấn đến khẳng định sẽ nguy hiểm vô cùng.

Nhưng mà Đô Đô cùng mẹ bây giờ đang ở trong tay Lạc Dực, nếu như Vương Tuấn không tới, Lạc Dực chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ…

Dương Hạo hết sức lo lắng cho an nguy của Vương Tuấn…

Đúng lúc này, người vẫn đi theo bên cạnh Lạc Dực đi tới phía sau Dương Hạo, dùng sức đè hai bờ vai hắn xuống khiến cho hắn không thể động đậy.

-“Tao biết mày đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà tao nói cho mày biết. Nếu mày lại tiếp tục làm trò, vậy thì tao liền không thể bảo đảm con trai bảo bối của mày còn có thể vui vẻ được nữa. Cũng đừng đánh chủ ý muốn trộm mật báo cho Vương Tuấn.”

Lạc Dực vừa dứt lời, hai người bên cạnh Dương Hạo liền bắt buộc hắn tìm dãy số của Vương Tuấn, sau đó nhấn nút gọi.

-“Tít….tít…..”

Mỗi tiếng trong điện thoại truyền đến làm tâm Dương Hạo cũng đập chậm một chút.

Hắn hoàn toàn không dám nghĩ Vương Tuấn sau khi nhận được cú điện thoại này sẽ là dạng gì.

Dương Hạo lần đầu tiên hy vọng trong điện thoại âm báo chờ có thể lâu hơn một chút, hy vọng điện thoại của Vương Tuấn không thông máy.   

Không biết cách bao lâu, Dương Hạo cảm giác phảng phất như trôi qua một thế kỷ, điện thoại tự động ngắt máy.

Đối phương không nghe máy.

Dương Hạo thở phào nhẹ nhõm, cám ơn trời đất điện thoại của Vương Tuấn không thông máy!

Vừa nhìn tình huống như thế, Lạc Dực đối diện ngồi không yên, trên mặt giống như có một tầng khí lạnh, rống to_: “Gọi tiếp!! Dùng sức gọi tiếp cho ta!! Gọi đến khi nào Vương Tuấn nghe điện thoại mới thôi!!”

Người bên cạnh liền ấn tay Dương Họa tiếp tục gọi điện thoại cho Vương Tuấn.

Không biết gọi bao lâu, Vương Tuấn đều không có nghe.

Lạc Dực cũng không biết bị cái gì kích thích, hiện tại quả thực là nổi giận lên, ở trong phòng đi qua đi lại, vừa đi vừa chửi.

Đột nhiên, cửa phòng đóng chặt bị mở ra từ bên ngoài.

Dương Hạo theo bản năng quay đầu nhìn lại phía cửa.

Người tới lại là Vương Tuấn!!!

Dương Hạo cả kinh nói không nên lời, lập tức đứng dậy_: “Vương Tuấn!”

***

Trái tim Dương Hạo thót lên tới cổ họng, lúc trước điện thoại không thông máu còn đang mừng thầm không có liên lạc được với Vương Tuấn, không nghĩ tới bây giờ y thế nhưng lại tự mình đến!

Dương Hạo xoay người, thuộc hạ của Lạc Dực lập tức chế trụ hắn sợ hắn thừa dịp chạy loạn đi.

Đối phương rất không khách khí, Dương Hạo bị bẻ tay ra sau, cánh tay hắn liền đau nhức.

Nhưng mà đau đớn trên thân thể không đáng kể chút nào, hắn hiện tại nôn nóng nhất chính là an nguy của Vương Tuấn.

Vương Tuấn ở cửa chẳng qua là nhìn Dương Hạo một cái, trên mặt cũng không có biểu hiện gì.

Tầm mắt của y rất nhanh dời đến trên người Lạc Dực.

-“Em họ, vội vã tìm ta như vậy, xem ra là có chuyện rất quan trọng muốn cùng ta thương lượng.”

Trên mặt Vương Tuấn mang theo ba phần nụ cười, nói xong liền trực tiếp đi đến chỗ Lạc Dực.

Phương thức xuất hiện của Vương Tuấn hoàn toàn ngoài dự liệu của Lạc Dực, cho nên cho dù hiện tại y chủ động đưa tới cửa, trong lòng Lạc Dực cũng rất không thoải mái.

Gã mơ hồ cảm giác được Vương Tuấn có âm mưu gì đó.

Lạc Dực đón nhận ánh mắt của Vương Tuấn, quay đầu cười nhẹ_: “Chẳng qua là thật lâu không thấy anh họ, muốn cùng anh uống chén trà hàn huyên ít ngày thôi.”     

Vương Tuấn gật đầu_: “Hai anh em chúng ta cũng rất lâu rồi không nói chuyện nhiều với nhau, vừa lúc ta cũng có một số chuyện nói cậu.”

Trong mắt Lạc Dực hiện lên một tia hàn quang_: “Đây chẳng phải là vừa lúc sao, anh họ tới ngồi xuống từ từ nói.”

Vương Tuấn ngồi ở chỗ Dương Họa mới vừa ngồi, lơ đãng nhìn Dương Hạo một cái, sau đó mở miệng_: “Hai anh em chúng ta nói chuyện, có những người khác ở chỗ này nghe tựa hồ không tốt lắm.”

Lạc Dực cười lớn, thanh âm khàn giọng lại khó nghe_: “Anh họ thật nói đùa, chị dâu sao lại có thể coi là người khác được?”

Lạc Dực nhích lại gần Vương Tuấn, giảm thấp thanh âm xuống hỏi ngược lại_: “Hay là mày sợ tao sẽ nói gì đó với Dương tiên sinh?”

Vương Tuấn bình tĩnh cười cười_: “ Con tao không phải trong tay mày sao? Lợi thế lớn như vậy trong tay mày, mày còn sợ tao sẽ không nói chuyện đàng hoàng với mày sao?”

Lạc Dực lần này không cười, mặt âm trầm nhìn qua lại giữa Dương Hạo và Vương Tuấn.

Sắc mặt Dương Hạo tái nhợt, tràn đầy kinh hoảng cùng lo lắng, cùng bộ dạng mới bình tĩnh vừa rồi như là hai người.

Lạc Dực suy tư chốc lát, cảm thấy chỗ cần Dương Hạo cũng không phải rất lớn, liền đồng ý để Dương Hạo rời đi.

-“Anh họ, anh cũng đừng đùa giỡn chiêu trò gì.”

-“Yên tâm, tao cũng không muốn con trai tao có cái gì không hay xảy ra.”

Lạc Dực lúc này mới gật đầu, ra kí hiệu với thuộc hạ_: “ Thả hắn đi đi.”

Hai người chế trụ Dương Họa đột nhiên bỏ tay ra. Dương Hạo lảo đảo hai bước về trước, dường như đồng thời, Hoàng Nghị cùng một người đàn ông xa lạ đi tới chỗ Dương Hạo.

-“Hạo ca, đi theo tôi đi.”_Hoàng Nghị đỡ lấy Dương Hạo, vội vàng đem hắn đưa ra ngoài.

Dương Hạo không muốn đi, vội vàng nhìn về phía Vương Tuấn_: “Nhưng mà Vương Tuấn làm sao bây giờ?!”

-“Hạo ca, anh ở chỗ này mới làm cho Vương Tuấn càng thêm nguy hiểm.”_Hoàng Nghị giảm thấp thanh âm xuống ở bên tai Dương Hạo nhỏ giọng nhắc nhở.    

Nhưng mà dưới tình huống này, Dương Hạo căn bản nghe không vào bất kỳ lời nào. Hắn rất lo lắng cho Vương Tuấn, cái loại bi thương gặp phải sắp đặt phải sống hoặc là chết khiến cho Dương Hạo sụp đổ.

-“Vương Tuấn!”_Dương Hạo tê tâm liệt phế hô to.

Vương Tuấn ở trong lòng thở dài một hơi.

-“Đừng lo lắng, ngoan ngoãn trở về chờ anh. Nghe lời.”_Vương Tuấn buông nhẹ thanh âm, ôn nhu nhìn Dương Hạo trấn an hắn, sau đó nhanh cho Hoàng Nghị một ánh mắt.

Dường như đồng thời, Dương Hạo liền bị Hoàng Nghị che miệng lại, bị hai người bọn họ mạnh mẽ lôi đi.

Dương Hạo la không lên tiếng, giãy dụa không được, nước mắt trong mắt ngăn không được nữa.

Hoàng Nghị mất khí lực rất lớn mới đưa được Dương Hạo an toàn ra xe đã sớm chuẩn bị tốt. Sau khi đóng cửa xe nói với Dương Hạo_: “Hạo ca yên tâm, cho dù tôi có việc cũng sẽ không để Vương tổng có một chút sơ suất.”

Dương Hạo khí lực toàn thân giống như bị mất đi không còn một chút. Hắn mở cửa xe không ra, gục ở trên cửa sổ_: “Hoàng Nghị… Hoàng Nghị…nhờ cậy cậu.”

Hoàng Nghị gật đầu, vượt qua tài xế thét lên_: “Đi thôi.”

Đợi cho Hoàng Nghị lần nữa trở lại, Vương Tuấn sau khi xác nhận Dương Hạo an toàn rời đi, mới mở miệng chuẩn bị cùng Lạc Dực vào chủ đề chính.

-“Được rồi em họ, chúng ta cũng không phải loại người thích vòng vèo. Cậu tính toán điều kiện gì, nói ra nghe thử xem sao?”.
Bình Luận (0)
Comment