Đám Ngô Tà lục tung cả trường lên vẫn không tìm thấy Giải Vũ Thần, thậm chí Bàn Tử còn trèo cửa sổ để vào thư viện nhưng cũng không thấy.
Hai người chán nản nhìn nhau, từ sáng đến giờ Giải Vũ Thần đi đâu được chứ?
Ba người ngồi trên ghế dài ngoài thư viện, Bàn Tử nói với Ngô Tà:
"Thiên Chân, cậu thử gọi về nhà Hoa nhi gia đi, có lẽ cậu ta đã về rồi, dù sao hôm nay cậu ta cũng không biểu diễn, có khi là đi về nhà đấy."
"Ừ."
Ngô Tà lấy điện thoại ra gọi về nhà Giải Vũ Thần.
"Alo, xin hỏi ai đấy?"
"Chú Trần, cháu là Ngô Tà đây, Tiểu Hoa có ở nhà không ạ?"
"Là Ngô thiếu gia à, thiếu gia nhà tôi chưa về.
Hôm nay mới thứ sáu, không phải ngày mai mới được về sao? Ngô thiếu gia, thiếu gia nhà tôi lại xảy ra chuyện gì ở trường à? Dạo này mỗi lần về nhà, tôi đều cảm thấy cậu ấy không vui cho lắm."
"Không có gì đâu, điện thoại của Tiểu Hoa làm rơi rồi, cháu tìm không thấy cậu ấy nên mới gọi điện hỏi thôi, cậu ấy không sao cả, cháu cúp máy đây, tạm biệt chú Trần."
"Ừ, tạm biệt."
Ngô Tà ngắt điện thoại rồi nói với Bàn Tử:
"Tiểu Hoa không về nhà, tôi sẽ gọi vào điện thoại cậu ấy xem thử, có khi cậu ta đã tìm được điện thoại rồi."
Ngô Tà lại tiếp tục gọi cho Giải Vũ Thần, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy:
"Alo, bạn học Ngô Tà."
"Thầy Tề, điện thoại vẫn ở chỗ anh sao?"
"Đương nhiên! Sao nào, Hoa nhi gia mấy người sốt ruột muốn đến lấy à?"
"Không, không phải, cả hôm nay tôi đi tìm Tiểu Hoa rồi mà vẫn không thấy nên muốn xem thử cậu ấy đã lấy lại điện thoại chưa."
"Tìm cả hôm nay rồi sao? Cậu ấy đi đâu được?"
"Không biết nữa, vậy thôi tôi cúp máy đây, tụi tôi sẽ về phòng ngủ xem cậu ấy về chưa, tạm biệt."
"Tạm biệt."
"Điện thoại của Tiểu Hoa vẫn còn ở chỗ thầy Tề, cậu ta chạy đi đâu được chứ?"
"Có khi y đang hẹn hò với nữ sinh nào đấy."
Ngô Tà không thèm đáp lại Bàn Tử, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện yêu đương hẹn hò, người mà Tiểu Hoa muốn hẹn hò nhất chính là kẻ mà Ngô Tà vừa gọi đây.
"Thôi bỏ đi, Tiểu Ca, tụi mình về phòng trước đi, có khi tối nay cậu ta sẽ tự mình đến chỗ thầy Tề để lấy lại di động."
"Ừ."
"Bàn Tử, ông thì sao? Có muốn về phòng luôn không?"
"Không, Bàn gia tôi phải đến xem người ta diễn tập.
Tôi đi đây."
Bàn Tử nói xong thì thật sự chạy đến phòng chờ, Ngô Tà bất đắc dĩ nhún vai rồi cùng Trương Khởi Linh trở lại phòng ngủ.
Chỉ là vừa mới đặt chân đến ký túc xá, Ngô Tà đã vội vã kéo Trương Khởi Linh sang một góc, cậu thò đầu ra nhìn trước cửa ký túc xá mà cạn lời.
Một nhóm nữ sinh ăn mặc lộng lẫy, trên tay ai nấy đều cầm theo thư tình và chocolate vây quanh phòng ngủ của các nam sinh.
Trong đám đông đó, Ngô Tà nhận ra một vài nữ sinh thầm thích Giải Vũ Thần từ cấp một đến cấp ba, còn có cả mấy cô gái đã từng thổ lộ với cậu.
"Đám nữ sinh này bị điên rồi à?! Sao lại có thể trắng trợn đến mức chạy đến cả ký túc xá nam để tỏ tình chứ! Hôm nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, không phải lễ tình nhân, mà có là lễ tình nhân đi nữa thì cũng không đến mức lộ liễu như vậy! Chú ba của tớ quản lý kỷ luật của trường kiểu gì vậy trời! Tiểu Ca, tụi mình chạy mau đi, cậu không biết đâu, trong đó có một nữ sinh, lúc mà Tiểu Hoa vẫn còn giả làm con gái thì cô ấy đã thích Tiểu Hoa rồi, đúng là...!ài~ Chúng ta đi thôi."
Trương Khởi Linh đứng lên kéo Ngô Tà rời xa khỏi ký túc xá nam.
Cuối cùng, Ngô Tà và Trương Khởi Linh vẫn đến phòng chờ để tìm Bàn Tử.
Ngô Tà mang theo vẻ mặt đau khổ cùng Trương Khởi Linh ngồi ở khán phòng, hiện tại vẫn chưa bắt đầu diễn, trong khán phòng không bật đèn, Ngô Tà và Trương Khởi Linh chỉ có thể tạm thời trốn ở đây chờ tiệc tối bắt đầu.
Ngô Tà phải thừa nhận trưa nay ăn quá no, sau đó lại còn chạy khắp cả trường để tìm Giải Vũ Thần, bây giờ cậu cảm thấy có hơi mệt mỏi, nhưng xin thề là cậu không hề cố ý gục đầu lên vai Trương Khởi Linh mà ngủ đâu.
Khi tiệc tối bắt đầu, các học sinh lục tục kéo vào khán phòng, tiếng nói chuyện ồn ào đánh thức Ngô Tà, lúc này cậu mới phát hiện mình đã dựa vào vai Trương Khởi Linh ngủ thiếp đi tự lúc nào.
Khi cậu tỉnh dậy, Trương Khởi Linh vẫn ngồi thẳng tắp, còn cậu thì lại tùy tiện tựa lên vai người ta.
Ngô Tà lập tức ngồi thẳng dậy, sau đó cậu theo phản xạ chùi khóe miệng mình, Ngô Tà chỉ sợ đang ngủ mà dây nước dãi lên vai người ta thì xấu hổ chết mất.
"Tiểu...!Tiểu Ca, ngại quá, tớ thiếp đi từ lúc nào vậy? Ngủ được bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm, chỉ một lúc."
"Tiệc tối bắt đầu rồi sao?"
"Ừ."
Ngô Tà lại chùi khóe miệng mình, sau đó cậu nhìn quanh một lượt, các học sinh đều đã ngồi vào chỗ, sân khấu biểu diễn đã được vén lên, rất nhiều nữ sinh vô tình cố ý đi qua chỗ của Ngô Tà và Trương Khởi Linh.
Ngô Tà nhìn qua chỗ dành cho giáo viên ở không xa phía trước, cậu thấy cha mình và chú ba, còn cả Giải Liên Hoàn.
Ở gần sân khấu là Hắc Nhãn Kính, Hắc Nhãn Kính cũng nhìn thấy Ngô Tà, hắn mỉm cười với cậu, Ngô Tà cũng gật đầu đáp lại, cậu quay sang khẽ hỏi Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, vì sao thầy Tề luôn mang kính đen vậy? Trời tối thui mà vẫn đeo kính, thế mà vẫn nhìn được hả?"
"Mắt hắn không thể nhìn ánh sáng mạnh."
"Vậy à."
"Thiên Chân! Tiểu Ca! Hai người ở đây sao, tôi còn tưởng hai người sẽ không tới đâu.
Sao bên này nhiều nữ sinh quá vậy?"
Bàn Tử chạy lại, hắn ngồi bên cạnh Trương Khởi Linh, sau đó hạ giọng hỏi Ngô Tà câu cuối cùng, Ngô Tà ném cho hắn ánh mắt biết rồi còn hỏi.
Đúng lúc ấy, một nữ sinh rụt rè ngồi xuống bên Ngô Tà, cậu vừa định quay lại xem là ai thì Trương Khởi Linh đột nhiên đứng dậy kéo Ngô Tà sang chỗ hắn, còn mình thì ngồi xuống chỗ của cậu.
Vốn dĩ nữ sinh kia vừa định ngồi xuống, nhưng chỗ bên cạnh đột nhiên biến thành một người vẻ mặt lạnh băng, cô gái sợ đến mức vội vã đứng dậy đi mất.
Trương Khởi Linh cởi áo khoác ra ném cho Ngô Tà rồi bắt đầu ngồi ngẩn người nhìn sân khấu.
"Tiểu Ca, cảm ơn cậu."
Ngô Tà khẽ nói cảm ơn với Trương Khởi Linh, hắn nhìn thoáng qua Ngô Tà rồi thản nhiên lắc đầu.
Ngô Tà vui vẻ nhìn lên sân khấu đã bắt đầu tiết mục đầu tiên.
Hầu hết các tiết mục đều là của năm nhất và năm hai, còn năm ba bận ôn thi đại học nên chú tâm vào học tập hơn, tiết mục tham gia rất ít, thậm chí lớp Ngô Tà không có một tiết mục nào.
Cậu cảm thấy mình rất may mắn, trước khi tốt nghiệp còn được tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường mười năm tổ chức một lần, có nhiều học sinh đã tốt nghiệp rồi nhưng vẫn trở về tham dự, còn đám Ngô Tà lại có cơ hội trải qua, coi như là một nét vẽ hoàn mỹ trong bức tranh thời học sinh của bọn họ.
"Tiết mục tiếp theo là của một vị khách quý bí mật được mời biểu diễn, lúc trước vì một vài nguyên nhân nên cậu ấy không tham gia, nhưng sau đó cậu ấy lại muốn được tham dự vào ngày lễ kỷ niệm thành lập trường lần này, tôi xin đảm bảo với mọi người, đây chính là một trong những tiết mục mà mọi người vẫn luôn chờ đón nhất."
MC đột nhiên thần bí giới thiệu như vậy khơi lên hứng thú của mọi người, Ngô Tà cũng hào hứng hẳn, nhắc tới lễ kỷ niệm thành lập trường, tiết mục mà mọi người mong chờ nhất chính là phần hát hí khúc của Giải Vũ Thần, nhưng y đã không muốn hát hí nữa, chắc chắn cũng sẽ không tham gia bữa tiệc lần này, không biết người nào sẽ mang theo sức hút lớn như vậy.
"Lực bạt sơn hề khí cái thế, thời bất lợi hề chuy bất thệ.
Chuy bất thệ hề khả nại hà, ngu hề ngu hề nại nhược hà." (1)
Một lời bộc bạch thâm trầm từ sân khấu truyền đến, màn che đỏ thẫm được vén lên.
"Ôi mẹ ơi! Tiểu Hoa mặc sai trang phục rồi!"
Đột nhiên Ngô Tà khẽ hô lên, trên sân khấu, bóng dáng xinh đẹp lẻ loi mang một thân diễn phục thuần trắng quay lưng về phía khán giả chắc chắn là Giải Vũ Thần, Ngô Tà sẽ không nhìn lầm, chỉ có Giải Vũ Thần mới có thể có loại khí chất thấp thoáng nét mềm mại của nữ này.
Chỉ mới cất lời bộc bạch, nhưng đây rõ ràng là mở màn của "Bá Vương biệt cơ", tuy nhiên Giải Vũ Thần không mặc ngư lân giáp của Ngu cơ mà lại mang hí phục của thanh y (2)! Hai tay cầm uyên ương kiếm, mũi kiếm bên trái hướng xuống đất, để ở sau lưng, mũi kiếm bên phải hướng về phía trước.
Chắc chắn là sai trang phục rồi!
Đúng lúc ấy âm thanh vang lên, Giải Vũ Thần khẽ vung tay cầm kiếm trước mặt rồi chậm rãi xoay người.
"Giải Vũ Thần!"
"Đúng là Giải Vũ Thần rồi!"
"Không phải nói chân bị thương nên sẽ không tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường sao?"
"Đẹp quá! Mẹ ơi tuyệt vời!"
"Bá Vương biệt cơ! Đây là Bá Vương biệt cơ!"
"Hình như diễn phục không đúng?"
......
Quả nhiên đúng như lời MC nói, mọi người ngay lập tức hào hứng lên, nhiều người lôi camera và điện thoại ra để chụp hình.
Ngô Tà nghi hoặc nhìn Giải Vũ Thần, y sẽ không mặc sai trang phục, nhưng tại sao y lại mặc diễn phục đó lên sân khấu xướng "Bá Vương biệt cơ"?
Giải Vũ Thần xoay người, một thân xiêm y thuần trắng lặng lẽ đứng dưới ánh đèn rực rỡ, dưới lớp trang điểm tinh xảo, đôi mắt y sáng ngời như ánh sao mà lại tựa biển sâu mang theo nỗi đau đớn khi Ngu Cơ từ biệt Bá Vương.
Nhẹ nâng bước chân, tay trái Giải Vũ Thần cầm kiếm đưa trước ngực rồi nâng cao thân kiếm lên đỉnh đầu, đôi môi đỏ thắm hé mở.
"Khuyên quân vương uống rượu nghe Ngu ca...."
Thanh âm thê lương vang lên, dưới sân khấu đồng loạt im bặt, tất cả mọi người nín thở chăm chú dõi theo màn biểu diễn của Giải Vũ Thần.
- ----------------------------
Chú thích:
(1) Lực bạt sơn hề khí cái thế, thời bất lợi hề chuy bất thệ.
Chuy bất thệ hề khả nại hà, ngu hề ngu hề nại nhược hà.
Dịch: Cai Hạ ca - Hạng Tịch
Sức nhổ núi, khí trùm đời
Vào khi nguy cấp, ngựa thời chẳng đi!
Ngựa chẳng đi! Biết làm chi?
Ngu Cơ nàng hỡi, làm chi bây giờ?
(Bản dịch của Nguyễn Sĩ Đại)
(2) Ngư lân giáp: giáp vảy cá, một loại giáp của quân đội thời xưa.
Thanh y: hay còn gọi là chính đán, vai chính trong kinh kịch..