Ngô Tà đau khổ nhìn thuốc cảm đặt ở trước mặt, trước mặt Trương Khởi Linh bây giờ cũng là thuốc cảm, hắn đưa ly nước cho Ngô Tà, cậu bĩu môi rồi cũng nhận lấy ly nước để uống thuốc.
Nhìn Ngô Tà ngoan ngoãn uống xong, Trương Khởi Linh mới uống thuốc của mình.
Thật ra cơ thể của Trương Khởi Linh rất tốt, cơ bản không cần uống thuốc, tắm nước ấm cũng có thể đẩy lùi cảm mạo, nhưng Ngô Tà nhất quyết bắt hắn phải uống thuốc, nếu không cậu cũng sẽ không uống.
Dù sao cậu cũng là người lây bệnh cho Trương Khởi Linh, vì vậy Ngô Tà thấy mình có trách nghiệm phải giám sát hắn uống thuốc để mau khỏe lại.
Giữa trưa, Ngô Tà gọi điện thoại cho Giải Vũ Thần bảo y và Bàn Tử đến ăn cơm, vì cậu đã từng nói với Trương Khởi Linh rằng sẽ đưa hắn đi ăn hết một lượt các quán xung quanh trường.
Lúc đi ngang qua tiệm bánh trong trường, Ngô Tà lần nữa chạy vào mua cho Trương Khởi Linh một cái bánh ngọt, Trương Khởi Linh nhận lấy nhìn nhìn nhưng lại không ăn.
"Tiểu Ca, sao cậu không ăn?"
"Lát nữa ăn, chúng ta đi trước."
"Ừm."
Khi Giải Vũ Thần và Bàn Tử đến, Ngô Tà và Trương Khởi Linh đã gọi xong món, Giải Vũ Thần ngồi vào bên cạnh cậu, Bàn Tử kéo ghế ra tùy tiện ngồi xuống cạnh Giải Vũ Thần.
Trương Khởi Linh nhìn thấy hai người họ vừa an vị, hắn liền cầm lấy muỗng múc một miếng bánh yên lặng ăn.
Bàn Tử lập tức chỉ vào bánh ngọt trong tay Trương Khởi Linh, hỏi Ngô Tà:
"Thiên Chân, đó là món điểm tâm trước khi ăn à? Sao chúng tôi lại không có?"
"Không phải, là của tôi mua cho Tiểu Ca."
"Cậu á! Chuẩn bị ăn rồi cậu còn mua bánh cho Tiểu Ca làm gì?! Một cái bánh ngọt đáng giá bao nhiêu tiền? Cậu sợ lát nữa Tiểu Ca ăn quá no à? Đúng là Ngô gia Tiểu Tam Gia cái đồ keo kiệt!"
Bàn Tử nhìn bộ dáng vắt cổ chày ra nước của Ngô Tà, Ngô Tà đang vui vẻ nên cũng không rảnh so đo cùng hắn, chỉ thản nhiên nói:
"Đây là do tôi vốn đã đáp ứng sẽ mua cho Tiểu Ca."
"Tôi cũng muốn."
"Tự mua đi."
"Vậy mà còn nói mình không bủn xỉn, Thiên Chân, một cái bánh ngọt mà cậu cũng tiếc tiền."
"Vậy ông đi đi, hôm nay tôi mời, ở đây chỉ có ông là ăn nhiều nhất, tôi không mang nhiều tiền như vậy đâu, đợi lát nữa lại không trả nổi tiền ăn."
"Hehe, Bàn gia nói giỡn ấy mà, tôi làm gì thích đồ ngọt, cậu mua cho tôi chưa chắc tôi đã ăn."
"Không biết là ai lấy hết chocolate của Tiểu Hoa để ăn nhỉ?"
Bàn Tử vừa nghe Ngô Tà nói vậy vội vã trưng ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng, Ngô Tà còn đang khinh bỉ hắn thì đột nhiên hắt xì một cái, Giải Vũ Thần vừa định hỏi sao mà cậu vẫn chưa khỏi bệnh, Trương Khởi Linh bên cạnh cũng lập tức hắt xì theo.
"Gì đây? Thiên Chân, cảm mạo vẫn chưa khỏi à? Sao còn lây bệnh cho Trương Tiểu Ca nữa?"
Ngô Tà đột nhiên muốn đỏ mặt, nếu đám Bàn Tử biết được cậu làm sao mà lây bệnh cho Trương Khởi Linh, không rõ sẽ có phản ứng như thế nào.
"Chung phòng ngủ, kiểu gì chẳng lây bệnh được."
Ngô Tà bình tĩnh nói dối, cậu không định tiếp chuyện với Bàn Tử nữa, Bàn Tử còn định nói gì đó, Giải Vũ Thần ở một bên chợt gọi Trương Khởi Linh:
"Trương Khởi Linh."
"......"
Trương Khởi Linh vừa ăn bánh xong, hắn ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Giải Vũ Thần, Ngô Tà cũng tò mò nhìn y.
"Cậu của cậu, thầy Tề, gần đây...!gần đây sao lại không đến trường?"
Giải Vũ Thần có chút xấu hổ nhìn Trương Khởi Linh, Ngô Tà làm bộ uống nước, nhưng cậu lại đang thầm cười trộm.
"Hắn đi công tác."
"À."
"Hoa nhi gia! Em quan tâm tôi như vậy khiến tôi thật ngượng ngùng.
Nhưng mà, dù sao tôi cũng không phải đi tìm em gái xinh đẹp nào đó là được!"
Đột nhiên một giọng điệu trêu ghẹo quen thuộc từ phía sau Giải Vũ Thần truyền đến, y nhìn thấy Ngô Tà ngạc nhiên ngó ra sau, y cũng vội vàng quay lại nhìn.
Hắc Nhãn Kính mang kính đen, mặc một bộ quần áo thường ngày màu đen đứng phía sau cách đó không xa đang khoanh tay tươi cười với y.
"Quan tâm ông nội anh."
Giải Vũ Thần nhỏ giọng lầm bầm một câu nhưng Hắc Nhãn Kính vẫn nghe được, hắn khẽ cười một tiếng, sau đó y nghe thấy tiếng bước chân đi đến của hắn.
Hắc Nhãn Kính ngồi xuống bên cạnh Trương Khởi Linh đang ngồi cùng Ngô Tà.
Không biết vì sao tâm trạng hôm nay của hắn rất tốt, Hắc Nhãn Kính cười ha hả khoác vai Trương Khởi Linh, nói:
"Câm điếc, tôi đến tìm cậu đây, nhiều ngày không thấy tôi có phải nhớ tôi đến chết rồi không? Bạn học Ngô Tà! Tề đại ca đã trở về rồi đây, có vui không...!Ái ui!"
Hắc Nhãn Kính đột nhiên thu lại cánh tay đang đặt trên vai Trương Khởi Linh, xoa xoa cổ tay của hắn.
Trương Khởi Linh lạnh lùng lấy đôi đũa về, Ngô Tà xấu hổ nhìn cổ tay đã sưng đỏ lên của Hắc Nhãn Kính, nghĩ thầm, Trương Khởi Linh xuống tay thật mạnh, mỗi lần đều khiến cho Hắc Nhãn Kính đau đến trắng bệch cả mặt.
"Thằng nhóc chết bầm! Mi không thể nhẹ tay hơn một chút à!"
Trương Khởi Linh không thèm để ý Hắc Nhãn Kính, Bàn Tử tò mò nhìn hắn, hỏi:
"Thầy Tề, làm sao anh biết được chúng tôi ở đây? Anh chạy đến đây làm gì?"
"Bạn học cùng lớp câm điếc bảo hắn và Ngô Tà đi ăn, tôi cũng tùy tiện tìm một quán ăn, không ngờ vừa đến liền thấy mọi người.
Tôi đang đói đây, chúng ta ăn chung đi."
Ngô Tà nhìn Giải Vũ Thần rồi nói:
"Được thôi thầy Tề, cùng nhau ăn một bữa, lần trước anh giúp Tiểu Hoa, chúng tôi còn chưa kịp cảm ơn nữa."
Đồ ăn được dọn lên, Ngô Tà gắp cho Trương Khởi Linh, Giải Vũ Thần suýt nữa phải nói rằng Trương Khởi Linh câm điếc chứ không có tàn tật, Hắc Nhãn Kính nhìn hai người, hỏi:
"Câm điếc, từ khi nào cậu đã nguyện ý ăn đồ ăn mà người khác gắp cho?"
Trương Khởi Linh không quan tâm đến Hắc Nhãn Kính, nhưng mặt Ngô Tà đã ửng đỏ.
Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, hắn cũng động đũa gắp thức ăn cho cậu, Hắc Nhãn Kính vừa mới bỏ đồ ăn vào miệng lập tức muốn phụt ra.
Hắn hoảng hồn nhìn Trương Khởi Linh rồi lặng lẽ xích ghế ra xa một chút.
"Bạn học Ngô Tà."
"Vâng?"
Ngô Tà không biết Hắc Nhãn Kính đột nhiên gọi cậu làm gì, Hắc Nhãn Kính nhìn Trương Khởi Linh đang cúi đầu ăn cơm rồi nói với cậu:
"Sau này cậu cứ gọi tôi là thầy Tề, đừng gọi Tề đại ca nữa, tôi trời sinh đẹp mã, dù cậu có gọi tôi là cậu Tề thì cũng không làm tôi già đi được!" (cậu Tề bản gốc là Tề cữu cữu, cữu cữu là em trai của mẹ.)
"Khụ khụ!"
Ngô Tà bị sặc, cậu vi diệu nhìn Hắc Nhãn Kính, không hiểu vì sao hắn lại thốt ra một câu kỳ dị như vậy nữa.
Trương Khởi Linh trừng mắt với hắn, nhẹ nhàng đưa tay ra giúp Ngô Tà vỗ lưng.
"Phụt, cậu Tề?"
Giải Vũ Thần tức cười nhìn Hắc Nhãn Kính, vẻ mặt hắn nghiêm túc nói với y:
"Đương nhiên, Hoa nhi gia không thể gọi tôi là cậu, em xem, tôi đã tự hạ mình để gọi em là Hoa nhi gia, em cũng nên gọi tôi một tiếng Tề đại ca chứ."
"Tề hạt tử." (Hạt tử là người mù, chúng ta có thể gọi là Tề mù =))))
Giải Vũ Thần trừng mắt với Hắc Nhãn Kính rồi cúi đầu ăn cơm, Bàn Tử gắp một miếng thịt sườn, vừa định bỏ vào mồm thì đột nhiên nhớ ra gì đó:
"Đúng rồi, Hoa nhi gia, Thiên Chân, cả Tiểu Ca nữa, ngày mai cuối tuần rồi mọi người đừng về nhà, sinh nhật tôi nên tôi đã đặt trước chỗ ở ngoài rồi, tối mai chúng ta đi ăn."
"Sao cậu không gọi tôi?"
Hắc Nhãn Kính bất mãn nhìn Bàn Tử, Bàn Tử bối rối trả lời:
"Thầy Tề, dù sao anh cũng là giáo viên, đi theo đám học sinh chúng tôi làm gì? Có một giáo viên ở đó, mọi người cũng không dám ăn chơi thả ga!"
Vẻ mặt Hắc Nhãn Kính u ám nhìn Bàn Tử, Giải Vũ Thần và Ngô Tà đều cúi đầu nghẹn cười.
Ăn xong, cả nhóm trở về trường, vừa vào cổng, điện thoại của Hắc Nhãn Kính vang lên, sau khi hắn nghe máy cũng không nói gì, đáp lại vài tiếng thì lập tức cúp điện thoại.
"Câm điếc, bên tôi còn có chuyện chưa xử lý xong, mấy ngày tới sẽ không về được, một mình cậu phải cẩn thận."
"Ừ."
"Tôi đi đây."
Hắc Nhãn Kính quay người rời đi, Giải Vũ Thần thấy lúc ấy hắn khẽ nhíu mày, y cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Ngô Tà hỏi Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, thầy Tề làm cái gì vậy? Nhiều ngày rồi mà vẫn chưa xử lý xong?"
"Công việc khác của hắn thôi."
"Ồ."
Giải Vũ Thần trao đổi ánh mắt với cậu, Ngô Tà an ủi nhìn y, sau đó bốn người tự trở về phòng học.
Vì Ngô Tà uống thuốc cảm, cậu ngủ thẳng từ buổi trưa cho đến giờ tan học buổi chiều, Trương Khởi Linh cũng không tham gia tiết tự học buổi tối mà đưa Ngô Tà về phòng ngủ.
Ngô Tà tắm rửa sạch sẽ đi ra, sau khi uống thuốc mà Trương Khởi Linh đưa mới ngoan ngoãn chui lên giường ngủ.
Trương Khởi Linh tắm xong, Ngô Tà đã ngủ rồi, hắn tắt đèn rồi cứ thế leo thẳng lên giường của Ngô Tà nằm cạnh cậu.
Ngô Tà tỉnh giấc, mơ màng nhìn hắn rồi cũng rúc vào lòng Trương Khởi Linh ngủ tiếp.
Lúc Ngô Tà thức dậy, trong phòng chỉ còn lại mình cậu, cậu cầm lấy điện thoại nhìn, đã mười hai giờ trưa, ngoài ra còn có một tin nhắn của Trương Khởi Linh gửi tới nhắc cậu uống thuốc cảm.
Trương Khởi Linh thấy cậu ngủ say quá nên không nỡ đánh thức, hắn đã xin nghỉ cho Ngô Tà để cậu yên tâm ngủ tiếp.
Ngô Tà cầm di động cười ngây ngô một hồi, sau đó cậu lại chui vào trong chăn còn vương hơi ấm của Trương Khởi Linh tiếp tục ngủ.
Giữa trưa tan học Trương Khởi Linh quay về phòng ngủ, Ngô Tà bọc chăn như con sâu ngủ.
Trương Khởi Linh khẽ buông cặp sách, còn chưa kịp đánh thức Ngô Tà, điện thoại của cậu đã vang lên.
Ngô Tà từ trong chăn vươn tay mò mẫm tìm điện thoại, sờ cả nửa ngày vẫn không thấy đâu, đột nhiên có người đưa di động đến cho cậu, Ngô Tà bắt máy, bên kia liền truyền đến tiếng rống của Bàn Tử:
"Thiên Chân! Cậu với Tiểu Ca lề mề quá vậy?! Sao chưa đến?!"
Ngô Tà nhìn lại thời gian trên điện thoại, sau đó rống lại với Bàn Tử:
"Cmn ông vội vàng đi đầu thai hả?! Bây giờ mới mấy giờ! Ông định mời tụi này ăn buffet à?! Ăn từ giữa trưa đến tối luôn hả!"
"Không phải là tôi muốn gọi các cậu đi ra chơi một chút hay sao, nhanh lên đi."
"Biết rồi."
Cúp máy, Ngô Tà mới nhìn thấy Trương Khởi Linh đang đứng uống nước.
"Tiểu Ca, cậu về rồi."
"Ừ."
"Tụi mình sửa soạn ra ngoài đi, Bàn Tử giục rồi đó."
"Ừ."
Ngô Tà đứng dậy đi rửa mặt, phát hiện bệnh cảm của mình đã đỡ rất nhiều, cậu vui vẻ thay quần áo rồi kéo Trương Khởi Linh ra ngoài.
"Tiểu Ca, khi nào thì đến sinh nhật cậu?"
"Qua rồi."
"Ồ."
"......"
"Của tớ cũng qua rồi."
"Năm sau đón cùng em."
Ngô Tà mỉm cười, hai người ra cổng trường, Ngô Tà nhìn thấy một chiếc taxi, cậu đang muốn gọi thì điện thoại của Trương Khởi Linh reo lên.
Ngô Tà ngạc nhiên nhìn hắn, sao còn có người khác biết được số của hắn.
Trương Khởi Linh nhíu mày bắt máy, không biết người gọi là ai, đầu bên kia nói gì đó, Trương Khởi Linh chỉ đáp lại một câu "Tôi tới ngay." rồi cúp điện thoại.
"Ngô Tà, em đi trước đi, cậu của tôi muốn tôi đưa đồ cho hắn, xong xuôi tôi tới tìm em."
"Được, đi cẩn thận nhé."
Ngô Tà vừa nghe là điện thoại của Hắc Nhãn Kính, tâm tình cậu đột nhiên thả lỏng ra.
Trương Khởi Linh gọi một chiếc xe cho cậu, sau đó một chiếc xe màu đen có màn che dừng lại trước mặt hắn, hắn cau mày lên xe.
Chiếc xe nhanh chóng chạy ngược lại hướng của Ngô Tà.
Ngô Tà tìm được Bàn Tử và Giải Vũ Thần trong một quán nước, ngoài ra còn có cả mấy người bạn chung lớp với Giải Vũ Thần, mọi người đang ngồi đánh bài và tám chuyện rôm rả.
Bàn Tử nhìn thấy Ngô Tà một mình đến nên cất tiếng hỏi:
"Thiên Chân, sao cậu lại đi một mình? Tiểu Ca đâu?"
"Tiểu Ca đi đưa đồ cho thầy Tề nên đến muộn."
"Lại đây lại đây, trước tiên ngồi xuống ăn đồ ăn vặt đã."
"Ok."
Ngô Tà ngồi xuống bên cạnh Giải Vũ Thần đang nghịch điện thoại, y bỏ di động xuống hỏi cậu:
"Hạt Tử không phải đang đi công tác sao? Tại sao Trương Khởi Linh lại đi đưa đồ cho hắn?"
"Chắc là chưa đi, cậu có thể tự mình gọi điện hoặc nhắn tin hỏi anh ta.
Để tớ đưa cậu số điện thoại của thầy Tề!"
Ngô Tà lấy điện thoại tìm số của Hắc Nhãn Kính, Giải Vũ Thần liếc nhìn màn hình của Ngô Tà rồi nhập số vào di động của mình, sau đó y lại cúi đầu chơi điện thoại.
"Ủa, cậu không gọi à?"
"Không gọi."
"Tớ sẽ không nghe lén đâu! Cậu nhắn tin cũng được mà!"
"Ngô Tà, cậu nhiều chuyện quá."
Ngô Tà muốn nói Giải Vũ Thần là đồ bày đặt, nhưng điện thoại trong tay cậu đột nhiên vang lên, cậu nhìn thử, là tin nhắn của Trương Khởi Linh.
Ngô Tà vui vẻ mở ra xem nhưng ngay sau đó liền ủ rũ, Trương Khởi Linh nói buổi tối có thể sẽ không đến được, nhắc cậu khi đi về nhớ chú ý an toàn.
"Biết rồi, cậu cũng chú ý an toàn."
"Ừ."
"Hai người mới là đồ bày đặt, Trương Khởi Linh sợ cậu buổi tối đi về bị giật tiền cướp sắc à? Lại còn chú ý an toàn? Tên câm điếc bình thường đâu có nói chuyện, sao nay lại nhắn tin cho cậu dài như vậy?"
Giọng của Giải Vũ Thần đột ngột vang lên, Ngô Tà hết hồn, cậu nắm chặt điện thoại bối rối nhìn Giải Vũ Thần ở phía sau, nói:
"Sao cậu lại nhìn lén tin nhắn của tớ?!"
"Ai nhìn lén?! Tớ đây là nhìn quang minh chính đại! Cậu căng thẳng làm gì? Cũng đâu phải là tin nhắn xấu hổ gì đâu."
"Ai căng thẳng chứ?! Đột nhiên cậu nói chuyện làm tớ giật mình!"
Ngô Tà giả vờ bình tĩnh phủ nhận, sợ Giải Vũ Thần phát hiện điều gì, may mà Giải Vũ Thần chỉ lầm bầm một câu "đồ câm điếc" rồi lại tiếp tục nghịch điện thoại.
Ngô Tà không còn tâm trạng ăn chơi nữa, cả chiều đều ủ rũ cùng Giải Vũ Thần ở một bên bấm di động..