Mỗi năm một lần, sau khi Tết Hoa Đăng náo nhiệt qua không lâu, trời liền chậm rãi lạnh dần. Mắt thấy đã chuyển đông, vườn mai cũng đã lén lút kết nụ.
Trong Uyển Thiên Các, mỗi phòng đều đốt lò sưởi, bên trong ấm áp như thể còn xuân.
Đại Thiên Cẩu trước nay trong bốn mùa không thực sự yêu thích mùa nào, bây giờ lại có chút thích mùa đông.
Nguyên nhân là vì Yêu Hồ sợ lạnh, vào ngày đông thường biến về hình dạng hồ ly, lông mềm như nhung nép vào một bên noãn lô để sưởi. Bộ lông trắng muốt cùng với móng vuốt nhỏ có đệm thịt hồng hồng mềm mại, khả ái đến mức đệ tử hay người hầu đi ngang qua cũng phải ôm ngực thảng thốt.
Thậm chí còn có kẻ to gan muốn sờ một cái.
Đáng tiếc không ai làm được.
Từ khi thấy Yêu Hồ sẽ biến về hình hồ ly, Đại Thiên Cẩu liền thích ngồi hơn hẳn.
Chỉ cần Yêu Hồ ngáp một cái, hắn liền chuẩn bị. Yêu Hồ mà duỗi người một cái, vèo một tiếng biến thành hồ ly nhỏ, Đại Thiên Cẩu liền ngay lập tức ôm y vào lòng đi về chỗ ngồi, còn đắp một chiếc chăn nhỏ lên che đi bộ dạng hồ ly nhỏ, người bên ngoài nhiều nhất chỉ thất một cục bông trắng như tuyết mà thôi.
Người của Uyển Thiên Các kháng nghị vô số lần, nhất là các nữ đệ tử dung mạo xinh đẹp, từ trước tới nay vốn phúc lợi ôm tiểu hồ ly là của các nàng mà...
Ha, giờ thì hay rồi, Đại Thiên Cẩu độc chiếm luôn.
Đại Thiên Cẩu làm như không nghe thấy gì, trưng bộ mặt mỹ nhân lạnh te ra.
Thế nhưng Yêu Hồ nghe hết, là nằm trong lòng Đại Thiên Cẩu mà nghe, tròng mắt hổ phách híp lại, ngoan ngoãn để Đại Thiên Cẩu gãi cằm trước mặt nhóm người kiến nghị đang nói đến bay nước miếng. Người ta nói đến miệng khô lưỡi rát, y mới gật gật cho có lệ rồi vươn một móng chân hồng hồng ra tỏ ý, biết rồi. Rồi trở mình trong lòng Đại Thiên Cẩu, tìm một tư thế thoải mái, đi ngủ.
Cả đám chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn các chủ của bọn họ bị ôm đi.
Đại Thiên Cẩu rất thỏa mãn với cuộc sống như thế này. Mỗi khi Yêu Hồ nằm trong lòng hắn, hắn thậm chí còn có ảo giác mình lại quay về Hắc Dạ Sơn.
Khi đó hắn vẫn còn là thiếu niên, bị đưa tới thần miếu trên Hắc Dạ Sơn để tu hành.
Hắc Dạ Sơn không giống Uyển Thiên Các, không có hoa cỏ xanh tươi, chim cá thành bầy, cảnh sắc tao nhã. Hắc Dạ Sơn luôn luôn âm u, trong rừng cũng chẳng nghe thấy tiếng chim chóc bao giờ.
Nhưng ngoài thư phòng của hắn, lại có một rừng phong đẹp nhất mà Đại Thiên Cẩu từng thấy.
Cây phong đỏ như son mỹ nhân, xinh đẹp nhưng không yêu mị, nhìn từ xa như một luồng hỏa diễm, ngay cả bầu trời âm u của Hắc Dạ Sơn cũng được thắp sáng lên.
Đại Thiên Cẩu ở trong rừng phong này tìm được Yêu Hồ. Một cục bông nho nhỏ như cái bánh gạo nếp đang run rẩy dưới tàng cây, miệng liên tục kêu rên nho nhỏ, trong mắt đầy nước mà chẳng rơi một giọt nào, trông ủy khuất vô cùng.
Thần miếu Hắc Dạ Sơn không cho phép nuôi sủng vật.
Đại Thiên Cẩu nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh vắng lặng liền nhanh chóng cởi áo khoác bọc Yêu Hồ lại, nhanh như chớp vọt về phòng, nhét tiểu hồ ly lên giường.
Đại Thiên Cẩu nghĩ tới đó không khỏi cong khóe môi, lại sờ sờ tiểu hồ ly đang ngủ gà ngủ gật trong lòng.
Hắn khi đó làm sao mà ngờ được, tiểu hồ ly thuận tay nhặt được này nhiều năm về sau lại trở thành bạn lữ của hắn.
Duyên phận trên đời, e rằng đã được định sẵn từ lâu.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn liền sụp xuống một mảnh, nhịn không được bèn cúi đầu hôn lên đôi tai nhỏ đang cụp xuống mềm nhũn của Yêu Hồ.
Đêm hôm đó ở Hoa Đinh Châu, Yêu Hồ nói hắn có thể tận lực sống sót, dù cho thêm một ngày cũng tốt hay không.
Hắn đồng ý rồi.
Nhưng hắn còn giấu một câu trong lòng chưa kịp nói, tiếc nuối đến nay.
Hắn muốn hỏi Yêu Hồ, nếu như hắn thực sự may mắn sống sót, có thể cho hắn một cơ hội, để hắn chân chính trở thành đạo lữ của y hay không.
Đại Thiên Cẩu ôm Yêu Hồ về phòng, đem cục lông nho nhỏ bỏ vào chăn của mình rồi nằm xuống bên cạnh.
Hắn nhắm mắt nghĩ thầm, đợi mai tỉnh lại, hắn nhất định phải đem câu hỏi mà đêm đó ở Hoa Đinh Châu chưa kịp nói thành lời, trịnh trọng nói ra với Yêu Hồ.
Hỏi ý của y, có nguyện ý hay không?
Nhưng sáng sớm hôm sau không thấy bóng dáng Yêu Hồ nữa.
Đại Thiên Cẩu đợi đến đêm vẫn chưa thấy y về, nhịn không được đi hỏi thăm, liền thấy đệ tử lộ ra thần sắc khó xử, ấp a ấp úng nói, "Các chủ... Các chủ đi Ngân Câu Hạng ạ."
Ngân Câu Hạng, vốn là nơi tầm hoa vấn liễu.