Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp

Chương 10



Ngô Tà tỉnh giấc, cậu lấy điện thoại ra nhìn thử, may là còn sớm, chuông báo thức một lát nữa mới kêu.

Ngô Tà mơ màng rời giường, mắt nhắm mắt mở đi vào phòng vệ sinh, đến lúc cậu đi ra, Trương Khởi Linh vẫn chưa dậy.

Ngô Tà đứng dưới giường nhìn Trương Khởi Linh ngủ say sưa, sau đó cậu nghĩ thế nào mà vươn tay đụng vào hắn.

Trương Khởi Linh đột ngột xốc chăn ngồi dậy, chăn đập vào mặt Ngô Tà, cậu đứng không vững nên lại bị ngã xuống đất, lần này nghiêm trọng hơn, lưng Ngô Tà đụng vào ghế của Trương Khởi Linh, trước mắt cậu tối sầm lại, đau đến mức suýt chút nữa là ngất tại chỗ, cậu nằm trên đất một lúc lâu không động đậy.

Trương Khởi Linh bị tiếng động lớn làm tỉnh giấc, hắn nhìn xuống, thấy Ngô Tà đang nằm trên sàn nhà.

Ngô Tà phải dùng tay để chống nên các ngón tay của cậu nổi gân xanh, Trương Khởi Linh nhảy xuống đỡ cậu đứng dậy.

Ngô Tà hơi bực bội không để cho Trương Khởi Linh chạm vào cậu, hắn nhíu mày kéo Ngô Tà đến bên giường.

Ngô Tà cúi đầu nắm chặt hai tay, một lát sau cậu mới ngẩng đầu nhìn Trương Khởi Linh, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.

"Tiểu Ca....."
"......"
"Dậy đi.....!Đến giờ rồi......"
"......"
"Lần sau cậu thức dậy có thể đừng mạnh mẽ như vậy được không?"
"......"
"Tớ vừa đứng lên ghế để gọi cậu dậy, cậu đột nhiên ngồi bật dậy, làm tớ bị ngã...."
Kết thúc đoạn đối thoại bất thường này, Trương Khởi Linh mới hiểu vừa nãy xảy ra chuyện gì, đôi lông mày hắn càng nhíu lại, hắn giơ tay muốn xem thử sau lưng của Ngô Tà, cậu vội vàng ngăn lại, nói:
"Cậu đừng chạm vào tớ, tớ không sao, cậu mau đi rửa mặt đi, nếu không lát nữa lại muộn mất, tớ cũng không còn sức trèo cửa sổ đâu, đau lắm."
"......"

Trương Khởi Linh cau mày nhìn Ngô Tà một lát, sau đó hắn mới đi vào phòng tắm.

Ngô Tà ngồi thêm một lúc nữa, khi đỡ đau rồi cậu mới đứng dậy soạn sách vở, Trương Khởi Linh cũng vừa bước ra.

Hắn nhanh tay bỏ sách vở vào cặp, sau đó cầm luôn cả cặp của Ngô Tà đi ra ngoài trước.

"Này, Tiểu Ca, cặp sách của tớ, tớ tự mang được mà."
"Nhanh lên, muộn rồi."
Trương Khởi Linh không quay đầu lại mà trả lời Ngô Tà, cậu đành phải nghe theo hắn.

Chờ Ngô Tà ra ngoài, Trương Khởi Linh mới đóng cửa phòng ngủ, hai người chậm rãi đi đến lớp học.

Ngô Tà uể oải nằm dài trên bàn nhìn bảng đen, chủ nhiệm lớp Lý Phi vừa vào đã thấy bộ dạng hấp hối của Ngô Tà, Lý Phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đi đến gõ thước lên bàn cậu.

Ngô Tà ngẩng đầu nhìn giáo viên, không hề có ý định ngồi dậy, Lý Phi cố nén tức giận nói với cậu:
"Ngô Tà, chủ nhiệm Ngô gọi em lên văn phòng nói chuyện kìa."
"Vâng ạ."
Nói xong, Ngô Tà chống bàn chậm rãi đứng dậy, sau đó đỡ cái lưng tội nghiệp đi ra khỏi lớp.

Lý Phi nhìn thấy động tác không được tự nhiên của Ngô Tà nên hỏi:
"Ngô Tà, em làm sao vậy? Không khỏe à?"
"Thầy Lý, sáng nay em bị ngã, em có thể không lên văn phòng không"
"Không được, thầy ấy nói có việc tìm em, sau đó em nên đến phòng y tế hoặc đến bệnh viện đi."
"......"
Ngô Tà không nói gì, trong lòng khẽ trách chú ba nhà mình tự nhiên lại vẽ chuyện, mới vào học, kêu mình làm cái gì chứ.

Ngô Tà vô cùng khó chịu nhưng vẫn chậm chạp đi đến văn phòng của Ngô Tam Tỉnh.

Đi được vài bước cậu lại quay lại nói nhỏ bên tai Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, cậu nhớ giúp tớ chép bài lại nha."
"Ừ."
Vừa dứt lời, Trương Khởi Linh đã lấy quyển vở của Ngô Tà qua chỗ hắn, lúc này cậu mới yên tâm rời khỏi lớp học.

Bên ngoài văn phòng Ngô Tam Tỉnh, Ngô Tà lại bắt gặp Bàn Tử, cậu nhíu mày nhìn hắn ta, hỏi:
"Ông lại bị phạt?"
"Bị phạt cái gì chứ! Bàn gia đây là đang rèn luyện thân thể! Nhưng mà Thiên Chân à, hình như tình huống của cậu còn tệ hơn tôi, cậu bị trĩ à? Sao đi đứng lại như thế kia?"
"Đi qq nhà ông! Ông mới bị trĩ! Lưng tôi bị đau!"
Ngô Tà tức giận mắng Bàn Tử mấy câu, sau đó đẩy cửa đi vào văn phòng Ngô Tam Tỉnh.

"Phép tắc đâu hả?! Sao không gõ cửa?"
Ngô Tam Tỉnh đang xem văn kiện nhìn thấy Ngô Tà không thèm gõ cửa đã đi vào liền mắng cậu.

Ngô Tà không quan tâm đến chú ba nhà mình, cậu chỉ ngồi lên ghế rồi hỏi:
"Chú ba, chú gọi cháu tới làm gì?"
"Cháu cứ ngồi đàng hoàng đi đã, mới sáng sớm mà uể oải như vậy còn ra thể thống gì nữa.

Chú hỏi cháu, ở ký túc xá trường có quen chưa?"
"Không quen, cháu có được về nhà không?"
"Không được."
"Vậy chú hỏi làm gì?"
Nói xong, Ngô Tà liền đứng dậy rời đi, Ngô Tam Tỉnh vốn định mắng cậu tiếp, nhưng nhìn tư thế đỡ lưng của Ngô Tà nên Ngô Tam Tỉnh vội hỏi:
"Cháu bị sao vậy? Đau lưng à?"
"Buổi sáng bị té, lưng đập trúng ghế."
"Cháu ngủ giường dưới mà? Sao lại bị ngã được? Có nghiêm trọng không?"

"Cháu đứng lên ghế gọi bạn cùng phòng dậy."
"Chú xem thử."
Ngô Tam Tỉnh liền đi đến cạnh Ngô Tà, cậu nhịn đau vén áo lên, sau đó Ngô Tam Tỉnh thấy hàng loạt vết bầm mới cũ trên lưng cậu.

"Thằng nhóc thối! Chắc không phải cháu đi theo người ta đánh nhau chứ? Này mà là bị té à?"
"Chú ba, chú thấy trong trường có ai dám đánh cháu không, cho dù có, cũng không ai đánh lại Tiểu Hoa được.

Mấy ngày nay cháu cứ như bị trúng tà vậy, lúc nào cũng bị té, vết thương trên lưng đều là do bị ngã."
Ngô Tam Tỉnh nhíu mày nhìn lưng của Ngô Tà, sau đó đi đến bàn làm việc nhấc điện thoại bàn.

"Phan Tử, bây giờ cậu lái xe đến trường học đưa Ngô Tà đi bệnh viện đi."
"Chú ba, không cần đến bệnh viện đâu, cháu còn phải về lớp học nữa."
Ngô Tà nghe chú ba bảo Phan Tử đưa mình đi bệnh viện vội vàng cự tuyệt, Ngô Tam Tỉnh buông điện thoại nói với cậu:
"Lát nữa chú gọi cho Lý Phi xin phép cho cháu, cháu đi bệnh viện khám xem, bị bầm tím như vậy rồi, không biết có ảnh hưởng đến xương không nữa, đi chụp X-quang đi."
"Lại còn chụp X-quang! Cháu cũng không có bị thương nặng, chỉ là bị té mấy cái thôi mà."
"Có muốn chú gọi điện thoại cho cha cháu không?"
"......"
Ngô Tà vừa nghe Ngô Tam Tỉnh lôi cả cha cậu ra uy hiếp, cậu đành phải ngoan ngoãn ngồi lại lên ghế.

Lát sau, điện thoại của Ngô Tà rung lên, cậu lấy ra nhìn, hóa ra là tin nhắn Giải Vũ Thần gửi tới, bảo rằng Bàn Tử ở ngoài văn phòng Ngô Tam Tỉnh nghe thấy Ngô Tà phải đi bệnh viện, hỏi cậu bị sao vậy, có nghiêm trọng không.

Ngô Tà kể hết mọi chuyện cho Giải Vũ Thần nghe, y không nói gì.

Ngồi thêm một lúc nữa, Phan Tử và Giải Vũ Thần cùng nhau đến văn phòng.

"Tam gia, tiểu tam gia bị sao vậy? Phải đi bệnh viện à?"
"Chú ba."
"Lưng bị thương, thoạt nhìn khá nghiêm trọng, cậu đưa nó đi bệnh viện một chuyến.

Vũ Thần, sao cháu lại tới đây?"
"Cháu nghe nói Ngô Tà bị thương nên đến xem.

Ngô Tà, cậu không sao chứ, có phải tối qua bị ngã không?"
"Sáng nay bị ngã tiếp.

Mọi người cuống lên như vậy làm gì? Làm như cháu bị nặng lắm."
Ngô Tà có chút cạn lời nhìn ba người đang vây quanh cậu, Ngô Tam Tỉnh không rảnh cùng Ngô Tà nói tiếp, chỉ nói với Phan Tử:
"Được rồi Phan Tử, cậu đưa nó đến bệnh viện đi, nhớ phải chụp X-quang."
"Được, tiểu tam gia, chúng ta đi thôi."
"Chú ba, cháu cũng đi."
"Ừ."
"Chú ba, chúng cháu đi đây."
Nói xong, Ngô Tà liền cùng Phan Tử và Giải Vũ Thần cùng nhau đến bệnh viện.

Bàn Tử nhìn cả ba đi ra, lo lắng hỏi Ngô Tà:
"Thiên Chân, cậu không sao chứ? Đau ở đâu?"
"Không sao cả, chú ba của tôi không yên tâm, đến bệnh viện khám chút thôi."
"Ừ, đi đi."
Tại bệnh viện, bác sĩ kiểm tra vết thương của Ngô Tà, sau đó theo yêu cầu của Phan Tử, Ngô Tà đành miễn cưỡng chụp X-quang, bác sĩ cầm tấm ảnh lên nhìn rồi bảo không sao, bởi vì vết thương trúng chỗ da thịt mỏng nên thoạt nhìn hơi nghiêm trọng, chỉ cần bôi thuốc Vân Nam bạch dược vài ngày là được.

"Em đã nói là không sao rồi mà! Bôi ít thuốc là được rồi, lại còn phải đến bệnh viện chụp X-quang! Chú ba đúng là chuyện bé xé ra to."
"Tam gia chẳng qua cũng là lo lắng cho vết thương của cậu.

À, tiểu tam gia, bây giờ về trường học hay về nhà?"

"Về nhà đi, dù sao chiều nay cũng tan học, ngày mai đến trường cũng được."
"Vậy còn Giải thiếu gia?"
"Tôi đi cùng hai người."
"Được, đi thôi."
Ba người lên xe, Phan Tử chở Ngô Tà về nhà.

Ngô Tà nhìn Giải Vũ Thần vùi đầu vào điện thoại, hỏi:
"Tiểu Hoa, chiều nay cậu không có việc gì hả?"
"Không."
"Tối qua cậu còn nói chiều nay có việc."
"Không đi nữa."
Ngô Tà bĩu môi không nói, tới nhà rồi, Phan Tử bảo hắn phải đến chỗ Ngô Tam Tỉnh để báo cáo tình huống của Ngô Tà.

Ngô Tà và Giải Vũ Thần thì buồn chán ngồi trong phòng ngủ của cậu.

Ngô Tà nhìn thảm trải sàn, đột nhiên cậu nhớ ra, vội lấy điện thoại gọi cho Phan Tử.

"Phan ca, lát nữa chú ba của em còn có việc gì không? Vậy anh giúp em làm một chuyện đi? Vâng, hôm nay luôn đi."
Ngô Tà cúp máy, Giải Vũ Thần tò mò hỏi cậu:
"Cậu chuẩn bị mấy thứ đó làm gì?"
"Có ích là được."
Giải Vũ Thần không nói nữa, y lại lướt điện thoại, một lúc sau y đột nhiên mở miệng:
"Hắn còn nhớ rõ tớ."
"Ai cơ?"
Ngô Tà đang xem điện thoại, trong giây lát cậu cũng không phản ứng lại, cậu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Giải Vũ Thần mới hiểu vừa rồi y nói gì.

"Làm sao cậu biết hắn còn nhớ rõ cậu?"
"Hôm đó tớ đi mượn sách, hắn nhận ra tớ."
"Hắn nói gì với cậu?"
Giải Vũ Thần cười tự giễu:
"Hắn bảo, tớ xinh đẹp như vậy, làm sao hắn quên được."
"Tiểu Hoa, cậu hẹn hò với nữ sinh đi."
Giải Vũ Thần nhìn Ngô Tà như nhìn một kẻ ngốc.

"Nữ sinh trong trường không có ai đẹp như tớ cả, không thể yêu đương được."
"Phụt! Sao cậu độc mồm như vậy, vậy hẹn hò với nam sinh đi."
"Cậu muốn Nhị gia đánh chết tớ à?"
"Tại sao cậu nhất định phải thích thầy giáo kia?"
"Không biết."
Ngô Tà im lặng nhìn Giải Vũ Thần rồi thở dài một hơi.

Ngô Tà tưởng rằng y sẽ ở lại ăn trưa, nhưng Giải Vũ Thần chỉ ngồi một lát rồi đi, y nói phải về nhà, sau đó rời đi dưới ánh mắt nghi ngờ của Ngô Tà.

Sau bữa trưa, người hầu giúp Ngô Tà bôi thuốc lên lưng, sau đó cậu chơi máy tính đến chán rồi trở về phòng ngủ..


Bình Luận (0)
Comment