Chúng Ta Chung Sống Đi

Chương 1.2

Ta và Lam Dịch là một loại quan hệ bạn bè rất kì quái, khi học Đại học hai người chung một phòng, quan hệ rất tốt, nhưng ban đầu đều không biết được bí mật của nhau, dù sao thì cũng không ai lại không có việc đi đem chuyện mình là gay nói ra, sau đó vô tình trong lúc đến gay bar, lại gặp nhau, sau đó lúc biết chuyện, đã suy nghĩ mất nửa ngày, hai người đều là gay. Mọi người nói giữa nam nữ không có thứ tình cảm thuần khiết, cũng có người nói giữa hai tên gay cũng không có tình cảm thuần khiết, nhưng thật sự tình cảm của chúng ta rất thuần khiết, hai người chúng ta cho đến khi tốt nghiệp Đại học rồi đi làm cũng chưa từng vượt qua giới hạn đầu tiên, thỉnh thoảng cuối tuần cả hai cùng nhau đến gay bar, ta đa số đều là đi thư giản, thỉnh thoảng mới tìm 419 một lần, còn hắn đa số là cần giải quyết nhu cầu sinh lý đi để tìm 419, thỉnh thoảng cũng thoải mái uống chút rượu.

Lần đó ta nghỉ hơn một tháng về thăm nhà, ngày thứ hai trở về chạy đến quán bar báo danh, kết quả gặp được một người khiến ta cảm thấy rất thú vị, mọi người gọi hắn là Lý Minh Kiệt, nghe nói đã ở đây hơn một tháng, chưa từng tìm 419, cũng có không ít người chủ động tiếp cận, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, ta nghĩ thật thú vị, người đến gay bar mà như hắn thật sự không có, vì vậy ta chạy đến gần, kết quả bị nam nhân đó cười hì hì nhìn ta: “Em trai à, cậu thành niên rồi sao.” Cái này là đánh cho ta một chưởng, tuy rằng ta không cao lắm, còn có mặt búp bê, nhưng rõ ràng cũng là một người đàn ông, “Anh trai à, tôi đã thành niên nhiều năm rồi.” Không nói đến qúa trình, chỉ nhìn kết quả, ta đã gần như thất bại rồi.

Sáng ngày hôm sau, khi Lam Dịch trở về, ta đã ăn xong bữa sáng ngồi trên ghế salon đọc báo rồi, Lam Dịch vừa vào nhà, tự giác ngồi xuống bàn bắt đầu ăn, cơm nước xong, cũng tự giác chạy đi rửa chén, trên cơ bản, đây chính là tập quán tốt đẹp đã được duy trì hơn hai năm.

Sau khi tốt nghiệp Đại học, ta và Lam Dịch nhận lời mời đến làm ở một công ty, ta làm mảng kinh tế hắn làm phần cơ khí, tiền lương cũng đủ sống, nhưng tiền thuê nhà ở S thị đắt đến hết hồn, vậy là hai người chúng ta thương lượng quyết định cùng thuê một căn nhà hai phòng ngủ, một cái chớp mắy hai người đã qua hơn 365 ngày.

“Tử Hi, tớ không có dầu gội, dùng của cậu nha.”

Từ phòng tắm truyền đến tiếng của Lam Dịch.

“Dùng đi.”

Ta tiếp tục đọc tờ báo trong tay, ta không có ham thích gì đặc biệt, chỉ là quan tâm đến quốc gia đại sự nên đọc báo.

“Tớ không có sữa tắm, dùng của cậu nha.”

“Dùng đi.”

Ta thở dài, người này có chịu để yên không a, rốt cuộc đã an phận không lên tiếng nữa, qua một lát, Lam Dịch vừa lau tóc vừa đi ra.

“Tử Hi, lúc đi siêu thị nhớ giúp tớ mua dầu gội với sữa tắm, nga, cả kem đánh răng hình như cũng không có.”

Ta nhịn không được buông tờ báo xuống.

“Đã biết, đã biết, đại thiếu gia, ngài còn có gì phân phó.”

Lam Dịch nhìn ta không nhịn được, lại cười lấy lòng.

“Ai bảo cậu là anh của tớ, cậu không giúp tớ thì ai giúp a.”

Ta thở dài, lần nào cũng dùng mấy lời này nịnh ta, không thể đổi câu khác sao?

“Làm anh của cậu thật đáng thương, ăn uống ngủ nghỉ đều phải hầu hạ đầy đủ cho cậu.”

Thứ hai đầu tuần đi làm cực kì bận rộn, tay ta vẫn không ngừng gõ trên bàn phím, điện thoại trên bàn thỉnh thoảng vang lên, cái gì gọi là bận đến chân đá trúng sau đầu, ngươi tuyệt đối không tưởng tượng được.

Thật vất vả chịu đựng đến giờ nghỉ trưa, tùy tiện ăn chút cơm rồi lại tiếp tục trở về phòng làm việc, công việc phải làm nhanh một chút, càng để lâu càng nhiều, còn không bằng giải quyết sớm một chút, hơn nữa hôm nay là sinh nhật Lam Dịch, đã hứa buổi tối sẽ chúc mừng sinh nhật hắn.

“Còn bận a, ăn cơm chưa.”

Lam Dịch để một cái hamburger xuống trước mặt ta.

“Cậu đi công tác về nhanh vậy.”

“Cái máy đó chỉ trục trặc chút chút, hai ba cái đã giải quyết xong, dễ.”

Ta dừng đánh máy, lấy từ ngăn kéo ra một hộp giấy gói đẹp đẽ.

“Đây, cho cậu, quà sinh nhật.”

Lam Dịch cười, cầm lấy hộp giấy bắt đầu bóc ra.

“A, đây không phải nhãn hiệu tớ thích sao, bạn thân, cảm ơn.”

“Được rồi, cút đi, đừng ngồi lì ở đây quấy rối tớ.”

“Chậc chậc, mình đã thành cục phiền của người ta rồi.”

Nói xong Lam Dịch xoay người đi, ta tiếp tục gõ bàn phím, kỳ thực gói quà đó là nước hoa ta nhờ đồng sự mang từ Hong Kong về, hiệu gì ta không biết, có điều Lam Dịch vẫn nói nước hoa hiệu đó rất nice, nước hoa nice không nice gì ta không biết, ta chỉ biết giá của nó cực kì nice.

Buổi tối ăn cơm ở Hắc Thiên Nga, kỳ thực cũng không có bao nhiêu người, chỉ là mấy người đồng nghiệp quan hệ khá thân thiết, ta cố gắng uống ít rượu, một bàn người uống xong đã hơn chín giờ, nữ đồng nghiệp đều được nam đồng nghiệp tiện đường đưa về nhà, khi ta lái xe Lam Dịch về đến nhà đã là mười giờ kém, ta hao không ít lực đỡ người vào nhà, đứng bên giường do dự, ngươi nói xem, giữa ngày nóng không tắm, ngủ không ngon chưa nói, cả người đều có mùi a, cần tắm thì tắm, chốc lát sau, ta cam chịu số phận đỡ người vào nhà tắm.

Chờ đến lúc hắn tắm xong, cả người ta cũng đã ướt sũng, thật vất vả xong việc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nằm úp sấp trên giường ngủ.
Bình Luận (0)
Comment