Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp

Chương 18



Ngô Tà và Giải Vũ Thần liếc mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao Hắc Nhãn Kính lại đến đây.

Đến văn phòng Ngô Tam Tỉnh chắc là để bàn công chuyện, nhưng lẽ ra hắn phải biết Ngô Tam Tỉnh đang xử lý vụ ẩu đả lần này, sao lại có thể chọn đúng lúc này để đến? Ngô Tam Tỉnh cũng nghi hoặc hỏi Hắc Nhãn Kính:
"Thầy Tề? Anh có chuyện gì sao? Hiện tại tôi đang bận, anh có thể đợi lát nữa hoặc ngày mai lại đến không?"
Hắc Nhãn Kính lần lượt nhìn lướt qua Ngô Tà, Giải Vũ Thần và cả Trương Khởi Linh, sau đó hắn lại thoáng nhìn Giải Vũ Thần đang băng bó chân tay khá nghiêm trọng rồi mới trả lời Ngô Tam Tỉnh:
"Không phải nói Trương Khởi Linh đánh nhau nên phải mời phụ huynh sao?"
"Anh là phụ huynh của Trương Khởi Linh à? Anh là gì của nó?"
"Tôi là cậu của nó."
Cả văn phòng bỗng chốc yên lặng, Ngô Tà khẽ đụng Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh mặt vô cảm xúc nhìn qua cậu, sau đó cậu lại khều Giải Vũ Thần.

Giải Vũ Thần cứng ngắc quay đầu lại nhìn Ngô Tà, cả hai người vi diệu đối mắt với nhau.
Ngô Tam Tỉnh sửng sốt một chút rồi mới hoàn hồn lại, nói:
"Thầy Tề? Anh chính là cậu của Trương Khởi Linh?"
"Vâng.

Câm điếc nhà tôi đánh nhau với ai?" ("câm điếc" là biệt danh của Trương Khởi Linh, tôi sẽ giữ nguyên.)
"Câm điếc?"
Ngô Tam Tỉnh nghi hoặc nhìn Hắc Nhãn Kính, Hắc Nhãn Kính mới nhận ra vừa rồi hắn lỡ miệng nên sửa lại:
"Trương Khởi Linh nhà tôi không thích nói chuyện lắm, bình thường tôi đều gọi nó như vậy.

Trương Khởi Linh nhà tôi đánh nhau với ai?"
"Thầy Tề, Trương Khởi Linh nhà thầy đánh rớt mấy cái răng của Tô Tân Mộc nhà tôi, thầy tính sao đây!"

Tô Hòa vừa nghe nói Hắc Nhãn Kính là phụ huynh của Trương Khởi Linh, trong khi đó Tô Tân Mộc không chỉ bị đánh gãy răng mà còn ngất xỉu, vì vậy hắn bật dậy lớn tiếng chất vấn Hắc Nhãn Kính nhưng vị phụ huynh của Trương Khởi Linh lại bình thản nói:
"Ngài Tô, anh không thể ỷ mình trong ban quản trị của trường mà đổi trắng thay đen được."
"Ý anh là sao?"
Tô Hòa không hiểu vì sao Hắc Nhãn Kính lại nói thế, Hắc Nhãn Kính chỉ vào Ngô Tà và Giải Vũ Thần, trả lời:
"Tôi nghe nói, Tô Tân Mộc đã dẫn theo người đến kiếm chuyện với bạn học Ngô Tà, Trương Khởi Linh nhà tôi vì muốn giúp đỡ nên mới động thủ.

Hơn nữa anh xem, bạn học Tô Tân Mộc chỉ gãy mấy cái răng, còn bạn học Ngô Tà và bạn học Giải Vũ Thần thì sao? Đầu thì bị băng kín mít, không biết có ảnh hưởng đến đầu óc hay không.

Còn nữa, Giải Vũ Thần còn phải hát hí khúc, bạn học Tô Tân Mộc lại khiến chân cậu ấy bị thương, lỡ như sau này không thể lên sân khấu biểu diễn nữa, ngài Tô, xin hỏi ngài sẽ đứng ra chịu trách nhiệm hay sao? Lại nói Trương Khởi Linh nhà tôi, nếu không phải từ nhỏ nó đã có chút bản lĩnh, thì có khi bây giờ cũng đã bị thương rồi.

Vốn là năm người đánh ba người.

Vả lại tôi còn nghe nói, Tô Tân Mộc vừa mới chia tay bạn gái, vì giận chó đánh mèo nên hắn ta mới gây chuyện với bạn học Ngô Tà, có phải không?"
Dứt lời, Hắc Nhãn Kính đi đến cạnh Trương Khởi Linh, hắn định vỗ vai Trương Khởi Linh nhưng Trương Khởi Linh đã ném cho hắn một ánh mắt sắc lẹm, Hắc Nhãn Kính đột ngột chuyển hướng đặt tay lên lưng ghế sô pha đằng sau.

Còn phía bên kia, sau khi nghe Hắc Nhãn Kính nói xong, khuôn mặt của Tô Hòa và Tô Tân Mộc đã trở nên trắng bệch.

Những gì mà Hắc Nhãn Kính nói hoàn toàn là sự thật, nhưng điệu bộ vừa rồi là đang muốn đẩy tất cả trách nhiệm sang Tô Tân Mộc, mà Tô Tân Mộc lại không thể phản bác một lời nào.
Ngô Nhất Cùng đen mặt, ông hỏi Tô Hòa:
"Ngài Tô, những gì thầy Tề vừa nói đều là sự thật sao? Bạn học Tô Tân Mộc chỉ vì một nữ sinh mà lại sẵn sàng ra tay với con tôi?!"
"Ngài Tô, Vũ Thần nhà tôi đang luyện hí khúc, công phu ở chân đòi hỏi rất nhiều, nếu như bởi vì Tô Tân Mộc mà về sau không thể lên sân khấu nữa, tôi nhất định phải làm cho ra lẽ!"
"Ngài Tô, con của anh kéo người đi gây sự lại còn yêu sớm, có lẽ chúng ta cần phải nói chuyện đàng hoàng."
Ngô Tam Tỉnh bình tĩnh nhìn Tô Tân Mộc, sau đó quay sang nói với bọn Ngô Tà:
"Ba đứa về nghỉ ngơi trước đi, Tiểu Tà, cháu và Vũ Thần đến phòng y tế coi thử."
"Dạ, chú ba, cha, tụi con đi đây."
Trương Khởi Linh không nói gì, chỉ đỡ Ngô Tà theo sau Giải Vũ Thần ra khỏi văn phòng, Hắc Nhãn Kính hơi kinh ngạc nhìn theo, sau đó hắn nói với những người còn lại:
"Tôi cũng đi trước."
"Thầy Tề đi thong thả, thật là xấu hổ, đứa nhỏ nhà tôi lại làm phiền đến Trương Khởi Linh nhà anh rồi."
"Không sao, giúp đỡ bạn bè là chuyện nên làm mà.

Tôi đi đây."
Ngô Tam Tỉnh cười xã giao với Hắc Nhãn Kính, Hắc Nhãn Kính cũng mỉm cười rời đi.

Bên ngoài ký túc xá, Ngô Tà và Giải Vũ Thần ngồi trên ghế dài, Trương Khởi Linh lạnh lùng đứng một bên, Hắc Nhãn Kính vừa ra liền nhìn thấy ba người đang ngồi đợi, hắn đi qua khẽ vẫy tay với ba người, sau đó mới quay qua nói với Trương Khởi Linh:
"Sao lại đánh nhau với đám học sinh đấy? Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?"
"Anh ở đây làm gì?"
"Tôi không ở đây thì ai tới xử lý cho cậu! Chẳng lẽ muốn tôi thắp nhang khấn gọi cha mẹ cậu lên à? Ối! Tên nhóc này!"
Hắc Nhãn Kính hung hăng gõ đầu Trương Khởi Linh, nhưng Trương Khởi Linh đã dùng hai ngón tay dài bất thường của mình đập lên lưng Hắc Nhãn Kính khiến hắn la oai oái.

Trương Khởi Linh lạnh lùng trừng Hắc Nhãn Kính, Hắc Nhãn Kính lại nói với Ngô Tà:
"Bạn học Ngô Tà! Trương Khởi Linh nhà tôi bình thường rất ít nói chuyện, tính cách lại tệ hại, mong cậu rộng lượng một chút.

Cha mẹ nó mất sớm, tôi vừa học vừa phải chăm sóc nó, khó khăn lắm mới tốt nghiệp đại học, lại còn đến làm việc ở trường nó học để tiện trông coi hơn, vậy mà nó lại đánh nhau với bạn học! Cái tên nhóc chết tiệt này! Mi không thể thông cảm một chút cho cậu của mi hả! Còn kéo thêm chuyện nữa! Sao lại có thể đánh nhau với đám học sinh đấy chứ! Xuống tay thì không biết nặng nhẹ, lỡ như đánh chết người ta thì làm sao bây giờ?!"
Hắc Nhãn Kính nói xong lại muốn gõ đầu Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh quay lại trừng mắt với hắn, Hắc Nhãn Kính vừa mới đưa tay ra đã phải rụt tay về, sau đó nói với Ngô Tà:
"Vì vậy nên bạn học Ngô Tà à, sau này còn phải làm phiền cậu chăm sóc cho Trương Khởi Linh nhà tôi đó!"

Hắc Nhãn Kính muốn vỗ vai Ngô Tà, nhưng Trương Khởi Linh đã nhanh chóng hất tay hắn sang một bên.

Ngô Tà cười xấu hổ với Hắc Nhãn Kính, cậu chỉ biết ngây ngốc gật đầu.
Hắc Nhãn Kính xoa xoa cánh tay bị Trương Khởi Linh đánh đau rồi quay sang đánh giá vết thương trên tay chân Giải Vũ Thần.
"Ngô Tà đã có Trương Khởi Linh đỡ về, còn em có muốn tôi đưa về không?"
Giải Vũ Thần ghét bỏ nhìn thoáng qua Hắc Nhãn Kính, sau đó ném đống băng vải trên chân vào người hắn, còn băng vải trên cổ thì ném vào thùng rác, xong xuôi thì không thèm nhìn lại mà đi luôn.
"À...!Thầy Tề, thầy đừng để ý, tâm tình của Tiểu Hoa không tốt lắm."
"Tiểu Hoa?"
Hắc Nhãn Kính nghi hoặc nhìn Ngô Tà, Ngô Tà ngượng ngùng trả lời:
"Bình thường tôi đều gọi cậu ấy là Tiểu Hoa, những người khác lại gọi là Hoa nhi gia.

Thầy Tề, thầy thật sự là cậu của Tiểu Ca sao? Hai người....!tính cách rất khác biệt."
"Đó là đương nhiên! Cái khuôn mặt than vạn năm kia chính là di truyền của Trương gia, còn tính cách tốt đẹp của tôi lại là gen di truyền của Tề gia! Cậu đừng gọi tôi là thầy Tề nữa, xưng hô đấy già quá, tôi cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học thôi, cậu cứ gọi tôi anh Tề là được, tôi.....!Thằng nhóc chết tiệt! Mi muốn ám sát cậu mi hả!"
Trương Khởi Linh lại dùng ngón tay chọc bả vai của Hắc Nhãn Kính, Hắc Nhãn Kính cảm thấy vai mình tê rần, hắn muốn mắng Trương Khởi Linh vài câu nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Trương Khởi Linh dọa cho hoảng sợ.

Không hiểu tại sao Trương Khởi Linh đột nhiên thay đổi vẻ mặt, Ngô Tà nhìn tình thế giằng co giữa hai người, cậu khẽ kéo ống tay áo Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, chúng ta....!Chúng ta về phòng ngủ đi, thầy Tề còn phải trở về làm việc nữa."
Trương Khởi Linh cõng Ngô Tà lên, không thèm liếc nhìn Hắc Nhãn Kính một cái đã rời đi, Ngô Tà vội quay đầu nói với Hắc Nhãn Kính:
"Thầy Tề, bọn tôi đi trước, có chuyện gì sẽ gọi cho thầy."
Hắc Nhãn Kính cứng ngắc giơ tay lên vẫy chào với Ngô Tà, hắn quả thực không thể tin được cảnh tượng mà mình đang thấy, Trương Khởi Linh vậy mà lại nghe theo lời Ngô Tà, đã thế lại còn cõng Ngô Tà!!! Bản thân hắn nếu muốn khoác vai Trương Khởi Linh còn phải nói trước một tiếng, nếu không chắc chắn giây tiếp theo sẽ bị Trương Khởi Linh ném sang một bên, cả nửa ngày cũng chưa đứng dậy nổi.

Nhìn theo bóng dáng hai người đi khuất, Hắc Nhãn Kính đột nhiên nở một nụ cười âm hiểm, sau đó hắn lại nhìn một đống băng gạc mà Giải Vũ Thần vứt ở thùng rác kia, đưa tay gãi đầu rồi quay về thư viện.
Trở lại phòng ngủ, Ngô Tà ngồi trên thảm hỏi Trương Khởi Linh đang ngồi một bên:
"Tiểu Ca? Thầy Tề thật sự là cậu của cậu à?"
"Ừ."
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hơn tôi bảy tuổi."
"Có bạn gái chưa?"
"Chưa."
"Ừm."
"Cậu hỏi cái này làm gì?"
Giọng nói của Trương Khởi Linh có phần lạnh lùng, Ngô Tà xấu hổ đảo mắt khắp nơi rồi nói:
"Tớ chỉ tò mò một chút, Tiểu Ca nè, cậu....nghĩ sao về đồng tính luyến ái? Cậu nghĩ cậu của cậu có ghét những người như vậy không?"
"......."
Trương Khởi Linh không hiểu vì sao Ngô Tà lại đột nhiên hỏi chuyện này, đôi mày của hắn cau lại, hắn nhìn thẳng vào Ngô Tà, cậu thấy hơi chột dạ cắn cắn môi mình.

Vẻ mặt Trương Khởi Linh ngày càng u ám, Ngô Tà đưa tay gãi vết thương trên trán, đột nhiên cậu tiến lại gần Trương Khởi Linh, nhỏ giọng nói:
"Tiểu Ca, tớ nói cho cậu nghe một chuyện, cậu đừng nói cho ai hết, nếu không Tiểu Hoa sẽ giết tớ mất, đương nhiên càng không thể nói cho thầy Tề biết."
"Ừ."
Trương Khởi Linh thản nhiên đáp lại.
Ngô Tà quay đầu lại nhìn cửa sổ, sau đó cậu mới khẽ nói cho Trương Khởi Linh:
"Tiểu Hoa thích thầy Tề."
"........"
Trương Khởi Linh không nói gì, đôi mắt của Ngô Tà đột ngột mở to ra vì cậu thấy hình như Trương Khởi Linh vừa khẽ cười.

"Sau đó?"
"Sau đó, sau đó á, cậu nhất định phải giữ bí mật chuyện này! Tớ tin tưởng cậu nên tớ mới nói! Còn nữa, thầy Tề sẽ không ghê tởm những người này chứ?"
"Còn cậu, cậu có ghét không?"
"Đương nhiên tớ không, chỉ cần là tình yêu thật lòng thì đâu phân biệt nam hay nữ.

Gần đây bởi vì chuyện này mà tâm tình của Tiểu Hoa không tốt, diễn cũng không muốn diễn, lại còn cố tình làm mình bị thương, hại lây cả tớ.

Nhưng mà tớ rất lo lắng cho cậu ấy, cậu ấy chưa bao giờ như vậy cả."
"Hạt Tử hắn....."
Trương Khởi Linh đột nhiên nhíu mày, sau đó mới nói tiếp:
"Cậu của tôi...hắn ta có lẽ không ghét, ngày nào hắn ta cũng giống như đang lên cơn, tới bây giờ vẫn là bộ dạng không đàng hoàng, Giải Vũ Thần tại sao lại thích hắn? Hơn nữa hắn ta cũng vừa mới quay về trường học không lâu."
"Hai năm trước Tiểu Hoa đã từng gặp thầy Tề, thích thầm cũng được hai năm.

Lúc trước, sau khi biết thầy Tề đã trở về, Tiểu Hoa mới bắt đầu như vậy, bởi vì hồi ấy thầy Tề có nói chỉ thích con gái."
"........"
Trương Khởi Linh trào phúng nhếch khóe miệng, Ngô Tà ngượng ngùng nhìn hắn không nói lời nào, cậu đành cúi đầu đọc sách trong tay.
"Ngô Tà."
Giọng nói của Giải Vũ Thần từ cửa sổ truyền đến khiến cho Ngô Tà vừa mới bán đứng bạn bè hết hồn, cậu sợ hãi lùi về sau một chút, Giải Vũ Thần ghé sát cửa sổ nhìn Ngô Tà:
"Hai người đang làm gì vậy?"
Giải Vũ Thần nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Ngô Tà rồi nhìn sang Trương Khởi Linh, Ngô Tà quay lại, phát hiện bản thân mình đã lùi vào trong lòng Trương Khởi Linh, cậu lại vội vàng nhích ra, nói:
"Không có gì cả, cậu đột nhiên lên tiếng làm tớ giật cả mình, tay chân cậu còn chưa khỏi hẳn mà lại leo cao như vậy, muốn ngã chết hả? Mau vào đi."
Giải Vũ Thần nhẹ nhàng nhảy vào ngồi đối diện với Ngô Tà.
"Nào có nghiêm trọng như cậu nói, đã sớm khỏi rồi, chỉ là cử động hơi cứng thôi."
"Tôi đi tắm."
Trương Khởi Linh đứng lên đi vào phòng tắm, Ngô Tà gật đầu, sau khi nhìn thấy Trương Khởi Linh vào phòng vệ sinh đóng cửa lại mới quay sang nói với Giải Vũ Thần:
"Tớ hỏi rõ ràng rồi."
"Hỏi rõ ràng cái gì?"
Giải Vũ Thần nghi hoặc nhìn Ngô Tà, cậu lại quay đầu nhìn phòng tắm rồi mới trả lời:
"Thầy Tề thật sự là cậu của Tiểu Ca, lớn hơn cậu ấy bảy tuổi, vẫn chưa có bạn gái."
"Vậy thì sao?"
"Tiểu Ca bảo, cậu của cậu ấy không ghét bỏ đồng tính luyến ái."
"Làm sao hai người lại nói đến đề tài này vậy?"
"Tùy tiện nói thôi, cho dù thế nào, cậu có muốn thăm dò khuynh hướng của thầy Tề không? Lỡ đâu hắn cũng thích cậu?"
"Hắn bị điên mới có thể thích một tên con trai như tớ."
"Cậu nói đúng, cậu cũng điên rồi, bởi vì hắn cũng không bình thường."
Giải Vũ Thần không nói gì, hai người ngồi ngây ngẩn một lúc, mãi đến khi Giải Vũ Thần nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại thì mới đứng dậy nói tạm biệt, sau đó chui ra ngoài cửa sổ..


Bình Luận (0)
Comment