"Ngô Tà! Tớ muốn chia tay với cậu!"
Giữa giờ nghỉ trưa, tất cả học sinh trong lớp đều hóng drama, Ngô Tà hiện giờ đang buồn bã ngồi tại chỗ, bên cạnh là Giải Vũ Thần cũng đang vô cùng đau lòng chỉ thẳng mặt Ngô Tà.
Ngô Tà đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giải Vũ Thần nói:
"Ngày nào cậu cũng đòi chia tay với tớ, cậu có thấy mệt hay không?"
"Lần này tớ thật sự muốn chia tay cậu!"
"Lần nào cậu chả nói thế?"
"Chia tay đi!"
Nói xong, Giải Vũ Thần bực bội chạy ra khỏi lớp.
Ngô Tà mệt mỏi nằm sấp trên bàn, cậu dường như cảm thấy bên tai mình chỉ toàn là tiếng chíp chíp ầm ĩ.
Bạn học trong lớp sớm đã thầm cười trộm với nhau.
Quả thật chuyện này ngày nào cũng xảy ra.
Bạn gái nhỏ của Ngô Tà, Giải Vũ Thần, học sinh năm 3 lớp 3, dường như sau mỗi tiết học đều chạy đến năm 3 lớp 7, chính là phòng học của bọn họ để tìm Ngô Tà.
Mỗi lần đi học, Giải Vũ Thần đều than Ngô Tà đối với y không tốt, muốn chia tay với Ngô Tà.
Lúc đầu, bạn học cùng lớp của Ngô Tà đều bị Giải Vũ Thần dọa cho hốt hoảng, thầm nghĩ sao trên đời này lại có cô gái tinh quái như vậy, Ngô Tà lại còn bắt nạt người ta đến mức khiến y phải chạy đến đòi chia tay ngay lập tức.
Chỉ là tình huống kỳ quặc này diễn ra rất nhiều lần, có khi là cách một hai ngày, có khi là nửa ngày, thậm chí cứ cách một tiết học là lại xảy ra, mọi người lại bắt đầu cảm thấy Ngô Tà thực ra mới là người đáng thương.
Là con gái mà suốt ngày đi gây sự như thế này, cho dù có xinh đẹp ra sao thì cũng chẳng có ma nào thèm rước, vậy mà mỗi ngày Ngô Tà đều phải chịu đựng, nhưng may mà tính cậu tốt, mặc kệ Giải Vũ Thần thích làm gì thì làm, lại còn phải dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành người ta, chỉ là vừa mới qua một tiết học, Giải Vũ Thần đã lại chạy tới quậy tiếp.
Các bạn nữ trong lớp đều vô cùng thương cảm nhìn Ngô Tà, thậm chí bây giờ hầu hết các bạn học nam cũng bắt đầu đồng tình với cậu.
Không biết người anh em này trâu bò đến cỡ nào mà lại có thể chịu đựng tính khó ở thất thường, sáng nắng chiều mưa trưa áp thấp của người yêu.
Mỗi ngày của hai người đều ồn ào như vậy, ồn ào từ năm nhất đến năm ba, gần như là cả trường đều biết cả.
Học sinh mới nhập học đôi khi cũng chạy đến sân si góp vui ở phòng học của bọn họ.
Nhưng mặc kệ bọn họ quậy banh trời thì cũng không có thầy cô nào quan tâm, ai bảo phụ huynh của Ngô Tà và Giải Vũ Thần đều là thành viên của hội đồng quản trị chứ! Ơn giời là Ngô Tà và Giải Vũ Thần không học chung lớp, bằng không thì cái lớp sẽ trở thành cái chợ mất.
Dù sao bây giờ mọi người đã quá quen rồi, cứ xem hai người kia là không khí đi.
Thỉnh thoảng vẫn có một vài đàn chị, đàn em và cả bạn học cùng khối dịu dàng đáng yêu tỏ tình với Ngô Tà với mong ước nhỏ nhoi là được nép vào lòng cậu, nhưng Ngô Tà luôn nhẹ nhàng từ chối, sau đó vào lúc tan học cậu sẽ đạp xe chở Giải Vũ Thần về nhà trong bao nhiêu ánh mắt hâm mộ xen lẫn tiếc nuối.
Nhưng thật ra ở trường học, Giải Vũ Thần còn nổi tiếng hơn cả Ngô Tà.
Thậm chí ngay cả số người xếp hàng theo đuổi cũng nhiều hơn Ngô Tà.
Bởi vì đến tận bây giờ vẫn chưa có ai biết y là nam hay nữ.
Tuy Giải Vũ Thần sở hữu gương mặt thanh tú xinh đẹp, nhưng y lại để tóc ngắn và mặc đồ unisex, giọng nói không mềm mại, không thể nghe ra chính xác là trai hay gái.
Chỉ có điều, khiến cho mọi người khiếp đảm chính là Giải Vũ Thần luôn đi WC nam! Mỗi lần đi vệ sinh trong buồng, không ai biết rốt cuộc y đứng hay ngồi xổm, mà cũng không ai biến thái đến mức dám nhìn lén.
Vì vậy, trong số những người theo đuổi Giải Vũ Thần, ngoài nam sinh ra còn có một vài nữ sinh nghi ngờ y là con trai.
Ngô Tà sắp xếp lại sách vở đặt ngay ngắn trên bàn, sau đó lại để ly nước hường phấn mà Giải Vũ Thần tặng sang một bên rồi đeo cặp sách rời khỏi phòng học.
Lớp của Ngô Tà có sĩ số lẻ, Ngô Tà vừa hay lại ngồi một mình một góc chiếm tận hai cái bàn, một bàn để sách vở, bàn còn lại để đồ vật linh tinh.
Tại bãi giữ xe, Giải Vũ Thần mất kiên nhẫn nhìn Ngô Tà đang từ tốn bước tới.
"Sao chậm vậy?"
"Thầy giáo dạy quá giờ."
"Cậu đập nát cái bảng là được, cần gì phải học tiếp!"
"Tớ không bạo lực như cậu."
"Xì! Cái này gọi là sảng khoái! Đi thôi! Trời sắp tối rồi!"
Ngô Tà vứt cặp vào giỏ xe phía trước, sau đó chậm rãi dắt xe ra.
Giải Vũ Thần đeo cặp sách trước ngực, nhẹ nhàng nhảy lên yên phía sau ngồi.
"Cậu đạp nhanh lên! Nhị gia gọi điện giục rồi, tớ còn phải đi luyện hí nữa!"
"Cậu có thể tự đi trước, không ai bắt cậu chờ tớ cả!"
"Nếu tớ không chờ cậu chắc giờ cậu đang bị cả đám nữ sinh vây quanh, làm sao dễ dàng rời khỏi trường như vậy được! Cậu nên thấy cảm kích tớ đi!"
"Nếu không nhờ cậu, sao đã hai năm rồi mà tớ vẫn chưa có bạn gái?"
"Đó là do cậu từ chối mà.
Nè, không phải là cậu thật sự thích tớ đấy chứ? Tớ nói cho cậu biết, tớ có crush rồi nhá!"
"Thôi đi, ông đây không thích ẻo lả."
"Cút đi!"
Giải Vũ Thần đập bốp vào đầu Ngô Tà, Ngô Tà buông hai tay nhảy khỏi xe đạp, để lại Giải Vũ Thần cùng chiếc xe lao thẳng vào hàng cây bên đường.
"Ngô Tà!!!! Đợi đấy!".